Cao Đông đang nằm trên ghế vắt óc suy nghĩ, cửa phòng làm việc vang lên ba tiếng gõ, Cao Đông ngồi thẳng dậy nói mời vào.
Người vào là đội trưởng Trần, Cao Đông nói: “Điều tra thế nào rồi?”
“Đã xác nhận được người mua nguyên liệu màu của hai đơn vị sự nghiệp đó, họ đều là nhân viên hành chính của đơn vị họ, thường ngày cũng không có bất cứ hành vi khác thường nào, nguyên liệu màu sau khi mua về thì dùng trong công tác tuyên truyền của đơn vị, không phát hiện ra bất cứ điểm nghi vấn nào.”
Cao Đông gần như đã sớm dự liệu được kết quả này, không nói gì.
Đội trưởng Trần lại nói: “Cảnh sát ở đồn công an đã đến nhà Lâm Tiêu một chuyến, nghe họ nói, trong căn hộ ở khu chung cư Văn Phong mà Lâm Tiêu thuê không có ai, cũng không để lại bất cứ tờ giấy nào, đồ đạc ngăn nắp, không có dấu hiệu bị lục lọi. Tôi đã nói với đồn trưởng đồn công an rồi, ý của lãnh đạo Sở Công an huyện là hãy ghi chép tình hình lại, tạm thời chưa cần lập án.”
Cao Đông ừm một tiếng, nghĩ một lát, nói: “Tiểu khu Văn Phong đó có máy camera giám sát không?”
“Đây là một trong số mấy tiểu khu dân cư tương đối cao cấp của huyện thành, chắc chắn là có.”
“Kiểm tra xem lần gần nhất anh ta về nhà là khi nào, lần gần nhất anh ta rời khỏi tiểu khu là khi nào.”
“Được, tôi đi xác thực luôn đây.”
Sau khi đội trưởng Trần rời khỏi, Cao Đông lại nằm xuống ngửa mặt lên trần nhà, suy nghĩ về vụ án của Lý Ái Quốc.
Anh ta nửa đêm sau khi đánh bài xong, một mình lái xe về nhà, từ đường Duyên Hải Nam rẽ vào đường Phong Tây, đi được chừng ba, bốn trăm mét rốt cuộc đã gặp phải tình hình gì mà khiến anh ta nửa đường dừng xe lại? Và gặp ai lại khiến anh ta mở cửa xe? Để cho hung thủ lên xe?
Điều này vẫn là điểm then chốt để có thể phá được vụ án.
Và quan trọng nhất là, rốt cuộc hung thủ đã làm cách nào để đến được đường Phong Tây đón đường sẵn?
Trong máy quay camera, phàm là người đi bộ, đều rất dễ dàng điều tra, chỉ cần xem xem liệu có phải trong khoảng thời gian ngắn rời khỏi chiếc máy quay tiếp theo, thì có thể phán đoán được người này có dừng lại ở trên đường hay không.
Chỉ có cách duy nhất là ngồi xe ô tô đi đến đó.
Hung thủ chắc chắn là ngồi xe ô tô đến, hơn nữa chắc chắn là ngồi ở hàng ghế sau, như vậy thì máy quay camera mới không quay đến được.
Nhưng theo những kiến thức tâm lý học tội phạm thông thường để suy đoán, hung thủ chỉ có một người, không có đồng bọn, vậy thì người tài xế lái xe lẽ ra không có quan hệ gì với hung thủ mới phải.
Nhưng tất cả những chiếc xe tối đó đi qua đường Phong Tây đều đã điều tra loại trừ rồi, tài xế đều nói không có ai xuống xe giữa đường. Việc này rốt cuộc là thế nào nhỉ?
Cao Đông mãi mà vẫn không thể nghĩ ra được sự mâu thuẫn này xảy ra sai sót ở chỗ nào.
Lẽ nào lần này hung thủ là có đồng bọn? Người tài xế lái xe là đồng bọn của hắn?
Cũng có thể là do công việc điều tra toàn bộ mấy trăm chiếc xe quá lớn, không có cách nào để lấy lời khai chi tiết tỉ mỉ của từng người tài xế tối hôm đó, rất dễ xảy ra sơ suất, công an đã để sót trong quá trình điều tra?
