edit: Meine
Tần Mục Dã cả người đều nằm liệt ghế trên, anh trong nháy mắt hoài nghi chính mình kỳ thật là cái thiểu năng trí tuệ.
Bằng không vì cái gì Lâm Tứ nói mỗi chữ anh đều nghe hiểu được, chính là chỉnh câu nói, xâu chuỗi hết lại anh vẫn lý giải không được đâu???
Tần Hoài Dữ tính cách cùng em trai có thể nói hoàn toàn tương phản, anh từ trước đến nay bình tĩnh, nhưng giờ phút này biểu tình cũng mất khống chế, sau một lúc lâu mới hốt hoảng hỏi: "Lâm Tứ, cậu đang nói cái gì?"
Lâm Tứ biết được kết quả này chính là hai mươi phút trước, chính hắn cũng trong trạng thái không thể hiểu nổi, căn bản tiêu hóa không được.
Hắn chỉ có thể đem văn kiện mới nhất nhận được từ đồn công an đặt ở trên bàn: "này, đây là vân tay cùng với đóng dấu, đây là dấu chân......"
Ngày thường tiêu sái soái khí Tần đỉnh lưu giờ phút này tựa như người ngốc, ánh mắt dại ra nhìn bé con, cuối cùng dùng ánh mắt bất lực nhìn anh cả.
Tần Hoài Dữ sắc mặt cũng có chút trắng, nhưng trừ bỏ khiếp sợ ở ngoài, có một loại cảm xúc hưng phấn dần dần đi lên, anh kích động đến giọng nói đều thay đổi: "Kia bọn họ nói như thế nào? Người đồn công an không cảm thấy kỳ quái sao?"
Lâm Tứ vẻ mặt khóc không ra nước mắt: "Tổng tài, tôi lập tức liền phải nói đến thật sự khiếp sợ...... Ngài ngồi ổn a. người đồn công an một chút đều không cảm thấy kỳ quái, ngược lại dùng một loại ánh mắt xem người bệnh tâm thần nhìn tôi TT, hỏi tôi vì cái gì lặp lại chứng thực thân phận cho đứa bé, bởi vì...... hệ thống máy tính căn bản không có ghi nhân tiểu thư Miên Miên tử vong."
Tần Hoài Dữ một hơi nghẹn ở ngực, trực tiếp đứng lên, thanh tuấn trên mặt xưa nay chưa từng có nôn nóng: "cậu xác định sao?"
Lâm Tứ nặng nề mà gật đầu: "Xác định, tôi lặp lại nhìn rất nhiều lần. Tổng tài, tôi hiện tại hoài nghi chính mình có phải hay không đang gặp ác mộng a, kỳ thật Miên Miên tiểu thư căn bản là không có qua đời?"
Tần Mục Dã nằm liệt nơi đó lẩm bẩm tự nói: "Không có khả năng, sao có thể a......"
Tần Hoài Dữ so em trai càng mau trấn định xuống, nhưng trình độ khiếp sợ của anh tuyệt đối không thua gì Tần Mục Dã.
Bởi vì Tần Mục Dã không có tham dự hậu sự của em gái, lúc ấy ba mẹ cũng hoàn toàn trong trạng thái hỏng mất hết thảy đều là anh tự mình lo liệu.
Lễ tang, hoả táng, sau hoả táng nhận được chứng minh tử vong, anh tự mình đi xử lý.
Này không phải mơ đi, bởi vì em gái đang sống sờ sờ ngồi ở đây.
Tần Hoài Dữ đang muốn khom lưng bế bé con lên, lại bị Tần Mục Dã phục hồi tinh thần vô cùng kích động giành trước một bước.
Tần Hoài Dữ: "............" 🙂
Tần Mục Dã ôm bé con liều mạng lay động: "Miên Miên, em thật là Miên Miên, em là em gái của anh sao?"
Miên Miên hạ phàm thời gian quá ngắn, bé nghe không hiểu Lâm Tứ nói những cái đó cái gì vân tay a hộ khẩu, nhưng là bé đại khái nghe hiểu một vài chuyện kết luận -- các anh trai rốt cuộc bắt đầu tin tưởng bé chính là Miên Miên nha.
