Cảm thấy cổ lành lạnh, Cổ Kì quay đầu lại và thấy có người đang hôn mình.
Rõ ràng bị bệnh còn dám làm như vậy, tinh lực dồi dào quá.
Cổ Kì đặt sách xuống, đè em trai lên chiếc ghế lồng chim êm ái rồi nói đùa: "Không thành thật hả? Không sợ chị đây sỗ sàng sao?"
Theo động tác lăn lộn của hai người, chiếc ghế lồng chim bắt đầu lắc lư từ bên này sang bên kia, cả hai như đang chơi xích đu, vừa thú vị vừa đong đầy tình cảm.
Cổ Kì ấn Lạc Thiên Dịch, đôi mắt hạnh nhân của Lạc Thiên Dịch cười, yết hầu của cậu nhúc nhích.
"Cũng không phải là em chưa được chị ăn." Cậu nói.
Cổ Kì sửng sốt một chút, nghĩ đến bọn họ vài hành động vượt biên, cô thật sự ăn không ít đậu hũ của cậu.
"Em gần mười chín?"
Lạc Thiên Dịch nghịch mái tóc đen của chị gái, đưa lên mũi để cẩn thận xác định mùi hương của cô ấy. Từ lần đầu tiên gặp chị gái tại thành phố Ô Thủy, cậu đã muốn đi theo chị ấy, chị ấy muốn đi đâu cậu sẽ theo đó.
"Ừm, vẫn còn hơn một tháng nữa."
"Tiếu Suất nhỏ hơn em?"
Nói chuyện phiếm sao lại nói chuyện người khác? Lạc Thiên Dịch mím môi, bất mãn: "Ừm, nhỏ hơn em nửa tuổi, sao chị lại đột nhiên nghĩ đến Tiếu Suất?"
Không để ý có người đang ghen, Cổ Kì cười nhẹ: "Đột nhiên nhớ tới, cậu bé thi vào trường đại học nào?"
Theo tính cách của Cổ Kì, cô ấy không thích can thiệp vào cuộc sống của người khác, nhưng thành phố Ô Thủy đã gây ấn tượng sâu sắc với cô, con người của thành phố Ô Thủy không hề phai nhạt trong ký ức của cô.
"Nó được nhận vào Đại học Y dược thành phố Kinh Nam, chuyên ngành y học lâm sàng." Lạc Thiên Dịch chải tóc và thản nhiên nói, "Chị biết nơi đó của bọn em đều rất thích bác sĩ mà, hơn nữa bố mẹ nó cũng ủng hộ nó học y".
"Cậu ấy thích học y?"
"Em không biết."
"Cậu ấy sẽ là một bác sĩ rất đẹp trai."
Thành phố Ô Thủy có phong thủy tốt, con trai nơi đó khi đến thành phố lớn sẽ có phong tình tinh tế tỉ mỉ vùng sông nước khác biệt, ngoại hình và dáng người của Tiếu Suất cũng không tệ, có rất nhiều cô gái thích.
"Chị đang... ăn trong bát mà nhìn nồi?"
"?"
Lạc Thiên Dịch đến gần và nghiêm nghị nói: "Thật không may, Tiếu Suất là một tên đầu gỗ, không biết chỗ tốt của chị như em."
Cổ Kì: "......"
"Tiếu Suất không thích kiểu chị gái, chỉ có em thích thôi, em mới là người yêu chị gái nhất."
Cô chỉ hỏi Tiếu Suất, tại sao cậu ấy lại phàn nàn nhiều như vậy?
Cúi đầu hôn lên môi cậu, Cổ Kì nói: "Không phải em bị bệnh sao? Ngủ đi."
Lạc Thiên Dịch không nhúc nhích, vẫn nằm trên giường lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cổ Kì nhướng mày: "Hả?"
"Em không có hương vị đàn ông chút nào hả?"
Nếu không sao cậu cởi trần, ôm, hôn, nhưng cô lại không hề có ý định giao tiếp sâu hơn với cậu.
"Phốc!" Cổ Kì chế nhạo: "Em mới lớn, làm gì có hương vị đàn ông? Cũng gần như chưa cai sữa thôi".
Lạc Thiên Dịch sững sờ, không ngờ Cổ Kì lại đánh giá mình như vậy, cậu cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, không muốn để ý đến cô.
"Em còn chưa cai sữa chỗ nào?" Lạc Thiên Dịch bĩu môi buồn bực nói: "Chị có thể cởi quần ra nhìn lại được không, em đã phát dục từ năm mười sáu tuổi rồi."
Lần này, đến lượt Cổ Kì sợ ngu người, đây có phải là những gì nam vương học đường ngây thơ đã nói? Cậu ấy không trong sáng chút nào.
"Tức giận thế này à?" Cổ Kì ngạc nhiên.
Lạc Thiên Dịch quay mặt đi, không muốn nhìn cô.
Cổ Kì dựa vào người cậu, ghé sát mặt cậu, nhìn đối diện với cậu, cười nói: "Nói cho chị biết em muốn chị dỗ em thế nào?"
