Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 6: Thoát khỏi khu vui chơi




Hai giờ chiều, xuất phát.
Thẩm Trì nhìn đồng hồ trên tay, híp mắt nhìn về phía bầu trời âm u bên ngoài.
Thời kỳ sau tận thế, thời tiết còn tệ hơn bây giờ nhiều, lạnh có khi lạnh đến đòi mạng, nóng có khi nóng đến trực tiếp đem người nướng chết.
Nhóm người sống sót lúc này rúc vào trong yến hội sảnh, bởi vì điện bị cắt, nơi này ánh sáng thưa thớt lại có vẻ u lương, lúc đi chơi kỳ thật có vài người ăn mặc cũng không nhiều, có hai bà mẹ đã lạnh đến mức môi run rẩy nhưng vẫn quyết định ở lại. Không có cách nào, các cô tự thấy chính mình không có bao nhiêu khí lực, con lại còn nhỏ, chỉ sợ vừa ra khỏi cửa sẽ mất mạng luôn, chỉ cần bị thây ma làm xước nửa đường, các cô liền hoàn toàn mất hết hi vọng.
Nhóm quyết định đi theo hắn ngoại trừ Trương Khải Nhất và bảy nam thanh niên ra, còn có đầu bếp, một nhà ba người, hai trung niên nam nhân, ba nữ phục vụ, mẹ con Tào Ninh Hạo, còn lại chính là hai cô bé học sinh.
Phần lớn mọi người vẫn là muốn hợp lại một phen, đi theo Trương Khải Nhất cùng Thẩm Trì, nói không chừng vẫn có thể còn sống đi ra ngoài. Chờ ở đây chỉ là hi vọng xa vời, không chừng chờ đợi không phải đói đến chết mà chính là lạnh đến chết.
Khu vui chơi ở tận thế sở dĩ đáng sợ như vậy cũng bởi vì trong này có nhiều người. Lúc tận thế bắt đầu, nơi này dày đặc người, cho nên khi thây ma xuất hiện, nơi đây liền biến thành địa ngục. Đương nhiên, với Thẩm Trì thì đây chính là thiên đường săn bắn.
Chỉ có điều, gần đây có thể dừng lại một chút, ba lô trên lưng hắn đã tích lũy gần ngàn nguyên tinh sơ cấp. Hấp thu nguyên tinh cũng không phải vô hạn, một ngày không thể hấp thu nhiều quá, bằng không nếu thỏa sức hấp thu, hắn và Lưu Mộc đã sớm vượt qua tất cả mọi người, chí ít Thẩm Trì phát hiện, qua một tuần, cự li ngắm bắn của mình lại tăng thêm một thước.
“Tôi đã quan sát trước đường đi rồi, hãy đi theo tôi.” Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc đi tuốt ở đằng trước, “Mắt ưng có khả năng nhìn được khoảng cách khá xa, có điều, Trương ca tốt nhất vẫn nên đi cùng tôi để phòng ngừa phát sinh tình huống đặc biệt.”
“Được!” Trương Khải Nhất dứt khoát đáp ứng.
Kỳ thật, mắt ưng cái khỉ gì, Thẩm Trì chỉ cần mở ra bản đồ, là có thể nhìn thấy điểm đỏ dày đặc trên bản đồ, muốn an toàn hơn một chút chỉ cần đi vòng qua mấy điểm đỏ đó mà thôi.
“Bịch!” Trương Khải Nhất trực tiếp phang một gậy vỡ đầu thây ma bên đường. Mấy nam thanh niên hiển nhiên mấy ngày ở đây đều đã giết qua thây ma, cũng không sợ, gậy trên tay cầm rất vững, có thể sống qua một tuần này cũng đủ chứng minh trong bọn họ không phải người nhát gan. Ngược lại hai trung niên nam nhân rành rành là chưa quen làm chuyện này, cầm cái gậy cũng không dám động thủ, còn không bằng ba nữ phục vụ kia, các cô đều là người từ nơi khác đến làm công, một cô bé không lấy làm cường tráng trực tiếp cầm cây gậy đập liên tiếp vào đầu thây ma, giết chết nó.
