Thập Nhất không có nói sai, năm trước hai người đúng là đã đăng ký kết hôn ở Y quốc, lúc đó nàng quấn lấy Vệ Kiều, sau khi giày vò thật lâu Vệ Kiều cũng không có đồng ý, Thập Nhất biết rõ tâm tư của Vệ Kiều, sợ mình đi rồi, nàng liền lưu luyến, cho nên không chịu dùng một tờ hôn ước trói buộc nàng, muốn cho nàng tự do, dù là mình đi rồi, cũng hy vọng nàng có thể tìm tới hạnh phúc khác.
Nhưng làm sao có thể như vậy, đời này, ánh mắt của nàng đều chỉ đặt trên người Vệ Kiều, sự xuất hiện của người kia, làm cho nàng đối với tình yêu bắt đầu có mong chờ có hy vọng, làm cho nàng có được cảm giác gia đình, ngoại trừ người kia ra, ai cũng không được, cho nên lúc đó nàng không để ý Vệ Kiều phản đối, kiên trì muốn kết hôn.
Kết hôn cũng không có bất luận rượu mừng gì, thậm chí cũng không có thông báo đến bằng hữu, trình tự rất đơn giản, khi đi vào là hai tay trống trơn, khi đi ra là có thêm một tấm giấy hôn thú, còn có một bó hoa, Vệ Kiều tặng cho nàng.
Nhưng khi đó —— không có nói tới vấn đề chuyển nhượng lại tất cả cổ phần công ty.
Thập Nhất đứng trước cửa sổ, cuộc họp hội đồng quản trị tạm thời làm đảo lộn kế hoạch của nàng, vốn lúc này nàng có thể đang đến Weiss rồi, nhưng mà nàng không đi được, hy vọng Kiều Kiều có thể cố gắng vượt qua, người kia sẽ cố gắng vượt qua, người kia không đành lòng bỏ lại nàng.
Thập Nhất nhắm mắt lại cầu nguyện.
Ở Weiss xa xôi Vệ Kiều dường như là có cảm ứng, nàng bỗng nhiên mở hai mắt ra, nôn vào thùng rác bên cạnh, trợ lý luôn ở trong phòng bệnh của nàng thấy vậy lập tức vỗ vỗ lên lưng nàng, nhẹ giọng gọi: "Vệ tổng."
Vệ Kiều dùng khăn giấy lau đi vết bẩn bên môi, hỏi: "Lần này ngủ bao lâu rồi?"
Trợ lý nhìn đồng hồ: "Hai mươi hai giờ."
Thời gian lâu như vậy, lâu đến mức nàng hầu như cho là mình vẫn chưa tỉnh lại, gian phòng có tiếng tích táp của thiết bị vang lên, trong không khí phiêu tán vị chua vừa mới nôn ra, trợ lý vẫy tay gọi người ở bên ngoài, lập tức có người mặc trang phục vô trùng tiến đến dọn dẹp, một lát sau, hương vị trong gian phòng liền tản đi.
Ngày đầu tiên Vệ Kiều tới đây liền hôn mê, sau đó tỉnh lại không quá một ngày rưỡi, tiếp tục chìm vào trạng thái hôn mê, bác sĩ Bạch cũng rất gấp gáp, ba năm qua ông tích cực tìm phương pháp trị liệu bệnh tim của Vệ Kiều, rốt cuộc đã tìm được một phương pháp có tính khả thi cao nhất, chỉ là dựa theo thân thể của Vệ Kiều hiện nay, có thể chịu được lần phẫu thuật này hay không, đều là ẩn số.
Trợ lý thấy Vệ Kiều tỉnh lại một hồi lâu cũng không lên tiếng liền nói: "Cần ta gọi Bạch lão sư đến sao?"
Vệ Kiều lắc đầu: "Chờ một lát đi."
Để cho nàng nghỉ một lát, hiện tại trái tim đập nhanh đến không bình thường, nàng sợ bác sĩ Bạch tiến đến sẽ yêu cầu nhanh chóng phẫu thuật, nàng còn chưa ghi nhớ xong bộ dạng cuối cùng của Thập Nhất, trong đầu còn chưa lưu kỹ hình ảnh Thập Nhất khi cười rộ lên, nàng không nỡ a.
Trợ lý cũng không có thúc giục nàng, chỉ là gật đầu.
