Thêm Kate và Pasig, nhóm Lục Hành biến thành tám người.
Trên đường về điểm hẹn, Khương Ly rẽ vào khu cảnh vệ mượn nồi, nhóm cử một người đi cùng cậu.
“Nồi?” Kate thắc mắc: “Mượn thứ đó làm gì?”
“Nấu cơm tối đó.” Kiều Ngọc đáp, tuy không biết trù nghệ của Khương Ly thế nào nhưng nghĩ tới việc ra ngoài dã ngoại còn được ăn cơm tối thì cậu ta đã vui rồi.
“.
.” Mặt Kate đần hẳn đi một tông: “Chúng mày nhàm chán đến mức này rồi à? Hết Tinh tệ mua dịch dinh dưỡng rồi phải không? Lại đây tao cho.”
“Mày thì biết chó gì!? Đây gọi là biết tận hưởng.” Lăng Áo khinh bỉ liếc nhìn gã một cái, bọn họ mà thiếu Tinh tệ ư? Cái họ thiếu là thứ tiêu khiển giải trí.
Lục Hành và Khương Ly tới chỗ cảnh vệ mượn nồi, còn những người khác đi mang nguyên liệu nấu ăn cùng những thứ cần thiết về chuẩn bị bữa tối.
Khó khăn lắm mới được ở riêng với Khương Ly, Lục Hành đương nhiên không để bỏ lỡ cơ hội này, dọc đường cứ líu ríu không ngừng.
Khương Ly thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu, cậu lười tiếp chuyện hắn, hai người cứ câu được câu chăng như thế mà nói chuyện.
Viên cảnh vệ phụ trách trực ban hôm nay tình cờ từng là cấp dưới của Khương Ly, vừa biết mục đích của họ khi đến đây, không nói hai lời đã kêu người chuẩn bị đầy đủ đưa cho họ.
Bếp điện, thớt gỗ, bộ dao dĩa.
đều được chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn cử người lái xe đưa cả đồ lẫn người về.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Về trại, Khương Ly xuống xe.
phát hiện mọi người đã tập trung sẵn sàng.
Joel đang cùng học viên thảo luận những kinh nghiệm thực chiến hôm nay, thấy cậu bước từ xe xuống thì chạy lại chào: “Thiếu tá, tôi nghe bọn Kiều Ngọc nói hôm nay ngài sẽ nấu cơm, thật ư?”
“Để tôi tới cải thiện bữa ăn của chúng ta.” Khương Ly đáp.
Tuy nhà ăn khu D rất lớn, đồ ăn cũng phong phú nhưng hương vị đố dám bằng sơn hào hải vị ở hai thế giới trước.
Còn dịch dinh dưỡng thì sao, tuy nhanh no và nhiều hương vị nhưng Khương Ly cũng chẳng hứng thú cho lắm, cho nên câu “Cải thiện bữa ăn” kia là cậu nói theo nghĩa đen luôn.
“Cải thiện bữa ăn?” Joel chợt hứng thú: “Thiếu tá, không ngờ ngài còn biết làm những chuyện này cơ đấy.”
Trước kia khi Khương Ly dẫn bọn họ đi làm nhiệm vụ, tất cả đều sống dựa vào dịch dinh dưỡng, làm gì có chuyện tự mình nấu cơm nên đối với chuyện cải thiện bữa ăn Joel vừa tò mò lại vừa chờ mong vô cùng.
“Thỉnh thoảng ở nhà tôi cũng tự mày mò làm một bữa.” Khương Ly giải thích rồi phân công mọi người mang đồ từ xe xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Khu D tổng cộng có 21 học sinh, theo lời Khương Ly dặn, người phụ trách nhóm lửa, người phụ trách rửa rau, người phụ trách sơ chế nguyên liệu.
Trong đó nhóm Lục Hành và Kiều Ngọc là tích cực nhất, người trước vội giúp Khương Ly không để cậu mệt, người sau vội muốn ăn cơm.
Có điều hai tên này đều ngậm thìa vàng mà lớn nên hầu như nguyên liệu nấu ăn qua tay bọn họ đều thảm không nỡ nhìn.
Chẳng hạn như rau tươi, Kiều Ngọc rửa xong mà không biết lá rụng đâu hết, còn mỗi cái thân trụi lủi.
Lục Hành còn nhanh nhẹn gấp đôi cậu ta, hắn làm gà không thèm cắt tiết mà trực tiếp cắt phăng đầu xuống, rồi cứ thế xách gà đứng yên tại chỗ đợi máu khô.
Với sự hợp tác nhịp nhàng của mọi người, việc sơ chế nguyên liệu về cơ bản đã xong.
Khương Ly lấy từ giỏ ra một con rắn ăn cỏ đã bị Lục Hành chặt đầu đem đặt lên một cái thớt sạch sẽ.