“Đây đã là gì, thời gian ở nhà giúp bố mẹ làm ruộng, tôi còn khỏe hơn nhiều!” Môi tuy rằng vẫn còn run rẩy nhưng đôi mắt lại trấn định hơn nhiều.
Một nhà ba người, bà mẹ ôm đứa con, ông bố cầm gậy bảo vệ họ, giúp đỡ lẫn nhau, vì vợ, vì con, người cha này bùng nổ dũng khí khiến người khác kính nể.
So với bọn họ, hai nữ sinh kia cùng mẹ con Tào Ninh Hạo chỉ có thể để người khác bảo vệ. Thẩm Trì cùng Trương Khải Nhất hiển nhiên cũng không có hứng thú với các cô, nhưng mà đều có những người khác vì các cô mà phục vụ, nhưng tất nhiên loại phục vụ này không gồm cả bán mạng.
Thẩm Trì đã lựa chọn con đường ít thây ma nhất. Bọn họ đi xuyên qua nhà ma, điện bị cắt không còn hiệu ứng âm thanh, cũng không có nhân viên công tác ở bên trong giả thần giả quỷ, thế mà mấy đứa con nít cùng mấy người đàn bà sắc mặt vẫn có chút trắng bệch. Thẩm Lưu Mộc sắc mặt nửa điểm không đổi, thậm chí nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng ngay cả thây ma đều đã thấy qua, sao bọn họ vẫn sợ cái thứ đồ chơi giả này?
“A ——” một người trung niên nam nhân hét một tiếng chói tai, hoảng sợ nhìn miệng vết thương trên cánh tay mình.
Trương Khải Nhất nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Giết hắn!”
Không tới nửa giờ nữa hắn không nghi ngờ sẽ biến thành thây ma.
“Đừng! Đừng! Tao không muốn chết!” Trung niên nam nhân điên cuồng kêu to, “Tao là Vương tổng a! Tao có tiền! Tao tại Thượng Hải có ba căn hộ! Còn có tiền gửi trong ngân hàng, đều cho bọn mày! Bọn mày đừng, đừng giết tao!”
Trương Khải Nhất khinh thường cười một tiếng, “Đã ở thời điểm này rồi, lấy của mày mấy thứ này có tác dụng gì?”
Hắn vừa dứt lời, vị “Vương tổng” này đã bị mấy nam thanh niên thẳng tay đánh chết.
Một tuần, tận thế đã diễn ra một tuần rồi, bọn hắn nhìn thấy quá nhiều người bởi vì bị lây nhiễm mà biến thành thây ma, bọn hắn hiểu vào lúc này chỉ có không chút lưu tình giết chết bọn họ mới là tốt nhất.
“Ba, phía trước hình như có rất nhiều thây ma…” Thẩm Lưu Mộc ghé vào tai Thẩm Trì nói thầm.
“Ừ.” Không cần y nói, Thẩm Trì cũng đã phát hiện, có điều Thẩm Lưu Mộc không hổ là Mộc Hệ dị năng giả, độ mẫn cảm đối với sinh mệnh vượt xa người thường, ở địa phương dày dặc thây ma y sẽ cảm giác được.
Thẩm Trì dừng lại, liếc Tào Ninh Hạo đang nức nở một cái, “Mọi người cẩn thận, từ nơi này đi lên trước cố gắng đừng phát ra bất kỳ âm thanh gì, thây ma rất nhạy cảm với âm thanh và mùi vị, còn cách một khoảng nữa, chúng nó chắc một lát nữa mới ngửi thấy mùi chúng ta, nhưng nếu có âm thanh gì thì chúng nó sẽ nghe thấy ngay, nói thật với các ngươi, nơi đó – toàn bộ đều là thây ma!” Hắn chỉ vào tòa nhà cách đó không xa nói.
Mà lúc này một cái thây ma lung la lung lay tới bên người, bị đầu bếp cho một đao cắt nửa cái đầu, lập tức ngã trên mặt đất.