Miên Miên hai cánh tay nhỏ bắt chéo ở ngực, cằm nhỏ nâng lên, biểu tình ngạo kiều liếc mọi người.
"Nhân gia đã sớm nói, là các anh không tin, hừ."
Tần Mục Dã hốc mắt lên men, một bên khóc một bên cười: "Miên Miên em đã trở lại, anh hai thật vui vẻ, thật sự vui vẻ, bất quá...... Miên Miên em rốt cuộc là người hay là quỷ a?"
Tần Mục Dã: Tuy rằng liền tính em gái đáng yêu là quỷ anh cũng không sợ nhưng vẫn là hỏi trước rõ ràng một chút tương đối tốt nha Σ(っ°Д °;)っ!!
Miên Miên tức giận mà chọc chọc cái trán Tần Mục Dã: "anh mới là quỷ! Người phàm nhìn không thấy quỷ có được không, anh hai anh thật ngốc nga."
Tần Mục Dã ôm thân thể ấm áp của bé con, vốn dĩ cũng cảm thấy không giống bộ dáng là quỷ, nghe vậy càng kích động mà ở trên mặt bé hôn một cái.
Lâm Tứ là người ngoài hiển nhiên tư duy muốn lý trí một chút.
Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy nhãi con giống quỷ, nhưng đến tột cùng là chuyện như thế nào a a a a.
"Miên Miên tiểu thư, cháu...... Đến tột cùng là như thế nào làm được a?"
Miên Miên cười đến ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiêu ngạo, nàng vươn tay nhỏ thịt mum múp, chỉ chỉ bầu trời: "Miên Miên là thần tiên từ Cửu Trọng Thiên hạ phàm, Tư Mệnh thúc thúc nói em ở thế gian này một đời dương thọ chưa hết, cho nên mới muốn trọng sinh hạ phàm độ kiếp."
Tần Mục Dã cảm xúc phi thường kích động, anh chỉ lo ôm ấp hôn hít em gái, căn bản không rảnh bận tâm tin tức này.
Dù sao em gái có thể trở về anh tưởng cũng không dám tưởng, mộng đẹp trở thành sự thật.
Em gái có thể tồn tại, còn có thể đồng ngôn vô kỵ* mà giảng tiên hiệp chuyện xưa thật quả thực quá đáng khen!
*lời trẻ nhỏ không có kiêng kỵ
Tần Hoài Dữ lại đem lời nói của em gái mỗi cái tự đều nghe vào, nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Anh lòng bàn tay ấm áp, lòng bàn tay hơi có chút run rẩy mà vỗ hướng mặt Miên Miên, "Kia Tư Mệnh thúc thúc có hay không nói, Miên Miên khi nào phải về lại bầu trời?"
Miên Miên nhìn anh, có nề nếp mà đáp: "Phải đợi một đời này sống thọ và chết tại nhà mới tính độ kiếp thành công, Miên Miên trở lại bầu trời là có thể phi thăng thượng thần a."
Tần Hoài Dữ mấy ngày này cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến hồi mộng kia, đã đem chi tiết trong mộng mỗi cái đều ghi tạc trong lòng.
Là một thiếu niên tiên nhân đem Miên Miên đưa xuống, anh sợ hãi nhất chính là, tiên nhân kia sẽ đem Miên Miên đưa trở về.
Hiện tại, anh rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Em gái so với anh nhỏ hơn nhiều.
Chờ đến bé con sống thọ và chết tại nhà một ngày kia, anh đại khái đã sớm xuống mồ vì già.
Nói cách khác, em gái sẽ không lại rời khỏi bọn họ.
Tần Hoài Dữ đẩy ra em trai đầu óc không tốt lắm, đem Miên Miên ôm vào trong ngực, trầm mặc mà ôm thật lâu, thật lâu sau mới dùng thanh âm rất thấp nói: "Thực xin lỗi."
Miên Miên khó hiểu mà nháy đôi mắt: "anh Hoài Dữ vì cái gì muốn nói thực xin lỗi?"