Tay phải cậu cầm dao găm quân dụng lia một đường sắc ngọt, dễ dàng moi hết nội tạng rắn ra, nguyên con rắn bị rạch hoàn hảo từ đầu tới cuối.
Động tác của cậu đã nhanh còn chuẩn, không chệch li nào.
Con rắn giờ như chiếc thước kẻ thẳng băng, không biết còn tưởng Khương Ly là một đầu bếp thực thụ đó chứ.
“Cầm đi rửa sạch đi.” Khương Ly không thèm ngẩng đầu, cứ thế thuận tay ném rắn cho Lục Hành bên cạnh.
Ngay sau đó, Khương Ly nhanh tay rút con rắn thứ hai, chưa tới một phút đã cho ra sản phẩm.
Mọi người đứng xem mà sợ hãi nuốt nước miếng ừng ực, luôn cảm thấy thứ huấn luyện viên đang cắt chính là cổ bọn họ.
Ngay từ đầu mọi người đều rất hoài nghi về tài nấu ăn của Khương Ly, nhưng thế nào thì họ cũng phải giữ thể diện cho huấn luyện viên nên chốc nữa cố mà nuốt, cùng lắm tới khuya đói thì ăn tạm chút lương khô hay dịch dinh dưỡng là được.
Nhưng tới lúc Khương Ly bắt đầu xào rau thì suy nghĩ đó biến mất hoàn toàn, mùi hương thơm nồng của thịt xen lẫn với rau đẫm trong nước sốt khiến ai cũng phải thèm thuồng!
Bởi đang ở nơi hoang dã nên nguyên liệu nấu ăn, gia vị hay dụng cụ nấu ăn đều có hạn.
Khương Ly tận dụng triệt để nên đa số các món đều được xào, vừa tiện lợi mà cũng rất vào cơm.
Ngoại trừ mấy món đó, Khương Ly còn dùng rắn ăn cỏ và gà rừng hầm một nồi canh to, tục xưng “Long hổ đấu.”
Một bữa ăn mà hơn cả ra chiến trường, cậu tranh một gắp tôi giành một đũa, đến cuối đáy nồi chẳng còn xíu canh nào, không một ai còn nhớ tới ý định tối đến uống tạm dịch dinh dưỡng nữa.
Ăn uống no say, mọi người vây quanh lửa trại trò chuyện cho tiêu cơm.
Có lẽ là do được huấn luyện viên nấu cho ăn, hoặc do ngồi quây quần bên nhau quá ấm áp nên mọi người cũng không quá kiêng dè mà cũng trở nên thân thiện hơn với Khương Ly.
Trong lúc chuyện trò sôi nổi, mọi người thỉnh thoảng còn nói đùa dăm ba câu với Khương Ly, nhưng cho tới khi ai đó hỏi về sự cố ở tinh cầu Will kia.
Sự cố trên hành tinh Will khiến Khương Ly từ một Beta biến thành Omega, thân phận cũng từ một thiếu tá tương lai đầy hứa hẹn phải trở về làm một huấn luyện viên cho tân sinh ở học viện.
Chuyến đi này có đi cũng có về nhưng chẳng vui sướng gì cho cam.
Ngay khi câu hỏi được thốt lên, bầu không khí đột nhiên lạnh băng, tay Khương Ly đang cời lửa cũng khựng lại đôi chút.
Lục Hành thấy thế, sắc mặt tối sầm, nhìn về phía người vừa lên tiếng: “Ăn nhiều như thế mà vẫn không chặn nổi họng mày à?”
Đối phương chợt sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình sai ở đâu, vội vàng xin lỗi Khương Ly.
Khương Ly mỉm cười, vẫn bình tĩnh đáp: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì cấm kỵ không thể nói, đa số lời đồn ngoài kia không sai đâu, tôi là một Omega, sau khi xảy ra chuyện, chính phó huấn luyện viên Joel của mấy cậu đưa tôi về.”
“Đúng vậy!”
Joel đỡ lời cho cậu, nghiêm túc nói: “Nhưng mọi chuyện không đơn giản như lời đồn.
Nếu lúc đó thiếu tá không nhanh chóng hi sinh thân mình để tất cả tỉnh táo thì tính mạng của chúng tôi đã gặp nguy hiểm rồi.”
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lá cây kêu lên xào xạc.
Giữa đất trời bao la, viên sĩ quan trẻ ôn tồn kể cho đám học trò về chuyến đi định mệnh đó, ai ai cũng chăm chú lắng nghe, sắc mặt từ tò mò hoặc không mấy để tâm dần nghiêm túc lo lắng, như thể họ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hung hiểm tới cùng tận ngày ấy.