“Cho nên, vì an toàn của mọi người, chúng ta cần im lặng đi qua nơi đó.” Thẩm Trì nghiêm túc nói: “Chúng ta cách cổng chính khu sân chơi quá xa, tôi dẫn mọi người đi chính là một cái cửa nhỏ, từ nơi này đi ra ngoài ngoặt một cái là đến bãi đỗ xe, thây ma không có hứng thú đối với ô tô ư, tôi nghĩ đại bộ phận các người chắc hẳn là có xe! Hi vọng ở ngay trước mắt, vô luận là ai, một khi làm liên lụy mọi người thì đừng trách chúng ta hạ thủ tàn nhẫn.”
Vì thế, những người khác đều hung hăng trừng mắt nhìn Tào Ninh Hạo còn đang khóc. Nhìn xem, một nhà ba người người ta cũng có đứa nhỏ, đó còn là một bé gái, thế mà còn biết rúc vào lòng mẹ không phát ra một tiếng kêu nào.
Đoàn người cơ hồ rón ra rón rén bắt đầu đi trước, một thây ma đã xông tới, vài người do dự, thậm chí không dám cầm gậy đánh, cái này dù sao cũng sẽ phát ra tiếng động không phải sao?
Lúc này, Thẩm Trì ngẩng đầu, một luồng bạch quang hướng thây ma đánh tới, phảng phất như ở giữa ấn đường!
Thây ma ngã xuống!
Thẩm Trì bề ngoài mặc áo da quần da đeo bao tay da, trên thực tế đây đều là một ít che dấu bên ngoài mà thôi, hắn bên trong vẫn là mặc một thân quần áo Đường Môn kia, nỏ tiễn màu đen đeo trên lưng, màu sắc tầm thường không để người chú ý,  một chiêu “Cương phong phiêu pháp” bình thường của Kinh Vũ Quyết (1) cũng đủ để lấy mạng thây ma cấp thấp này.
Có điều, qua một thời gian nữa, đến khi bắt đầu xuất hiện thây ma tiến hóa cấp B sẽ không có khả năng một chiêu giết chết thây ma được.
Nhưng vào lúc này, bản lĩnh một chiêu đoạt mệnh đủ để cho mọi người ghen tị trừng to mắt nhìn, bao gồm cả Trương Khải Nhất đi cạnh.
Hắn vốn tưởng Thẩm Trì chẳng qua là có chút bản lĩnh, hiện tại xem ra là hết sức lợi hại!
Nghĩ như vậy, Trương Khải Nhất trong lòng ý niệm liền chuyển, trên mặt cũng không lộ thanh sắc.
Trên một đường này thây ma đều bị Thẩm Trì một người quải quyết sạch sẻ, những người khác cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn có thể đi lại ở bên ngoài, còn tìm thấy cả bọn họ đang ẩn thân trong nhà ăn, thây ma đối với hắn mà nói cũng không nguy hiểm như thế! Thoải mái thong dong là có thể giải quyết xong mà.
Đi tới sảnh ngoài khu vui chơi, cách một bức tường là một địa phương dày đặc thây ma, vượt xa những chỗ khác.
“A!” Bỗng nhiên bà mẹ trẻ tuổi mĩ mạo kia kêu lên một tiếng sợ hãi, trẹo chân suýt nữa đập thẳng mặt xuống đất!
Sắc mặt mọi người mặt đều trong nháy mắt trắng xanh!
Trong giây lát bọn họ liền trông thấy cả đàn thây ma xông tới ——
“Mẹ!” Tào Ninh Hạo khóc thét lên.
“Chết tiệt!” Trương Khải Nhất hung ác nhổ nước miếng, “Mọi người không nên hốt hoảng, cầm gậy rồi chạy nhanh lên!”
Thẩm Trì chỉ nhíu mày, cười châm biếm.
Người khác chắc là không nhìn thấy, thế nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng, bởi vì lực chú ý của hắn, đại bộ phận đều dừng lại trên người Trương Khải Nhất.
Hắn tận mắt nhìn thấy, Trương Khải Nhất không dấu vết nhặt lên mấy hòn đá nhỏ rồi lặng lẽ ném xuống đất.