Tần Hoài Dữ bàn tay to nhẹ nhàng ấn xuống cái gáy của bé con, cánh tay lực lượng phi thường khắc chế, anh rất muốn rất muốn dùng sức mà ôm bé con, rồi lại sợ hãi lực của người lớn sẽ làm đau em gái.
"Bởi vì ngày Miên Miên vừa trở về, anh không có ôm em thật tốt, anh thực hối hận. Thực xin lỗi."
Tần Hoài Dữ tinh tường nhớ rõ ngày đó Miên Miên từ ghế của anh nhảy xuống, bước hai chân ngắn nhỏ, mà chạy lại ý đồ ôm anh, lại bị anh tránh thoát.
Anh thanh âm có chút nghẹn ngào, trong lòng lại là mừng như điên.
"Miên Miên sẽ tha thứ cho anh đúng hay không? Tha thứ cho anh...... Chỉ là phàm nhân ngốc ngếch mà thôi."
Miên Miên từ khuỷu tay Tần Hoài Dữ chui ra tới, hắc hắc hắc mà cười.
Tâm tình phức tạp của người lớn bé không hiểu, trong ánh mắt chỉ có sự ngây ngô của một đứa bé ba tuổi rưỡi.
"Miên Miên chưa từng tức giận với anh nga, hơn nữa anh một chút đều không ngốc, anh là người thông minh nhất trong nhà chúng ta!"
*
Chờ anh em hai người cảm xúc dần dần ổn định xuống, bọn họ bắt đầu suy xét hiện tại hay không liền đem tin vui lớn này nói cho người nhà.
Tần Hoài Dữ nói: "Khởi tử hồi sinh đối với người thường quá ly kỳ, mẹ từ khi em gái mất trạng thái tinh thần vẫn luôn rất kém, vẫn là trước làm tốt giám định DNA, lại mang em gái về nhà tương đối tốt."
Tần Mục Dã ở đại sự luôn luôn tôn trọng ý tứ của anh cả, anh tỏ vẻ tán đồng: "Kia ba đâu? Ba đã cùng chúng ta mất liên lạc thật lâu, chuyện lớn như vậy, hẳn là thông tri ông về nhà bồi mẹ đi......"
Con gái ngoài ý muốn mất đối với người tuổi trung niên Tần Sùng Lễ tạo thành đả kích cực lớn.
Ông không chỉ có đem mọi việc của công ty đều ném cho Tần Hoài Dữ, người cũng trong một đêm biến mất không thấy.
Tần Hoài Dữ mấy tháng qua vẫn luôn có nghĩ cách tra xét, được biết ba anh hư hư thực thực đi đến một đảo nhỏ không người, đảo kia hẻo lánh ít dấu chân người, không sai biệt lắm là ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hai anh em thương lượng đến một nửa, di động Tần Hoài Dữ đột nhiên vang lên.
Anh nhìn thoáng qua: "Là điện thoại của mẹ."
Tần Mục Dã: "anh mau nghe đi."
Một thanh âm của nữ nhân suy yếu nôn nóng từ ống nghe truyền ra tới: "Hoài Dữ, con hiện tại có thể hay không về nhà một chuyến?"
Tần Hoài Dữ nghe ra sự nôn nóng của mẹ, vội hỏi: "Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Lê Tương thanh âm mang theo khóc nức nở: "Hôm nay mẹ đi mộ viên, phát hiện mộ bia của em gái con không thấy, tại sao lại như vậy, đến tột cùng là ai động vào mộ bia kia......"
"thanh âm của mẹ sao, là mẹ sao?" bé con tò mò mà nhìn chằm chằm hộp dẹp màu đen trong tay anh cả.
Tần Hoài Dữ không có mở loa ngoài, nhưng trong phòng thực an tĩnh, ống nghe có chút âm lọt ra.
Miên Miên mơ hồ nghe thấy thanh âm quen thuộc, lập tức liền nhận ra là mẹ ở thế gian này.
Bên kia điện thoại, Lê Tương sắc mặt tái nhợt nghe được một tiếng hô của đứa nhỏ, bà đầu óc ong một chút, chẳng lẽ tinh thần của bả thân ngày càng sa sút, đã xuất hiện ảo giác sao?
"Hoài Dữ, bên kia con...... Là ai đang nói chuyện?"