Gối đầu trên ngực Tom khi cả hai đang nằm trên giường, Vy Vy khẽ khàng lên tiếng hỏi anh, đây cũng là điều cô muốn hỏi Tom rất lâu rồi nhưng vì xảy ra nhiều chuyện nên cô chưa có dịp: "Tom, nói cho em biết vì sao nhân cách Eric lại tồn tại trong cơ thể của anh?"
Tom không mấy bất ngờ với câu hỏi của cô, những ngón tay đang lồng vào bàn tay của cô bên dưới siết nhẹ lại, anh cũng không biết thật sự phải bắt đầu từ đâu nữa.
"Anh nhớ nó là chuyện xảy ra lâu lắm rồi, khi đó anh mới 15 tuổi."
"Gia tộc của anh từ xưa tới nay vẫn luôn rất phức tạp, đặc biệt là vì có nhiều con cháu, họ ai nấy đều nhắm tới vị trí cao nhất trong gia tộc không màn đến tình thân, sẵn sàng hại chết người khác để trèo lên vị trí đó."
Vy Vy im lặng lắng nghe từng lời anh kể, cô có thể cảm nhận được sự cay đắng trong giọng nói trầm thấp của anh, so với vẻ ngoài luôn tươi cười không có chuyện gì to tát, cô biết để đi đến được ngày hôm nay anh đã trải qua rất nhiều chuyện mà người khác không phải ai cũng có thể chịu được.
"Trong tất cả những người muốn tranh đoạt quyền lực với anh, Daniel và Jayden là hai người anh họ có dã tâm lớn nhất. Thời điểm đó họ cũng có một chỗ đứng nhất định trong tập đoàn RG, nhưng bởi vì ba của anh mới là người có tiếng nói của dòng tộc, họ luôn tìm cách hãm hại, thậm chí giết chết anh để ông không có người thừa kế."
Vy Vy đưa ngón tay thon dài vuốt ve đường nét nam tính trên khuôn mặtTom, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hai người anh nói, một người đã chết trong chuyến đi săn trong rừng, một người bị tai nạn xe vẫn đang hôn mê ở bệnh viện, tất cả lẽ ào..."
Đôi mắt xanh biếc chợt đanh lại, Tom gỡ nhẹ bàn tay Vy Vy khỏi mặt mình đặt lên ngực của anh, nơi trái tim đang đập những nhịp đập mãnh liệt bên trong.
"Phải, từ sau cái lần anh bị Daniel và Jayden mưu sát dẫn dụ vào trong rừng thì Eric đã xuất hiện, anh ta chính là hóa thân cho những khiếm khuyết trong con người anh, nhưng mặc khác cũng vô cùng tàn độc, cách đáp trả lại những chiêu trò hãm hại của hai người anh họ thậm chí còn độc ác hơn cả họ. Anh ước gì lúc đó mình có thể ngăn anh ta lại kịp thời."
Vy Vy ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt kích động của người bên dưới, dịu dàng hôn lên đôi mắt ấy: "Anh đã làm rất tốt, anh đã phải rất mạnh mẽ mới có thể giam cầm được Eric lâu như vậy, mọi người và ngay cả em cũng không biết có sự tồn tại của anh ta."
"Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn trở lại."
"Anh thức tỉnh Eric là để cứu em, đó là điều đúng đắn Tom à. Anh không làm sai điều gì cả, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là..."
Bàn tay cô đang đặt lên ngực anh đột nhiên bị bóp chặt, Vy Vy thoáng ngỡ ngàng nhìn sắc mặt thay đổi trở nên lạnh lùng hơn trên khuôn mặt anh, người ấy đã xuất hiện.
"Em nỡ lòng nào muốn giết chết người đã cứu mình sao?"
Vy Vy cố giật mạnh tay ra nhưng cô không thể khi Eric dùng lực càng lúc càng mạnh, anh bất ngờ lật người để cô nằm dưới thân mình, cơ thể cường tráng đang thủ phục áp chế cô.
"Nếu phải lựa chọn tôi đương nhiên là chọn Tom rồi, hai nhân cách không thể cùng tồn tại trong một cơ thể được."-ánh mắt kiên quyết cho lời nói không chút sợ hãi, cô nhìn thẳng lên đôi mắt điểm lên tia tức giận của Eric.
"Vy Vy, em không cảm thấy Tom rất ích kỷ hay sao? Những lúc cậu ta gặp khó khăn không thể nào giải quyết được đều nhờ tôi giúp cậu ấy, khi xong chuyện lại muốn tôi biến mất, người như thế không xứng đáng để em yêu thương."
"Con người mưu cầu hạnh phúc có gì là sai? Những việc Tom làm đều là muốn tự cứu lấy mình và bảo vệ người anh ấy yêu thương."
"Vậy tôi muốn được sống cũng đâu có gì sai trái."-tiếng thét của Eric lấn át hoàn toàn lời nói của cô, Vy Vy khẽ mím môi im lặng, lời nói của anh làm người khác phải suy nghĩ, nhưng vẫn là không thể.