Người đàn bà kia thật xui xẻo, cố tình là ả giẫm lên, lập tức đau chân.
Trương Khải Nhất chính là người như vậy, chỉ sợ là căn bản không muốn vác thêm mấy cái của nợ này ra ngoài đi? Lấy trí thông minh của hắn, tuy rằng không biết bên ngoài là cảnh tượng như thế nào, cũng biết chắc hẳn so với khu vui chơi còn tồi tệ hơn, tận thế chính là tận thế, đã không còn tồn tại Thiên đường hay Chốn bồng lai nào cả. Vì vậy, hắn đã sớm làm công tác chuẩn bị, những người này đi theo hắn, nếu một mực muốn đi theo hắn thì hắn sẽ không nuôi nổi. Dựa theo tính cách của hắn, có lẽ thầm nghĩ chỉ cần cao thủ như Thẩm Trì và mấy nam thanh niên coi như vẫn hữu dụng kia, còn đám đàn bà con nít thì thôi. Hắn chính là người ích kỷ bội bạc như vậy nhưng lại không dám quang minh chính đại làm, chỉ dám dùng thủ đoạn âm hiểm che giấu, đem trách nhiệm đùn cho người khác.
Hơn nữa, hắn chưa hẳn đã không muốn nhìn bản lĩnh thật sự của Thẩm Trì, trong con mắt của Trương Khải Nhất, Thẩm Trì là một dị năng giả không tồi, nhưng vì con trai hắn nếu hắn không thể hiện bản lĩnh thật, vạn nhất xảy ra chuyện thì lợi không đủ đền mất. Trương Khải Nhất yêu thích một cao thủ như Thẩm Trì, hơn nữa còn tồn tại một cái nhược điểm rõ ràng để hắn nắm tốt trong tay, suy cho cùng đã là cha của một đứa trẻ, tâm địa chắc cũng nhu nhược hơn một chút.
Quả nhiên, Trương Khải Nhất vẫn chỉ là Trương Khải Nhất.
Rất nhiều thây ma xông tới, không chỉ là từ trong phòng lao ra, còn có từ phía trước vọt tới.
“Ba, người kia thật là xấu.” Thẩm Lưu Mộc thấp giọng nói bên tai Thẩm Trì.
Thẩm Trì cười khẽ, không nghĩ tới Lưu Mộc cũng nhìn thấy, vì thế nhân cơ hội giáo dục con trai, “Tận thế chính là như vậy, lòng người khó dò, Lưu Mộc con phải nhớ kỹ, không được dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.”
“Vâng, con đã biết ba, con chỉ tin tưởng ba.”
“Con trai ngoan!”
Ánh sáng trắng từ mũi tên thi thoảng nhấp nhoáng, Thẩm Trì rốt cuộc cũng lấy ra nỏ Thiên Cơ, hắn không phải thánh mẫu, nếu Trương Khải Nhất muốn xem năng lực của hắn, liền cho hắn ta xem!
Trương Khải Nhất kinh hãi phát hiện, hắn ta không nhìn thấy Thẩm Trì! Thân ảnh của hắn khoảnh khắc liền từ bên cạnh mình tiêu thất! Tiếp tục sau đó, thây ma xung quanh bỗng nhiên gục đầy đất!
Sau đó, bóng dáng Thẩm Trì lại xuất hiện, phảng phất như chưa từng biến mất.
Hiệu ứng ánh sáng của nỏ Thiên cơ vào khoảng thời gian dị năng giả còn chưa phát uy thật là quá chói mắt. Thẩm Trì tạm thời còn chưa muốn bị người khác chú ý, vì vậy chỉ có trước ẩn thân rồi dùng Liệt Thạch nỏ, hiệu quả thương tổn của kỹ năng Kinh Vũ Quyết này tương đối khá.
“Đi mau!” Thẩm Trì vội vàng nói, “Nhiều thây ma hơn tôi cũng không có cách nào đâu!”
Trương Khải Nhất thở phào nhẹ nhõm, một đấm đấm vỡ đầu một thây ma.