Cắt tuyến thể đâu phải chuyện bỡn, nhất là trong một môi trường chẳng hề có bất kỳ thiết bị y tế hay liệu pháp chuẩn bị gì như thế, ấy vậy mà Khương Ly vẫn không chút do dự lựa chọn phương pháp nguy hiểm nhất để cứu đồng đội cũng như chính bản thân mình.
Một người như vậy, đáng lẽ ra phải được tôn kính và ngưỡng mộ chứ không phải bị thuyên chuyển công tác rồi phải chịu đủ lời coi khinh.
Nghe tới đây, tất cả không khỏi cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ ban đầu của họ về Khương Ly.
Lúc này Khương Ly đang dùng một cành củi khô cời lửa xem khoai tây vùi bên dưới đã chín chưa.
Ngồi cạnh cậu là Lục Hành, hắn vừa nghe Joel kể chuyện, khóe mắt vừa liếc nhìn khuôn mặt tinh tế của Khương Ly.
Ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt đó khiến khí chất lạnh lùng cô liêu hàng ngày trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Huấn luyện viên nhà mình đẹp quá đi mất!
Lục Hành thầm nghĩ.
Joel kể xong chuyện cũng là lúc khoai tây nướng của Khương Ly vừa chín tới, cậu đang bóc vỏ định ăn nhưng mới ngẩng đầu lên đã thấy mọi người lom lom nhìn mình, không khỏi cau mày: “Dưới tro còn hai củ đó, muốn ăn thì tự đào đi.”
Mọi người: “.
.” Huấn luyện viên, sao thầy không hiểu miếng phong tình nào thế!
Ngày thường tính cách Pasig có chút nhút nhát lại hay thẹn thùng, chẳng ngờ lúc này đột nhiên lấy hết can đảm, nghiêm túc nói với Khương Ly: “Huấn luyện viên, thầy là một quân nhân vĩ đại, em rất tự hào khi được làm học sinh của thầy!”
“Huấn luyện viên, em cũng thế!”
“Huấn luyện viên, trước em từng gây sự với thầy, em xin lỗi.
Thầy đừng để trong lòng nha thầy!”
“Huấn luyện viên, em sai rồi!”
Kate bĩu môi, không nói lời nào.
Đối với Khương Ly mà nói, những vinh quang này đều thuộc về nguyên chủ, cậu không có tư cách được hưởng thụ nó.
Lúc này cậu cũng không thể tiết lộ sự thật cho đám học sinh này biết rằng vị quân nhân vĩ đại trong lòng bọn họ đã đi rồi, Khương Ly khẽ thở dài một tiếng, đổi đề tài: “Được rồi đừng sướt mướt nữa, có nói rã cả lưỡi thì tôi cũng không khách khí với các cậu đâu, yên tâm, lúc huấn luyện sẽ không thiếu một hạng mục nào.”
Mọi người: “.
.” Đậu má cứu!!!!
Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này qua đi, mọi người lại tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng còn lôi đâu ra chuyện tình giữa vị tướng quân nào đó với phu nhân trong quân đội cũng không tha, nhất quyết bám theo Joel đòi kể cho bằng được.
Joel vốn rất dễ tính, bị bọn họ luyên thuyên thuyết phục một hồi cũng đành kể.
Nghe nói cả vị tướng quân kia lẫn phu nhân đều là những nhân vật rất quyền lực, xưa từng là bạn học trong Học viện Quân sự Đế quốc, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau vào quân đội làm việc.
Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, hai người luôn là cộng sự tốt của nhau, sau nhiều năm vào sinh ra tử cũng lâu ngày sinh tình, cuối cùng cả hai quyết định tiến tới hôn nhân.
Hai nhân vật kiệt xuất kết hôn với nhau không có gì kỳ lạ, nhưng cái lạ ở chỗ hai người này đều là Alpha!
Thế mới có chuyện để mọi người nói chứ.
“Hai người đều là Alpha? Hai Alpha sao có thể ở bên nhau được?”
“Không phải vừa rồi phó huấn luyện viên đã kể rồi đó sao? Lâu ngày sinh “tình” đó!”
“Lâu ngày sinh “tình”, hệ hệ hệ cũng hợp lý nhể?”
“.
.”
Lâu ngày sinh tình, lâu ngày sinh “tình”.
Đọc một kiểu nhưng nghĩa một kiểu.
Khương Ly đỡ trán, phục đầu óc đen tối của đám nhãi ranh này thật.
Cậu ném cành củi trong tay vào đống lửa, vừa quay đầu đã thấy Lục Hành đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt chan chứa tình cảm khó giấu.
Khương Ly sống trọn hai kiếp rồi, sao cậu không hiểu ý hắn cơ chứ, cậu đâu có mù.
Quả nhiên giây tiếp theo đã thấy Lục Hành khẽ lẩm bẩm bốn chữ.
—— Lâu ngày sinh tình.
Khương Ly mỉm cười: “Ở đó mà mơ.”
Lục Hành: “.
.”
- -----oOo------