Trong phòng bệnh tiếng tích táp của thiết bị vang lên đều đều, Vệ Kiều tựa ở bên giường nghiêng đầu nhìn vào vách tường, nơi này bị cách ly, không có cửa sổ, bốn phía đều là vách tường màu trắng, trong không khí là hương vị nước sát trùng, lúc trước nàng hỏi Thập Nhất, ghét nhất mùi vị gì, người kia không cần nghĩ ngợi liền nói, nơi ghét nhất chính là bệnh viện, hương vị ghét nhất chính là nước sát trùng, nghĩ đến bộ dáng khi gương mặt xinh đẹp kia nhíu chặt mày lại, bên môi Vệ Kiều đã rõ ràng mang theo ý cười.
Bộ dáng cuối cùng của Thập Nhất mà nàng nhớ đến.
Chính là tươi cười.
Người kia nói: "Kiều Kiều, chờ ta trở về."
Nàng không đủ nghe lời, thân thể nàng gây thất vọng, không đợi được Thập Nhất trở về, chỉ là lần này, nàng muốn cố gắng một lần, dùng thân thể khỏe mạnh, ôm lấy Thập Nhất.
Vệ Kiều ở trong phòng bệnh ánh mắt vẫn là bình tĩnh nhìn vách tường màu trắng phía trước, trợ lý an tĩnh đứng ở bên cạnh nàng, thật lâu, Vệ Kiều nói: "Gọi bác sĩ Bạch vào đi."
Trợ lý nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, gật gật đầu: "Ân."
Rất nhanh bác sĩ Bạch mặc áo blouse trắng bước chân vội vàng đi vào, ông vốn là nhìn các số liệu trên thiết bị, sau khi nhìn thấy hết thảy bình thường mới thở phào: "Rất tốt, không có chuyển biến quá lớn, ngươi cân nhắc xong chuyện làm phẫu thuật rồi sao?"
Vệ Kiều gật đầu: "Đã suy nghĩ kỹ."
Bác sĩ Bạch thấy vậy hai tay chắp sau lưng, thần sắc có chút không đành lòng mà nói: "Trước khi phẫu thuật, có muốn gọi điện thoại cho bạn gái của ngươi sao?"
Vệ Kiều nghe xong lời ông nói liền trầm mặc, hai tay nàng đặt trên giường đơn màu trắng, so với trước kia càng thêm gầy yếu, mạch máu nổi lên càng thêm rõ ràng, ngũ quan cũng là gầy đến thoát hình, không thấy được phong thái trước kia, nàng do dự hỏi: "Nàng có tốt không?"
Trước khi đến Bác sĩ Bạch nhận được điện thoại của Tô Tử Ngạn, thành thật đáp lại nàng: "Không quá tốt, nàng ứng kích phản ứng nghiêm trọng, sau khi đọc thư của ngươi liền nôn ra máu, không nên kích động, thân thể nàng không đáng lo, ta cho ngươi biết những chuyện này, chính là muốn ngươi kiên cường một chút, nàng vẫn là đang chờ ngươi."
"Còn có ——cổ phần công ty của ngươi, nàng đã thu hồi hơn phân nửa, nghe nói Lạc tổng kia bị nàng tính toán, bị nàng lấy đi 25% cổ phần công ty cùng một mảnh đất."
Ông cũng không biết rõ những chuyện này, chỉ là Vệ Kiều biết rõ, trong phút chốc nàng liền nghĩ đến lần gọi điện thoại kia, trong điện thoại người kia nói, thực xin lỗi, sau đó liền cúp máy, lúc đó nàng cho rằng người kia là đang oán nàng.
Thì ra là không có, nàng không có oán hận mình, một chút cũng không có.
Trước mắt Vệ Kiều đột nhiên liền trở nên mịt mờ, nàng muốn biết thêm nữa những chuyện liên quan đến Thập Nhất, muốn biết toàn bộ, nhưng bác sĩ Bạch chỉ biết có như vậy, là những chuyện Tô Tử Ngạn nhờ ông chuyển lời, Vệ Kiều gật đầu: "Cám ơn, bác sĩ Bạch."
Bác sĩ Bạch gật đầu: "Thật không gọi điện thoại sao?"
Vệ Kiều lắc đầu: "Không gọi."