Thây ma quá nhiều, chi chít bổ nhào qua, ngoại trừ Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Trì cùng Trương Khải Nhất từng thấy nhiều hơn thì những người khác đều cảm giác mình thế là xong.
Dị năng giả không sợ thây ma công kích, Thẩm Lưu Mộc ghé vào trên người Thẩm Trì, trơ mắt nhìn những người khác bị thây ma bao phủ, máu tươi văng khắp nơi, xé xác ăn.
Thẩm Trì không có biện pháp cứu quá nhiều người, hắn chỉ cứu cô bé phục vụ viên vóc dáng nhỏ nhắn, thân thủ vừa tốt lại vừa ngoan, cô chạy cũng không chậm, còn có tay đầu bếp trầm mặc cao lớn, những người khác đều không quản, nữ sinh thời điểm thây ma xông ra chỉ biết hét chói tai cái gì cũng không biết làm là người thứ nhất chịu tai ương. Ngay lúc này ai cũng không nghĩ sẽ đi cứu “đầu sỏ gây chuyện” mẹ con Tào Ninh Hạo. Còn trung niên nam tử kia chỉ biết chạy trốn, cầm gậy vung loạn chạy vội, Thẩm Trì đã được chứng kiến hắn bị thây ma lôi ra từ trong người——
Cho dù là không chết, cũng sẽ rất nhanh biến thành thây ma.
Thậm chí cả mấy người trẻ tuổi kia cũng chỉ còn lại một nửa, chờ bọn họ dần dần chạy cái cửa nhỏ đó, hai mươi ba người chỉ còn lại Trương Khải Nhất, Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc, tay đầu bếp, ba nam thanh niên sắc mặt tái nhợt, làm Thẩm Trì kinh ngạc chính là một nhà ba người kia bà mẹ cùng đứa con đều còn sống.
“Thẩm tiên sinh.” Bà mẹ kia lần đầu tiên mở miệng, cô nhẹ nhàng để con gái trong lòng xuống, “Tôi muốn cùng ngài làm một số giao dịch.”
Thẩm Trì nhíu mi, sắc mặt bình tĩnh nhìn người mẹ.
“Tôi chỉ nói với một mình ngài.”
Thẩm Lưu Mộc ôm thật chặt cổ Thẩm Trì, cũng không buông tay.
“Có lời gì ở chỗ này nói đi, dù sao cũng đều là người cùng nhau chạy thoát.” Thẩm Trì thản nhiên nói.
Bà mẹ kia thở dài, vỗ vỗ đầu bé gái, “Tôi sợ là không xong rồi.” Cô kéo tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn có một vết thương sâu tới xương.
Thẩm Trì trầm mặc, nhìn vết thương này hắn biết rõ đây là vì để bảo hộ con gái mình.
“Nhà tôi kinh doanh xăng dầu, ở Thượng Hải có thương hiệu xăng dầu Ngũ gia đều là của tôi cùng chồng tôi kinh doanh.” Giọng cô nhỏ nhẹ, “Lúc này mọi người đều biết, tiền chẳng qua cũng chỉ là giấy vụn, nhưng xăng dầu vĩnh viễn cũng không mất tác dụng, thế giới bên ngoài cùng khu sân chơi cũng giống nhau thôi, chỉ sợ trong cửa hàng tôi cũng đã sớm gặp tai họa, nhưng mà nhà của chúng tôi có một kho hàng để xăng dầu, vị trí rất hẻo lánh, mấy hôm trước chồng tôi vừa vặn mới nhập hàng.” Cô gỡ xuống chìa khóa trên cổ, “Bắt đầu từ ngày đó tôi đã tự mình cẩn thận bảo quản mấy cái chìa khóa này, cái khác tôi không dám nói nhưng một kho xăng dầu vào lúc này có thể coi là vật báu vô giá.”
Trương Khải Nhất ánh mắt sáng rực lên.
Thẩm Trì phát hiện, cô quả là một người đàn bà thông minh.
“Thẩm tiên sinh, tôi tin tưởng ngài, tôi biết ngài có bản lĩnh, tôi nguyện ý đổi cái chìa khóa này lấy một lời hứa.” Cô thành khẩn nói, “Tôi không xin các người bảo hộ con gái tôi bao lâu, chỉ cần mang nó đến bên ngoài phòng 102 tiểu khu 3 gần đây là được.”