Lạc Thiên Dịch không vui: "Chị muốn em dạy cái này?"
"Hỏi mới biết nhu cầu của em, muốn làm em vui lòng."
Sau khi mím môi, Lạc Thiên Dịch nói: "Trước tiên chị gọi em là cục cưng."
"Cục cưng ~" Cổ Kì véo tai cậu, "Rồi sao nữa?"
"..." Dù có oán hận, em trai họ Lạc vẫn quyết định trở thành một người cố vấn tình cảm đủ tiêu chuẩn, "Sau đó yêu cầu chị hôn em, luồn tay vào tóc em, một tay chạm vào gáy em, vừa hôn vừa nói cục cưng chị yêu em, như vậy thì trái tim em sẽ tan chảy. "
Cổ Kì: "......"
"Hiểu được nhu cầu của em rồi đúng không? Chị gái."
"Để chị thử."
Cô cúi đầu hôn cậu, cậu rất hợp tác, vừa lúc môi cô sắp kề sát, cậu vội vã hôn lên cổ cô, miệng ngậm miệng, sau đó đưa đầu lưỡi ra thăm dò.
Cổ Kì: "......"
Có vẻ như đây mới thực sự là nhu cầu của cậu, không ngờ lại vội vã như vậy, không có tiết tháo gì cả.
Cổ Kì luồn tay trái vào mái tóc đen ướt của cậu, chạm vào tai cậu bằng tay phải và từ từ trượt xuống gáy cậu...
"Cục cưng...chị...yêu em."
Khi cô muốn nói, cậu luôn ngẩng đầu lên che môi cô như cố ý cắt ngang.
Cổ Kì đành phải lặp lại thêm một lần nữa: ""Cục cưng...chị...yêu em."
Khi nói điều này, Cổ Kì đã động tình, môi họ quấn lấy nhau, cơ thể họ dính vào nhau, mùi hương quyện vào nhau, ghế lồng chim đung đưa như đu dây, tăng thêm hơi thở mập mờ cho họ.
Sau đó......
Cổ Kì phát hiện ra cậu có phản ứng, hơi ý loạn tình mê.
Hóa ra đây thực sự là điều cậu muốn, cậu muốn cô hôn cậu, vuốt ve cậu, nói rằng cô yêu cậu...
Cổ Kì đột nhiên thả cậu ra, ngồi dậy, hơi nhíu mày: "Lạc Thiên Dịch, em còn bị bệnh không?"
Lạc Thiên Dịch nằm trên ghế lồng chim, ngực trần hơi nâng lên, viền môi ửng đỏ, đó là dấu vết nụ hôn của chị gái, môi có tia nước quyến rũ cũng là do cô để lại.
Cổ Kì xuống ghế lồng chim, lấy một gói thuốc trên bàn kính, dựa vào cửa sổ sát trần nhìn ai đó, nhẹ giọng nói: "Này, ngủ tiếp đi, trước khi ngủ nhớ uống thuốc. "
"..." Lạc Thiên Dịch chậm rãi ngồi dậy, rũ đôi mắt hạnh xuống, nắm lấy một nắm tóc đen, không vui lăn ra ghế lồng chim.
Rõ ràng là ngày mưa như vậy, đêm không rõ ràng như vậy, tổ ấm như vậy, giường đung đưa như vậy, đều như đang mời gọi họ tha hồ giao hoan, nhưng cô lại không muốn cậu.
"Kẻ lừa đảo," cậu nói một cách nặng nề.
Lấy khăn trắng trùm lên mái tóc đen ướt át, Lạc Thiên Dịch bước vào phòng dành cho khách, trước khi rời đi, cậu mắt nhìn Cổ Kì rồi trừng mắt nói: "Chị không yêu em chút nào."
Nói xong cậu bỏ đi.
Cổ Kì bị bỏ lại một mình bên cửa sổ với điếu thuốc trên tay, suy nghĩ khá chán nản, cô phải làm sao để yêu cậu?
——
Ngày hôm sau, Lạc Thiên Dịch thức dậy lúc 5 giờ, cậu đặt đồng hồ báo thức và lên kế hoạch cho bản thân.
Vào buổi sáng, cậu dành mười phút để vệ sinh cá nhân, tập thể dục trong bốn mươi phút, nấu bữa sáng cho chị gái trong nửa tiếng, sau đó rời nhà chị tôi lúc 6:30 và đi tàu điện ngầm đến trường.
Cậu vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi phòng thì thấy đèn phòng khách đang sáng.
Bên ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh.
Năm giờ sáng, thành phố Giang đã mất đi vẻ hoa lệ của màn đêm, bước vào trạng thái yên tĩnh và mệt mỏi, chỉ có đèn đường thắp sáng như ánh sao.
Lạc Thiên Dịch chậm rãi đi về phía chiếc ghế lồng chim, cậu linh cảm cả đêm Cổ Kì vẫn chưa ngủ, bây giờ vẫn nằm trong ghế lồng chim.
Vừa bước tới nhìn, quả thật là như vậy...
