Trinh Nữ Báo Thù

Chương 27: Nỗi niềm




Phòng Điều Tra, Cơ Quan Cảnh Sát huyện Long Mỹ.
- Cộc cộc cộc!!! – Tiếng gõ cửa dồn dập.
- Có chuyện gì thế?!! – Tín quát lớn.
- Thưa thiếu tá! Nghi phạm Dũng đã trốn khỏi nhà giam rồi ạh!.
- Cái gì!!!.
.......
Nửa giờ sau tại Phòng Biệt Giam.
- Sao rồi?!!. – Tín lên tiếng hỏi viên bác sĩ trẻ.
- Tình trạng họ vẫn ổn, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ bị chấn thương nhẹ ở sau gáy gây ra vết thương ngoài da mà thôi.
Tín thở phào nhẹ nhõm, gã chỉ sợ nếu lỡ mà họ có bề gì thì e rằng Dũng sẽ khó thoát khỏi tội cố ý giết người gây thương tích. Cũng may mọi chuyện không có gì đáng nói.
- Các anh thế nào rồi?!. – Tín hỏi hai nhân viên cảnh sát bị Dũng đánh ngất đang được các nhân viên y tế kiểm tra vết thương.
- Không sao thưa thiếu tá.
- Các anh có thể kể lại sự việc lúc đó hay không?!.
.......
Một giờ trước khi sự việc được phát hiện. Tại Phòng Biệt Giam.
- Phạm nhân Dũng!! Ra nhận cơm!!. – Viên cảnh sát trẻ hô lớn.
Không thấy Dũng trả lời mà vẫn nằm đó viên cảnh sát trẻ lại lớn tiếng hô.
- Ra nhận cơm mau!!! Không đói àh?!.
Dũng vẫn mặc nhiên không hề trả lời kể cả động đậy. Dường như cảm thấy có chuyện gì đó không ổn viên cảnh sát liền đưa chìa khóa vào mở cánh cửa sắt. Anh ta từ từ tiến lại gần chỗ Dũng nằm và cầm cây gậy ba cạnh khẽ chạm vào vai Dũng lay nhẹ.
- Này! Có sao không hả?!.
Dũng vẫn nằm im lặng không hề nhúc nhích, viên cảnh sát liền đưa tay để lên trán Dũng, vừa ngay lúc đó Dũng bật đậy khiến viên cảnh sát hốt hoảng không biết phải làm gì, nhân cơ hội này Dũng đưa tay chụp ngay lấy cây gậy ba cạnh của anh ta giật mạnh khiến viên cảnh sát ngã nhào tới phía trước.
- Bộp!! Hự! – Sẵn tay Dũng thoi một cú móc ngược vào bụng viên cảnh sát khiến anh ta đau điếng buông hẳn cây gậy.
Thấy cây gậy đã thuộc về tay mình Dũng liền đập vào đầu viên cảnh sát môt cú khá mạnh.
- Bốp!! Á!! – Viên cảnh sát ngã ập xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Mặt Dũng lạnh như tiền, không biết tại sao ánh mắt anh giờ đây lại hao hao giống Trí như thế. Dũng lôi viên cảng sát ra khỏi xà lim và để hắn nằm ngay trước cửa sắt, sau đó anh tiến đến gần cửa phòng nhìn ra bên ngoài hành lang thấy có một viên cảnh sát đang trực đêm. Dũng đưa tay nhè nhẹ đẩy cửa phòng bật mở.
Từ phía xa viên cảnh sát nọ dường như đã phát giác nhưng hắn cứ nghĩ là đồng nghiệp của mình nên không cần phải manh động. Chờ khá lâu mà không thấy ai bước ra khiến viên cảnh sát này cảm thấy lạ lùng, gã quyết định bước đến xem thử.
- Này!! Có chuyện gì thế?!. – Viên cảnh sát bất ngờ khi thấy đồng nghiệp của mình nằm sóng xoài trên đất ngay cạnh cửa xà lim.
Gã vội vàng chạy vào trong phòng mà không biết rằng Dũng đã trực sẵn bên trong ngay phía cửa.
- Bốp!! Hự!! – Dũng đập mạnh cây gậy vừa cầm ban nãy vào sau gáy viên cảnh sát này khiến anh ta ngất xỉu ngay tại đương trường.
Chờ cho viên cảnh sát không còn động đậy Dũng vội tiến lại gần rút khẩu súng lục của hắn rồi vụt chạy đi.
.......
Thời gian hiện tại.
- Nói sao?!!. Khẩu súng của anh đã biến mất àh?!. – Tín hốt hoảng.
Điều này khiến gã thật sự lo lắng, Dũng cố ý lấy súng để làm gì, có lẽ chỉ có trời mới biết.
"Dũng àh, cậu đang định làm gì vậy?" – Tín chau mày suy nghĩ.
***
Cùng thời gian này, tại một nơi xa khác.