Nhưng bây giờ đã bị lỡ mất khoảng thời gian tốt nhất để điều tra, vụ án xảy ra đã mười ngày rồi, cho dù bây giờ có tìm thấy chiếc xe đã chở hung thủ tối hôm đó, chỉ cần hung thủ không phải là người có khuôn mặt và vóc dáng dị hình, thì tài xế cũng chắc chắn không thể nào nhớ được gương mặt của hung thủ nữa rồi.
Khi vụ án mới xảy ra, Cao Đông đã đặt ra năm phương hướng công việc.
Bây giờ phương hướng đầu tiên, kiểm tra máy quay camera của đường Phong Tây đã thất bại hoàn toàn.
Phương hướng thứ hai, kiểm tra xem trong một khoảng thời gian trước khi xảy ra vụ án, khi Lý Ái Quốc lái xe đi trên đường thì bị ai bám theo. Phần công việc này rất lớn, lại cũng rất khó, chắc là hung thủ lúc theo dõi cũng vô cùng thận trọng, để tránh bị Lý Ái Quốc phát hiện. Bây giờ họ muốn thông qua máy quay camera để điều tra ra ai đã theo dõi Lý Ái Quốc, nhiệm vụ càng khó khăn hơn nữa. Nhưng có thể khẳng định điều này, hung thủ chắc chắn đã bám theo Lý Ái Quốc, chỉ cần chịu khó kiểm tra máy camera giám sát, việc có được kết quả chỉ là sớm muộn mà thôi. Việc hiện nay có thể làm là chờ đợi kết quả.
Phương hướng thứ ba, điều tra vật chứng hung thủ để lại. Vật chứng có giá trị duy nhất chỉ có hàng chữ đó, nhưng manh mối về nguyên liệu màu thì đã bị đứt đoạn, phương diện này cũng rất khó có thể có được điểm đột phá.
Phương hướng thứ tư, lấy lời khai của bạn bè và người thân của Lý Ái Quốc, điều tra mối quan hệ xã hội. Mảng công việc này vẫn đang được tiến hành, nhưng cho đến nay không có bất cứ báo cáo nào có giá trị.
Phương hướng thứ năm là đi hỏi thăm quanh khu vực nơi xảy ra vụ án, hỏi những người dân thường. Mảng công việc này cũng đã đến hồi kết, hiện thời vẫn không có người tận mắt chúng kiến và người hay biết sự việc.
Xem ra phương hướng đáng tin cậy nhất vẫn là phương hướng thứ hai, ai bám theo Lý Ái Quốc. Đây là mảng công việc có giá trị nhất hiện nay.
Nghĩ đến đây, Cao Đông gọi Trương Nhất Ngang lại nói: “Việc điều tra máy giám sát trong toàn huyện, xem ai đã bám theo Lý Ái Quốc đến đâu rồi?”
“Vẫn… vẫn chưa có kết quả.”
Cao Đông “ừm” một tiếng, nói: “Không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ đã từng bám theo Lý Ái Quốc, nắm rõ hành tung của Lý Ái Quốc. Theo lý mà nói, mảng công việc này lẽ ra phải có kết quả rất sớm mới phải, đến bây giờ vẫn còn không có manh mối nào có giá trị, vấn đề xuất hiện ở đâu vậy? Có phải lượng công việc quá lớn?”
Trương Nhất Ngang cúi đầu nói: “Cũng chẳng phải vấn đề về lượng công việc, Sở Công an huyện và người của chúng ta mấy hôm nay cũng đều bận rộn làm mảng công việc này, từng chiếc máy quay camera trong toàn huyện chỉ cần xuất hiện cảnh quay có chiếc xe của Lý Ái Quốc, chúng tôi đều xem rất nhiều lượt, thực sự không phát hiện được người nào khả nghi cả.”
Cao Đông hừ một tiếng: “Người khả nghi các cậu dùng mắt thường là có thể nhận ra được sao?”
Trương Nhất Ngang có vẻ hơi sợ sệt, nói: “Tôi… chúng tôi đang nghĩ, hung thủ có thể lên xe của Lý Ái Quốc, có lẽ là người quen của Lý Ái Quốc, có thể bắt tay điều tra từ góc độ này. Nếu như là người quen của ông ta, vậy thì… vậy thì tôi nghĩ, hung thủ chưa chắc đã phải bám theo Lý Ái Quốc.