Trên ghế, Cổ Kì đang cầm trên tay một cuốn sách mới, đang híp mắt, nghiêng người tựa lên gối, thân thể bất động, hơi thở đều đều, tựa như một pho tượng mỹ nhân đang nằm trên bãi biển.
Lạc Thiên Dịch đứng bên cạnh ghế, cô nhàn nhạt ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Trời đã sáng rồi à?"
Lạc Thiên Dịch cau mày, cậu hơi đau lòng, cũng hơi tức giận.
Cậu vẫn luôn biết đời sống của Cổ Kì rất lộn xộn, cô thường trả lời tin nhắn của cậu vào nửa đêm, nói hôm đó cô lại thức khuya.
Từ khi còn nhỏ cậu đã học cách chữa bệnh với ông nội, đương nhiên cậu biết sự nguy hiểm của việc thức khuya, thức khuya cực kỳ không tốt cho gan, túi mật, thận, phổi và tim mạch. Thức quá khuya tương đương với uống thuốc / chất độc mãn tính. Làm sao cậu có thể cam lòng để cô uống thuốc độc?
"Tối hôm qua em nằm mơ thấy chị đánh em nữa?" Cổ Kì hỏi.
Lạc Thiên Dịch sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu.
"Vậy tại sao em lại nhìn chị như vậy?"
Lạc Thiên Dịch: "..."
Lấy sách từ trong tay cô ra, Lạc Thiên Dịch lấy ra uy nghiêm của bạn trai nhỏ: "Không được phép đọc nữa, đi ngủ ngay lập tức."
Cổ Kì nhướng mày: "Gan to rồi?"
Cậu mím môi, nam vương họ Lạc giấu sách ở sau lưng, khí thế suy yếu một chút: "Chị ngủ đi, đừng làm em đau lòng."
"Còn năm trang nữa, đưa cho chị." Cổ Kì kiên nhẫn nói.
Thấy cậu bất động thanh sắc, Cổ Kì suy nghĩ một chút liền dỗ dành: "Cục cưng ~ Ngoan nào?"
Giọng điệu của cô dịu đi, bạn học Lạc được đằng chân lại lân đằng đầu, cậu khép sách lại, đi đến giá sách, đặt cuốn sách về chỗ cũ, xem cô có muốn ra xuống giường để lấy nó không.
"Em không muốn làm cục cưng của chị, bắt đầu từ hôm nay em muốn chị phải làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh như em."
Cuốn sách bị bạn học Lạc tịch thu, Cổ Kì hơi khó chịu, từ nhỏ đến giờ chưa có ai quản cô cả, cậu là ba hay là mẹ cô?
Nhưng cô thực sự rất lười biếng, cuốn sách đã lên kệ rồi, cô không chịu xuống lấy.
Cảm nhận được tâm trạng không vui của Cổ Kì, bạn học Lạc không sợ chết lại gần: "Em ôm chị về phòng nhé?"
"Tránh ra." Cổ Kì lạnh lùng nói.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch không có chút nóng nảy nào.
Hẳn là cậu trúng độc quá sâu nên mới yêu cô như vậy, cô giận cậu, cậu vẫn yêu cô, cô chê bai cậu, cậu vẫn yêu cô, những khuyết điểm của cô được phơi bày, cậu vẫn yêu cô như cũ.
Cậu giống như một tên vô liêm sỉ không thể thay đổi, luôn muốn đi theo cô, nếu bị lạc, hoặc bị cô vứt bỏ vì chán ghét, cậu sẽ cảm thấy mình mất cả thế giới.
"Vậy hôn em một cái thì em đi."
"Cút."
"Hôn hai cái thì em sẽ cút."
"..."
Không để cô ấy tức giận, Lạc Thiên Dịch quyết định trở thành cục cưng của chị gái, tự nguyện rời đi.
Cậu cho rằng mình đã làm chị gái ghét mình, nhưng khi vừa bước đến cửa, giọng Cổ Kì vang lên: "Biết lái xe không? Chìa khóa xe trong rãnh tủ giày, em có thể lái chiếc Porsche đó đến trường."
Lạc Thiên Dịch nhìn chùm chìa khóa xe treo trên móc, một chiếc là Ferrari, một chiếc là Porsche, một chiếc là Audi, không khỏi mỉm cười.
Cậu là sinh viên năm nhất, lái chiếc Porsche đến trường có phải quá phô trương không?
Nhưng không sao, có xe cậu có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chỉ là bây giờ cậu không đi học, cậu muốn đi ăn sáng, kiếm cái gì đó cho chị gái xấu xa ăn.
Uh, tối mang thuốc bắc về, tự tay nấu cho chị gái một nồi thuốc bắc yêu thương để bồi bổ gan bổ mật, uống xong sẽ mệt rã rời, khiến chị gái xấu xa ngoan ngoãn đi ngủ.
"Cảm ơn chị, em lái đi luôn được không?"
"Ừm, nếu em thích thì chị tặng cho em." Cổ Kì bình tĩnh nói.
Lạc Thiên Dịch cười khẽ: "..."
Ai nói chị gái không yêu cậu nữa?
Khế edit