Lúc này Dung đã ở trên mặt đất, cô khá mơ hồ không biết đây là nơi nào, dường như cô đã được ai đó đưa đến đây. Nhìn đằng trước có một miệng giếng cũ cô đoán rằng chính nơi ấy Trí đã nhốt mình. Có một điều lạ ở đây là tại sao cô lại trên mặt đất trong khi lúc nãy cô vẫn còn dưới đáy giếng.
- Tại sao mình không nhớ gì hết vậy?!. – Dung thì thầm. – Đây là nơi nào? Sao lạ vậy kìa?!.
Dung cố gắng giữ bình tĩnh để nhớ lại chuyện gì đã xảy ra và cô bắt đầu hình dung hoàn cảnh lúc ấy.
- Mình nhớ rồi! Có vật gì đó đã nắm lấy tay mình và rồi mình lại được đưa đến nơi này, rốt cuộc mọi chuyện là sao?.
Dung bắt đầu cảm thấy sợ hãi lo âu, không biết cái mà cô nghĩ là vật gì đó đang muốn làm gì. Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng động ở phía xa, cô vội núp vào lùm cây gần đó.
- Cậu hẹn tôi ra đây có gì không vậy?!.
- Không có gì quan trọng chỉ là muốn nói vài lời với mày thôi.
Giọng nói quen thuộc vô tình làm Dung kinh ngạc, từ trong lùm cây cô lén nhìn người đàn ông phía sau vừa mới lên tiếng. Người đó không ai xa lạ chính là Trí còn người đàn ông đang nói chuyện với hắn ta hình như cô chưa gặp bao giờ.
- Cám ơn hai lọ thuốc của mày, công dụng thật đáng nể!. – Trí tươi cười.
- Ha ha! Vài lời mà cậu muốn nói chỉ có vậy thôi sao?!. Chắc là vài con én đã chết với tay cậu rồi phải không?.
- Chuyện này mày có cho ai biết không vậy?.
- Àh! Có!! Tối hôm đó trong cuộc nhậu với cậu cả Toàn tôi có nói vài lời! Nhưng cậu cả lúc đó cũng say mềm nên chắc không để tâm tới đâu. Chỉ là vài câu chuyện vui trên bàn nhậu mà thôi.
- Vậy là chỉ có mình anh cả tao biết?!. – Trí từ tốn.
Sơn **** Thúi tươi cười gật đầu.
- Cậu yên tâm đi, nếu không muốn tôi nói cho ai biết thì tôi sẽ không tiết lộ nữa đâu, tại hôm qua hơi say tí thôi mà!.
- Tao có quà cho mày đấy. – Trí cười mỉm. – Bảo đảm mày sẽ rất thích.
- Vậy sao?! Cậu thật là hào phóng.
- Ở gần miệng giếng đấy! Tới đó mà lấy. – Vừa nói Trí vừa liếc mắt về phía cái giếng cũ.
Tên Sơn mừng rơn đi về phía thành giếng, vừa đi hắn vừa ngẫm nghĩ không biết tại sao không đưa cho hắn luôn mà nhất thiết phải giấu gần miệng giếng mới được nhưng lòng tham không cho phép hắn phải suy nghĩ thêm nhiều, chỉ cần có tiền trong túi thì bắt hắn làm điều gì hắn cũng sẵn sàng.
Quả thật bên dưới tảng đá có một túi bạc khá to, Sơn **** Thúi hí hứng cầm túi bạc lên mà đếm, số tiền quá lớn khiến hắn nhìn không chớp mắt, hắn nào có ngờ rằng từ sau lưng mình có một con quỷ lạnh lùng trên tay đang cầm một cây kéo bóng loáng xông về phía hắn.
Mọi diễn biến lúc đó đều nằm trong tầm mắt của Dung từ trong lụm cây, cô hốt hoảng chạy xổ ra thét lớn.
- Đừng mà!!!!
Không hiểu sao Dung đang ở vị trí rất gần như thế mà khi thét lên chẳng có ai nghe thấy cả chỉ trừ có cô. Sơn **** Thúi vẫn đứng đó đếm số bạc trong túi vải cho đến khi lưỡi kéo từ đằng sau xúc thẳng vào sống lưng hắn.
- Á á á á á.... !!!!. – Dung thét lên kinh hoàng ngay sau đó.
Tên Sơn rú lên một tràng dài rồi hộc cả máu tươi, hai tay run rẩy buôn cả túi bạc, đến giờ phút này khi biết mình mắc bẫy của Trí thì đã quá muộn màng.
Trí xoắn mạnh lưỡi kéo khiến thân thể Sơn nấc lên từng hồi, trong vài giây ngắn ngủi cuối cùng gã vẫn cố gắng nói được vài lời.
- Tại... sao lại... giết... tôi!.
Trí vẫn im lặng không nói gì mà chỉ nhoẻn miệng cười, hắn rút mạnh cây kéo ra rồi thẳng chân đạp Sơn **** Thúi bay thẳng xuống giếng. Sau khi đã xong mọi chuyện hắn quay lai và nhìn về phía Dung.