Bác sĩ Bạch cùng trợ lý nhìn nhau, gật đầu: "Được rồi, bây giờ là mười giờ sáng, chúng ta đi làm công tác chuẩn bị, lát nữa Tiểu Tô sẽ đem đơn đồng ý phẫu thuật đưa cho ngươi, mười hai giờ làm phẫu thuật."
Vệ Kiều nghe xong lời ông nói ngón tay nắm lấy chăn đệm, yên lặng gật đầu.
Sau khi Bác sĩ Bạch đi ra trợ lý nhìn Vệ Kiều, muốn nói lại thôi, Vệ Kiều hơi nghiêng đầu liền nhìn đến bộ dạng hắn muốn hỏi lại không dám hỏi, nàng mỉm cười: "Làm sao vậy?"
Trợ lý nhìn Vệ Kiều nằm trên giường bệnh, khi vừa gặp nàng chỉ cảm thấy nàng giống như một đóa hồng, xinh đẹp, nhưng lại khó đến gần, thật nhiều gai nhọn, nhất là khi nàng nghiêm mặt nói chuyện, không giận tự uy, khí thế nghiêm túc kia cơ hồ là áp đến, khiến người ta thở không nổi, chỉ là Vệ Kiềubây giờ, làm sao còn có bộ dạng như lúc trước, nàng bây giờ mềm yếu vô lực, bệnh tật lấy đi của nàng một ít hào quang sắc bén, làm cho nàng thêm vào vài phần yếu đuối.
Trợ lý nghe lời nói của Vệ Kiều ngượng ngùng nói: "Không có, ta liền nghĩ, ngài vì sao lại không gọi điện?"
Hắn đi theo bên cạnh Bạch lão sư cũng đã vài năm, lúc trước bệnh nhân đều là tìm cách gọi điện thoại một lần cuối cùng cho thân nhân, dù là không thể gặp nhau, cũng phải nghe một chút thanh âm, hoặc là ghi lại một đoạn video, chính là nghĩ vạn nhất phẫu thuật không thành công, cũng có thể có một chút tưởng niệm, nhưng mà Vệ Kiều rất kỳ quái, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Vệ Kiều nghe vậy liền mỉm cười: "Ta không phải không muốn gọi, ta là không dám gọi."
Nàng sợ gọi một cuộc điện thoại này, sẽ làm dao động quyết định của mình, từ bỏ cuộc phẫu thuật mang lại hy vọng mong manh này, lựa chọn năm năm còn lại, trợ lý vẫn là bộ dạng không hiểu rõ, Vệ Kiều không giải thích thêm nữa, phòng bệnh vang lên thanh âm của bác sĩ Bạch, trợ lý lập tức nhanh chóng đi ra ngoài, một lát sau đem giấy đồng ý làm phẫu thuật đưa cho Vệ Kiều ký tên.
Giấy trắng mực đen, Vệ Kiều đặt bút ký tên xuống, trợ lý thấy nàng ký xong sau đó nhìn sangcon gấu bông ở bên cạnh, đây là thứ duy nhất nàng đem vào phòng bệnh, hẳn là có liên quan đến bạn gái của nàng đi, hắn nghĩ như vậy, cũng không dám hỏi nhiều, cầm lấy giấy tờ đi ra ngoài.
Mười hai giờ trưa, Vệ Kiều được đẩy vào phòng phẫu thuật, bác sĩ Bạch thay y phục vô trùng phẫu thuật, trợ lý ở bên cạnh hỗ trợ ông buộc đai lưng và mang bao tay, trong phòng phẫu thuật đã có vài người y tá, các nàng đeo khẩu trang tới tới lui lui bận rộn, thanh âm tích táp của thiết bị càng thêm rõ ràng, Vệ Kiều nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.
Một lúc sau, bác sĩ Bạch cùng trợ lý đi vào phòng phẫu thuật, ông đứng ở bên cạnh Vệ Kiều nghe các y tá báo cáo: "Nhiệt độ cơ thể bình thường."
"Huyết áp ổn định."
"Đã tiêm thuốc mê."
" Theo dõi điện tâm đồ đã sẵn sàng."
"..."
