Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 36: Ai Thâm Tình Như Anh (5)




“Một tuần con sẽ về, lúc ấy Mã Dao đành phải làm phiền mẹ và nội rồi.”
Trình Tranh vừa cúp máy, cả người anh đã hơi ngã về trước vì phía sau Mã Dao đang ôm chầm lấy anh. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, tóc anh bay ngược lên, cùng với chiếc áo sơ mi trắng mỏng thoảng mùi hương bạch đàn. Tay anh đặt lên vòng tay bé nhỏ đang giữ ở eo của anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Làm sao vậy? Muốn làm nũng sao?”
Cô nhỏ giọng vì đang vùi mặt vào lưng áo của anh.
“Em phiền quá phải không? Anh đi công tác rồi còn phải bận tâm đến em.”
Anh quay người lại nhìn cô cười, tay đặt lên gò má mịn màng của cô mà xoa xoa ngón cái.
“Suy nghĩ lung tung quá bà cụ non, anh đi rồi bàn giao hết mọi việc cho em và hai người kia, nhớ trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ có thời cơ đến họp đêm.”
Nói Mã Dao là bà cụ non suy nghĩ lung tung, thật ra Trình Tranh mới là người như vậy, nhưng ai cũng nói người ở độ tuổi như anh tính được những chuyện đó là rất tốt. Trong khi người khác tính chuyện một thì anh đã tính chuyện mười, họ tính mười anh liền tính đến một trăm. Đó là lí do mặc dù có nhiều công ty đồ hoạ mở ra cạnh tranh, nhưng công ty của anh vẫn luôn có một ưu thế nhất định. Việc lập trình và các bản thiết kế giao cho Hải Đình và Hà Dữ quản lý, còn việc ngoại giao với khách hàng là của Mã Dao.
Lúc hay tin này, người trong công ty được một phen bàn tán xôn xao, đáng ra vị trí tiếp nhận khách hàng phải do Lâm Thanh Thanh làm mới phải. Cô ta dù sao cũng có học thức hơn Mã Dao, làm ở công ty này cũng lâu hơn cô nhưng cuối cùng không được tín nhiệm.
Ngày mở cuộc họp cổ đông lớn ở công ty, Mã Dao là trợ lý riêng của Trình Tranh đảm nhận trọng trách dùng máy chiếu và giới thiệu sơ lược về chiến lược kinh doanh trong tháng tới. Lúc cô đứng trước mặt mọi người, thật sự căng thẳng đến mức cô thấy cơ mặt mình chỉ cần chạm vào sẽ vỡ ra ngay. Nhưng khi nhìn sang Trình Tranh, anh lại nở nụ cười nhẹ nhàng, mọi áp lực liền tan biến.
“Kính thưa các vị cổ đông, tôi là trợ lý riêng của Giám đốc Trình, hôm nay đại diện cho anh ấy nói về chiến lược kinh doanh của tháng vừa qua và kế hoạch sắp tới của công ty chúng ta.”
Một người đứng trên bục giảng luyên thuyên thuyết trình, một người ngồi bên dưới say sưa nhìn ngắm. Người khô khan cứng ngắt đến mấy cũng nhìn ra được, Trình Tranh đang nhìn cô gái của mình tình bể tình đến độ nào. Phong thái tự tin của Mã Dao làm các cổ đông rất hài lòng, có người còn nói cách giải quyết vấn đề và cách xử lý của cô còn tốt hơn cả Lâm Thanh Thanh, cô ta đương nhiên sượng mặt.
Cuộc họp thành công ngoài mong đợi, lúc vừa rời khỏi công ty Trình Tranh liền bước đến áp Mã Dao ngã người ra xe, phủ môi mình lên môi của cô. Hai tay cô vô thức chống lên xe, ngực ưỡn lên lộ ra đường cong tuyệt đẹp. Đứng ở bãi đậu xe làm chuyện này, xem ra người đàn ông của cô thật sự không biết kìm chế là gì. Cô vừa phải đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của anh, vừa mò mẫm đến chỗ cửa xe rồi bật mở ra.