Thế nhưng, dù cho cô rất thông minh, Thẩm Trì vẫn chán ghét nữ nhân tìm phiền toái cho hắn.
“Ở đây, Trương ca so với ta càng có bản lĩnh.” Thẩm Trì bỗng nhiên mở miệng.
Bà mẹ lại cố chấp nhìn hắn.
Hiển nhiên, vài ngày ở đây cô đã nhìn rõ bộ mặt thật của Trương Khải Nhất.
Ánh mắt Thẩm Trì so với cô còn lạnh hơn.
Mắt của cô dần đỏ lên, chỉ có thể nói: “Trương ca, nhờ anh, vị trí kho hàng tôi chỉ nói cho một mình anh.”
Trương Khải Nhất lúc này mới đi ra phía trước.
Thẩm Trì mắt lạnh nhìn thấy ba thanh niên kia trao đổi một cái ánh mắt cho nhau, mỉm cười.
Lương thực xăng dầu luôn luôn sẽ có một ngày dùng hết, huống chi thứ này nếu đã bị lôi ra ngoài ánh sáng thì rất dễ bị phỗng tay trên, Thẩm Trì vốn tính toán không cần.
Trương Khải Nhất vừa có thủ đoạn vừa có tâm cơ, nhưng vẫn chưa có kinh nghiệm tận thế, ai cũng là phải ngã đau mấy lần mới hiểu được.
Đáng tiếc, đời này hắn đụng phải Thẩm Trì, Thẩm Trì sớm hay muộn sẽ khiến cho hắn ta ngã một cái đau để hắn đứng dậy không nổi.
Đời trước, hắn ta mở cửa cho người của sở nghiên cứu, Thẩm Trì cũng phải để hắn ta nếm thử mùi vị bị đồng bạn bỏ rơi mới cam tâm, nếu không cứ như vậy giết thì quá tiện nghi cho hắn ta rồi.
Ôm Thẩm Lưu Mộc, hắn cước bộ ung dung theo sát Trương Khải Nhất đang đắc chí bước đi.
Thượng Hải phồn hoa, trong một tuần ngắn ngủn liền lộ ra vô tận tiêu điều hoang vắng, tiếng người ồn ào trước đây giờ tất cả đã không thấy, chỉ còn lại có ngã tư đường vắng vẻ cùng tủ kính vỡ nát, còn có thây ma du đãng trên đường.
Càng là thành thị hưng thịnh phồn hoa dân cư dày đặc, ở tận thế càng nguy hiểm, Thượng Hải chính là như thế, nhìn thấy thây ma ngoài cửa sổ xe, bên trong xe không khí một mảnh nặng nề, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Vào thời điểm này, cảnh tượng bên ngoài hoàn toàn đánh vỡ ảo tượng cuối cùng của bọn họ.
Không chỉ khu vui chơi, toàn bộ thế giới, đã là tận thế thực sự.
=== ====== ====== ====== =======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyên tâm cập nhật văn mỗi ngày – ing
Cám ơn tử u tuyết đích tay mảnh đạn, ~(≧▽≦)~ yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn ý tốt ~ đoàn, 12834 bốn mươi hai, tím u tuyết, ô vuông tá tá, tịch thố, khác đường. Địa lôi, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== ====== ====== ========
Chú thích:
(1) Kinh Vũ Quyết: cùng với Thiên La Ngụy Đạo là nhánh võ công căn bản của Đường Môn, sử dụng chủ yếu nỏ tiễn để tấn công đối phương.
Giới thiệu trong game: Kinh Vũ Xuyên Dương Liên Bách Trung, Hùng Tâm Tráng Trí Lưỡng Tranh Vinh. Môn chủ các đời của Đường Môn học sáng lập dựa theo các thuật phát động của Phi Tướng Quân Lý Quảng cùng với Dương Do Cơ, Hùng Cừ Tử, học được các thuật này có thể tinh thông các kỳ binh nhuệ khí trên trần gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.