Những thuật ngữ chuyên ngành liên tiếp từ bên cạnh truyền đến, thân thể Vệ Kiều bỗng nhiên trở nên rất nhẹ rất nhẹ, nàng dường như là linh hồn xuất khiếu, có thể rõ ràng cảm nhận được lưỡi dao lướt qua thân thể, không có đau đớn, không có bất kỳ điều gì khác thường, nàng nghe được thanh âm trầm ổn của bác sĩ Bạch: "Dao phẫu thuật số hai."
"Bông vải thẻ, hút máu, đổi."
Trợ lý và ông đổi vị trí, trên trán bác sĩ Bạch thấm ra mồ hôi, y tá ở bên cạnh liên tục thay ônglau đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí khẩn trương nghiêm túc khóa chặt tiếng nói của mọi người, thanh âm của mọi người đều lộ ra áp lực, ánh mắt bác sĩ Bạch trầm ổn nhìn chăm chú vào vị trí dao phẫu thuật, bên thái dương mồ hôi lăn xuống, ông vừa làm phẫu thuật vừa lãnh tĩnh phân phó: "Lau mồ hôi."
Trợ lý đứng ở bên cạnh ông, nhìn cácsố liệu trên thiết bị, bỗng nhiên nói: "Lão sư, huyết áp tăng."
Bác sĩ Bạch không có quay đầu lại, vẫn là nhìn chăm chú vào vị trí dao phẫu thuật, hỏi: "Bao nhiêu."
"Một trăm năm mươi...Một trăm tám mươi...Hai trăm!"
"Lão sư!"
Bác sĩ Bạch lập tức nói: "Bác sĩ gây mê chuẩn bị."
"Bác sĩ gây mê chuẩn bị xong, bắt đầu tiêm vào."
Trợ lý nhìn chằm chằm vào thiết bị: "Vẫn còn đang tăng."
Nhịp tim mọi người đều trở nên khẩn trương, cơ bắp thắt chặt, không khí nặng nề làm cho mọi người hít thở đều có chút khó khăn, vài vị y tá và trợ lý khác đều nhìn chằm chằm vào thiết bị cùng bác sĩ Bạch, bàn tay bác sĩ Bạch cầm dao phẫu thuật rất vững vàng, thần sắc gần như chưa từng thay đổi, đôi môi ẩn sau lớp khẩu trang khẽ động, nói: "Tiêm vào lần thứ hai."
Bác sĩ gây mê nhìn bác sĩ Bạch: "Nhưng mà..."
Bác sĩ Bạch rốt cuộc dời đi ánh mắt, kiên định nhìn hắn: "Ta tin nàng có thể vượt qua được, tiêm vào!"
Bác sĩ gây mê cúi đầu nhìn Vệ Kiều đang nằm trên giường phẫu thuật, sắc mặt tái nhợt, gầy đến thoát hình, chỉ là bờ môi nhếch lên, chìm vào hôn mê sâu, nàng vẫn là bộ dáng quật cường, hắn gật đầu: "Hảo!"
Bên tai Vệ Kiều rất ầm ĩ, tựa như có rất nhiều người đang tới tới lui lui di chuyển bên cạnh nàng, nửa đời người giống như cưỡi ngựa xem hoa mà lướt qua trước mắt, nàng dường như nhìn đến bộ dạng của bản thân khi vừa chào đời, bộ dạng khi vừa chập chững học hỏi, bộ dạng khi vừa đi học, bộ dạng khi vừa mới vào công ty.
Bộ dạng khi mới quen biết Thập Nhất.
Nàng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt, gương mặt Thập Nhất dần dần rõ ràng, người kia mang theo nụ cười nói: "Ta muốn chúc ngài, sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi."
"Kiều Kiều, chờ ta về nhà."
Thập Nhất! Thập Nhất của nàng vẫn còn đang đợi nàng!
"Lão, lão sư! Huyết áp giảm rồi!" Trợ lý nhìn thiết bị giọng điệu gần như là không thể tin được, kích động đến ánh mắt cũng phiếm hồng: "Huyết áp giảm!"
Con số đỏ tươi chói mắt trên thiết bị không ngừng giảm xuống, hai trăm hai, hai trăm, một trăm tám mươi...
Tất cả mọi người ở đây liền thở phào, ngay cả bác sĩ Bạch cũng nhịn không được mà chớp mắt vài cái, ông nắm chặt dao phẫu thuật, trầm giọng nói: "Lau mồ hôi. Phẫu thuật tiếp tục."