Người của Mã Dao đã lọt vào trong xe, nhưng Trình Tranh vẫn không chịu dừng lại mà chui thẳng vào trong, tấn công cô khiến cô lùi sát vào ghế phụ lái rồi khoá cửa lại.
“Này! Anh lưu manh vừa thôi! Ưm…”
Môi anh chiếm trọn môi cô, quấn quýt không rời, một nụ hôn nồng nàn như thiêu rụi tất cả.
“Một tuần không thấy em, chắc anh sẽ chết mất!”
“Vậy để anh chết đi, em sẽ tìm người khác, lúc đó cho anh chết rồi cũng không được yên.”
Trình Tranh nhìn Mã Dao tối mặt, khiến cô hơi toát mồ hôi mà đảo tròng mắt nhìn anh. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh nhìn mình bằng anh mắt này, không biết có phải cô đã quá lời rồi không. Anh im lặng mãi một lúc sau mới cúi sát gần Mã Dao, ánh mắt rơi xuống môi, xuống cầm, xương quai xanh, sau đó là sâu hơn nữa. Giọng anh trầm xuống, thanh âm mang tính chiếm hữu ngút trời.
“Em thử xem. Anh chết rồi em cũng phải là goá phụ của anh, kẻ nào động đến anh sẽ kéo kẻ đó chết cùng.”
“Sao anh độc miệng quá vậy?”
“Vậy mà còn không sánh bằng em đấy!”
Anh cười rồi ngồi ngay dậy, thắt dây an toàn lái xe về nhà. Trên đường về Mã Dao cũng đã từng nghĩ đến lời anh vừa nói, cũng đã quen nhìn thấy anh hơn một tháng rồi, đã vậy gần cả tuần nay còn ăn chung, ngủ chung. Bây giờ Trình Tranh sang Anh công tác, cô nói mình mặt lạnh không biết nhớ nhung đúng là tự lừa mình dối người. Anh chăm sóc cô tốt như vậy, nấu ăn cũng muốn tự tay làm, ăn xong còn đích thân rửa bát, vì cô bị sốt mà ở lại bệnh viện chăm cô cả đêm.
Cô cảm thấy nếu cứ để anh chiều hư như vậy, cô sẽ bị bệnh lười biếng mất.
“Trình Tranh!”
Đang im lặng thì Mã Dao lại lên tiếng, anh mới quay sang nhìn cô một cái.
“Hửm?”
“Anh chiều em quá em sẽ hư đấy! Anh đi rồi em sẽ nằm lười một chỗ, lúc đó anh tính thế nào?”
Xe dừng lại trước cổng nhà, Trình Tranh vẫn chưa trả lời câu hỏi của Mã Dao mà đi đến mở cửa cho cô ra. Dàn hoa hồng nở đỏ rực, dưới ánh đèn phủ lên như một bức tranh vẽ hoa bằng chất liệu sơn dầu. Mã Dao mặc chiếc váy hoa nhí trắng, dáng người cô trở nên mảnh khảnh và yêu kiều hơn, tóc dài thướt tha trong gió. Cô chưa chịu cho anh vào nhà, đứng chặn trước cửa rồi nhìn anh, môi hơi mím lại như muốn làm nũng.
“Anh chưa trả lời mà? Nếu em bị anh chiều hư thì anh tính thế nào?”
Trình Tranh nheo mắt cười nhìn Mã Dao, tay đưa ra phía sau cô tiện thể ngắt một bông hoa hồng cài lên vành tai của cô. Cô chớp mắt nhìn anh, khoảnh khắc ấy gió lướt qua làm muôn vàn cánh hoa rơi rụng, trái tim anh cũng bị cô làm cho xao xuyến. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Hư thì anh sẽ phạt.”
“Anh phạt làm sao?”
“Làm vợ anh cả đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.