Eric cảm nhận được thái độ của cô đã dịu đi, anh cúi đầu xuống định hôn lên đôi môi mọng hơi mím lại nhưng cô đã nhanh hơn nghiêng đầu tránh đi.
"Dù cơ thể của anh cũng là của Tom nhưng anh không phải anh ấy, tôi không chấp nhận anh đâu."
Lòng tự tôn của người đàn ông không cho phép Eric bị sự coi thường từ người phụ nữ mình yêu thương, anh phẫn nộ bóp chặt cằm Vy Vy ép cô nhìn lên mình, đôi mắt tàn độc ánh lên ý cười châm biếm: "Em chấp nhận hay không thì chúng ta cũng đã lên giường cùng với nhau rồi, tôi còn nhớ rõ những tiếng rên của em lúc đó đáng yêu như thế nào nữa kìa."
"CÂM MIỆNG!"
"Cho dù em có muốn lảng tránh hay cố quên đi thì sự thật vẫn không hề thay đổi, em và tôi đã ngoại tình trước mặt Tom. Cậu ta cao cả được bao nhiêu lần kia chứ, lần trước có thể không để tâm nhưng nếu tôi và em cùng lặp đi lặp lại chuyện đó nhiều lần trước mặt Tom, em nghĩ cậu ta còn có thể chịu đựng được không?"
Vy Vy căm phẫn trừng mắt nhìn nụ cười biến chất của Eric, những lần xuất hiện trước đây anh có làm gì vẫn luôn có những chừng mực, nhưng lần này cái Vy Vy nhìn thấy lại hoàn toàn khác: "Eric, anh nói anh yêu tôi mà lại đối xử với tôi như thế hay sao? Đó là cách anh thể hiện tình cảm của mình với tôi hả?"
Bàn tay thô bạo xé toạt lớp váy ngủ mỏng manh trên người cô, mặc cho người bên dưới phản kháng quyết liệt cỡ nào vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, bàn chân bị thương chưa hoàn toàn hồi phục bởi vì sự phản kháng mãnh liệt của mình cũng bắt đầu chảy máu thấm ướt bông băng.
"Anh điên rồi! Mau buông tôi ra!"
"Cho dù tôi có làm chuyện gì thì em cũng muốn tôi chết đi mà, vậy thì hãy nhớ tôi theo cách sâu sắc nhất, có là căm hận cũng được."
Eric hung hăng cởi đi quần lót trên người Vy Vy và kéo quần mình xuống, không khúc dạo đầu đâm mạnh *** **** to lớn của mình vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Nỗi đau đớn xé toạt cùng nhục nhã đang tàn phá cơ thể và tinh thần của mình, Vy Vy cắn chặt răng chịu đựng, như một khúc gỗ trơ ra mặc cho Eric vũ nhục.
Bàn tay anh bóp chặt cần cổ mảnh khảnh của cô, thân dưới ra sức luận động, nhìn dáng vẻ yếu ớt nhắm chặt mắt cam chịu của cô quyết không kêu la nửa lời khiến anh càng tức giận, càng muốn hành hạ cô nhiều hơn nữa.
"Em giỏi lắm sao? Tôi xem em có thể chịu được đến bao giờ."
Những ngón tay run rẫy của cô bấu chặt lên bắp tay đang bóp cổ mình đến rướm máu nhưng vẫn không có dấu hiệu buông tha cho cô, Vy Vy bị giày vò đến không còn cảm giác, cả người đau nhức bị anh điên cuồng tàn phá, cho đến lúc ngất đi vẫn còn cảm nhận được nỗi đau đớn chưa nguôi ngoai.
Tom mệt mỏi ôm cái đầu đau nhức của mình tỉnh lại, đôi mắt hoang mang nhìn phần giường trống lạnh tanh lốm đốm vài giọt máu đỏ trên nệm giường trắng tinh. Anh hốt hoảng như kẻ điên dáo dác tìm kiếm nhưng không thấy cô ở đâu, cuối cùng chỉ thấy được mẫu giấy đính trên điện thoại với lời nhắn của Eric.
"Tao đã giấu bạn gái của mày ở một nơi mày không thể tìm ra được. Trong điện thoại tao có quà tặng cho mày."
Tom luống cuống mở điện thoại ra, đôi mắt đỏ lựng tràn ra dòng nước mặn đắng nhìn cơ thể trần trụi của cô với những vết bầm tím khắp người đang ngất lịm trên giường.
"ERIC, MÀY RA ĐÂY CHO TAO!"
TBC.
Phần 2 từ đầu mình đã nói nó không giống phần 1, với cả nhân vật khác nhau tính cách khác nhau cũng không thể nào giống như phần 1 được. Kỳ vọng của các bạn mình xin ghi nhận, nhưng đứa con này cũng là đứa con yêu thích của mình, có thể các bạn yêu thích phần 1 không thích phần 2 và có thể ngừng đọc nhưng mình vẫn không hối hận với nó. Cảm ơn các bạn vẫn đang tiếp tục dõi theo và ủng hộ phần 2 này ^^