Cao Đông mím môi, nhíu lông mày nhìn anh ta, nói: “Mấy người tối đó cùng đánh bài với Lý Ái Quốc, đều đã loại trừ rồi chứ?”
“Vâng, sau khi họ đánh bài xong, ai về nhà nấy, từ trong máy giám sát của những ngã tư khác, đều có thể quay được cảnh chiếc xe của họ đi qua, họ đều có chứng cứ ngoại phạm.”
“Nếu những người này đều không phải hung thủ,
vậy thì hung thủ cho dù là người quen của Lý Ái Quốc, sao có thể biết được hôm đó Lý Ái Quốc lại về nhà muộn như vậy chứ? Chắc chắn là phải theo dõi. Việc theo dõi này cũng không phải là việc trùng hợp ngẫu nhiên, vừa mới hôm đó theo dõi, liền phát hiện ra hôm đó có cơ hội. Hung thủ chắc chắn đã theo dõi rất nhiều ngày mới có được cơ hội này vào tối hôm đó.”
“Nếu như một người nào đó trong mấy người đánh bài tối đó, ngoài mặt thì vui vẻ tốt đẹp với Lý Ái Quốc, cùng nhau đánh bài, trên thực tế là rất căm hận Lý Ái Quốc, thuê hung thủ giết người thì sao?”
Cao Đông lạnh lùng nói: “Thuê hung thủ giết người lấy súng làm gì? Hung thủ được thuê nhìn thấy trong ngăn kéo ngoài viên đạn còn có cả tiền mặt, tại sao lại không lấy? Có tên sát thủ không cần tiền sao?”
Trương Nhất Ngang bị Cao Đông giáo huấn nhất thời không dám lên tiếng.
Ngữ khí Cao Đông cũng dịu xuống, nói: “Khi điều tra vụ án cần phải nhìn ra được bản chất vấn đề, cậu cần phải đặt mình vào vị trí, giả tưởng cậu chính là hung thủ để cố dựng lại được hiện trường phạm tội, không thể đứng ở góc độ của người thứ ba đứng ngoài cuộc để phá án. Đặc biệt cậu cần phải biết, khả năng phản trinh sát của hung thủ lần này rất vững, tôi nói thật với cậu, tôi chưa bao giờ gặp được hung thủ đẳng cấp thế này.”
Trương Nhất Ngang cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi, anh cả.”
Cao Đông nói: “Các cậu điều tra ai bám theo Lý Ái Quốc, không thể chỉ dựa vào cảm giác phán đoán chiếc xe nào khả nghi, các cậu cần phải làm bảng phân tích số liệu, khoảng thời gian xe của Lý Ái Quốc đi qua máy quay camera, tất cả những chiếc xe đi qua đó trong vòng năm phút sau bao gồm cả những xe động cơ điện, xe máy điện, những chiếc xe không có biển số, chỉ cần tốc độ có thể bám theo được chiếc Audi, toàn bộ đều ghi lại, liệt kê ra hẳn một trang số liệu. Ghi thống kê tình hình từng lần đi qua ngã tư mỗi ngày, lấy ra được một bảng báo cáo, xem xem những chiếc xe nào số lần xuất hiện nhiều nhất. Trong vòng ba ngày, hãy gửi bảng báo cáo lại cho tôi.”
Trương Nhất Ngang chợt bừng tỉnh, làm theo cách thức Cao Đông nói, tổng kết tất cả những chiếc xe mỗi lần đi sau xe Lý Ái Quốc, liệt kê ra những chiếc xe nào tần suất xuất hiện nhiều nhất, trong số những chiếc xe xuất hiện nhiều lần, một trong số chiếc xe đấy, chắc chắn là hung thủ. Cách làm này đáng tin cậy hơn nhiều so với việc bọn họ dựa vào kinh nghiệm, dựa vào cảm giác để phán đoán xem chiếc xe nào là chiếc xe bám theo.
Bây giờ là thời đại con số, phá án cũng cần dùng đến những số liệu phân tích.
Từ Sách có thể không ngờ được rằng, tư duy phá án của Cao Đông ít nhiều cho đến lúc này về mặt phương hướng đều đúng đắn, chỉ có điều có lẽ về chi tiết vẫn tồn tại một số sơ suất. Nếu như Cao Đông vẫn tiếp tục mở rộng hướng điều tra theo tuyến đường này, Từ Sách có thể ẩn mình được bao lâu đây?