Dung dường như thở không ra hơi, tim như muốn bung ra khỏi lòng ngực từ từ lùi lại phía sau. Bỗng có tiếng nói nhè nhẹ từ phía sau lưng Dung.
- Yên tâm đi! Hắn không thấy cô đâu.
Dung hốt hoảng quay lưng lại, vừa lên tiếng không ai xa lạ chính là Sơn người vừa bị Trí giết hại. Khuôn mặt gã lúc này trông hốc hác xanh xao vô bì.
- Anh... anh!! Vừa nãy... anh đã bị...hắn đẩy xuống giếng... rồi mà?! Sao bây giờ lại...?!.
- Đó chỉ là hình ảnh của quá khứ! Là điều tôi muốn cho cô thấy.
- Chẳng lẽ...! Anh chính là.... – Môi Dung run lẩy bẩy không nói nên lời.
- Phải! Tôi chính là bộ hài cốt dưới đáy giếng. Xin lỗi vì đã làm cô sợ. Tôi đã bị Trí giết hại từ ngần ấy năm trời mà không một ai hay biết cho đến khi cô đến đây! Chỉ có cô mới có thể giúp tôi thoát khỏi nơi này.
- Tại sao anh lại nói như vậy?!.
- Tôi không thể cam tâm khi mà hắn cứ sống nhởn nhơ trước pháp luật, vì vậy mà linh hồn tôi không thể siêu thoát nếu như hắn vẫn chưa đền tội.
- Ý anh nói là tôi phải vạch trần tội ác của chồng tôi sao?!. – Dung cảm thấy khó chịu. – Tại sao chính anh không làm điều đó mà phải là tôi!.
- Tôi không thể làm gì hắn được, trước khi giết tôi hắn đã tẩm nước ếm vào túi bạc khiến cho linh hồn tôi không thể nào chạm vào hắn.
- Vì vậy mà anh phải nhờ đến tôi?.
- Phải chỉ có cô thôi! Xin hãy giúp chúng tôi!.
- Tại sao lại là chúng tôi?! Còn ai nữa sao?!. – Dung thốt lên.
- Nhìn đằng sau cô ắt sẽ rõ.
Dung vội quay đầu về phía sau, lần này không phải là Trí chồng cô nữa mà là những linh hồn quen thuộc khác, những người từng bị Trí giết hại.
- Trời ơi...!. – Dung thốt lên trong nước mắt. – Anh cả! Chị cả! Đẹt...! Mọi người... là mọi người sao?!.
Từng bóng ma ẩn hiện phía trước, trong đó còn có Zomom chàng trung sĩ xấu số. Từng người họ lần lượt quỳ gối trước mặt Dung khiến cô bối rối không biết làm gì hơn.
- Những điều họ muốn nói đều như tôi, mong cô hãy vì chúng tôi mà vạch trần tội ác của Trí. Xin rũ lòng thương xót!. – Nói xong linh hồn hắn cũng từ từ quỳ xuống đất.
- Xin rũ lòng thương xót...!. – Tất cả mọi người cùng đông thanh lên tiếng.
Lời nói của họ cứ âm ỉ trong đầu Dung khiến cô khổ sở vô cùng, cô giang tay ôm lấy đầu thét lớn.
- Xin đừng! Làm ơn đừng nói nữa...!!. – Trong phút chốc cô ngã quỵ ra đất ngất xỉu.
.......
- Á á á á... Đừng nói nữa...!!!. – Dung choàng tỉnh thét lớn, mồ hối lấm tấm chảy đầy trên đôi má.
Dung thở hổn hển nhìn xung quanh, trời đã hừng sáng, dường như mọi thứ đã biến mất không để lại dấu vết nào. Nhìn xuống nơi chân, một bộ hài cốt đàn ông nằm ngay đó hai tay nắm chặt chân Dung khiến cô giật mình, trong giây lát cô tự trấn an bản thân mình vì nhìn kỹ có thể thấy rõ rằng chính bộ hài cốt này đã cởi trói và đưa cô lên đây.
Dung đờ đẫn nhìn bộ hài cốt và nhớ lại khuôn mặt hốc hác của Sơn khi gã quỳ xuống van xin cô, chợt thấy trong lòng dấy lên nổi niềm thương cảm. Cô đưa tay nâng lấy bộ hài cốt và lủi thủi đi vào cánh rừng gần đó.
.......
Thời gian không lâu sau. Đứng trước ngôi mộ do chính tay mình đấp Dung thì thầm.
- Anh hãy yên nghĩ đi....! Tôi....
Dung dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô cúi đầu quay lưng bước đi để lại ngôi mộ mới đấp đìu hiu trong gió.
Sau khi Dung rời khỏi, từ đằng xa phía sau những bóng cây cổ thụ già, một bóng đàn ông xuất hiện, gã đã đứng tại nơi này từ lúc Dung chôn bộ hài cốt cho đến bây giờ, trên tay gã cầm một cây gậy có ba cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.