Thập Nhất lần thứ hai đưa Vệ Kiều lên phi cơ, tâm tình cùng lần thứ nhất là hoàn toàn khác biệt, nàng biết rõ Vệ Kiều nói thật, nếu như nàng có quyết định này, người kia không những chia tay, cũng sẽ không nhận trái tim này của mình, đối với một vài vấn đề đúng sai, Vệ Kiều luôn là phi thường cố chấp, dù cho người kia sủng nàng, yêu nàng, nhưng sẽ không phải là không có nguyên tắc.
Nàng hiện tại, đã trở thành điểm mấu chốt của Vệ Kiều.
Thập Nhất không biết nên khóc hay nên cười, nàng hi vọng Vệ Kiều có thể ích kỷ một chút, có thể vì bản thân lo lắng nhiều một chút, có thể giống như rất nhiều bệnh nhân không từ thủ đoạn mà mong muốn sống sót, nhưng mà người kia không phải.
Nàng là Vệ Kiều
Là Tam tiểu thư tốt nhất trên đời.
Làm sao có thể tiếp nhận trái tim của Thập Nhất.
Thập Nhất nhìn Vệ Kiều lên máy bay sau đó xoay người rời đi, khi trở lại phòng nhìn đến quần áo Vệ Kiều còn treo ở ban công không có mang đi, nàng lấy xuống ôm vào lòng, vùi mặt vào đó, đau đớn khóc thành tiếng.
Sau khi hung hăng phát tiết Thập Nhất mới mở to đôi mắt sưng đỏ, nàng ôm lấy quần áo Vệ Kiều trở về phòng ngủ trưa một chút, buổi chiều lại giống như không có chuyện gì mà đi làm, Đỗ Nguyệt Minh mang vẻ mặt bát quái tiếp cận, cười tủm tỉm nói: "Đoán xem tối hôm qua ta qua đêm ở đâu a."
Thập Nhất vừa làm việc vừa đáp lại nàng: "Ngươi đuổi tới rồi sao?"
"Thông minh a Thập Nhất!" Nàng tươi cười xấu xa: "Làm sao ngươi biết?"
Thập Nhất quay đầu nhìn nàng, một đôi mắt còn có chút sưng đỏ thủy nhuận, nét vui vẻ trên gương mặt Đỗ Nguyệt Minh dần dần biến mất, nghiêm trang nói: "Ngươi làm sao vậy? Khóc sao?"
Lời nói còn chưa dứt, lại nói nữa Thập Nhất liền sẽ chịu đựng không nổi, nàng nhanh chóng lắc đầu: "Không có, ngủ nhiều, hôm nay thức dậy liền đau mắt, xoa mắt a."
Đỗ Nguyệt Minh kéo gương mặt của nàng qua: "Ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi? Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Thập Nhất hé miệng: "Hôm qua Tam tiểu thư sang đây."
Đỗ Nguyệt Minh dỡ xuống sự lo lắng, vẻ mặt hiểu rõ: "Bị làm đến khóc sao?"
Thập Nhất:...
Cùng loại người trong đầu chỉ có hoàng tư tưởng* vĩnh viễn cũng không thể trò chuyện cùng một kênh được, bất quá tâm tình được giảm bớt chút áp lực, Thập Nhất nhìn Đỗ Nguyệt Minh, rõ ràng là cùng tuổi với Vệ Kiều, một người còn ngây ngô giống như vừa mới tốt nghiệp, một người khác lại là kinh nghiệm thương trường dầy dặn, không thể sánh được.
(*Đầu óc đen tối)
Trên người Vệ Kiều mang theo quá nhiều trách nhiệm, nhiều đến mức mỗi lần nghĩ đến nàng Thập Nhất liền không nhịn được mà đau lòng.
Cố gắng một chút nữa a.
Cố gắng một chút nữa, nàng có thể trở về giúp người kia.
Thập Nhất mang loại tâm tình này mà đối mặt với công việc, hai tháng sau, kỳ thực tập kết thúc mỹ mãn, Thập Nhất còn được quản lý lưu lại nói chuyện riêng, hỏi nàng có nguyện ý sau khi tốt nghiệp trực tiếp đến đây công tác hay không, có thể cho nàng đảm nhiệm chức vị Phó quản lý, Thập Nhất cười nhẹ lắc đầu, nhã nhặn từ chối.
Trở lại trường học, tâm tư Thập Nhất đơn thuần hơn rất nhiều, không còn bối rối vấn đề trái tim của nàng thích hợp với Vệ Kiều nữa, chỉ là vẫn không từ bỏ tìm kiếm hy vọng, mỗi lần có ngày nghỉ, nàng luôn là chạy đi khắp thế giới, hy vọng có thể tìm được một trái tim thích hợp, nàng cũng không dối gạt Vệ Kiều, mỗi lần lên phi cơ đều nói cho Vệ Kiều địa chỉ cùng hành tung của mình, Vệ Kiều thấy nàng cố chấp cũng không có biện pháp gì, để tùy ý nàng đi.
Tháng tư năm thứ hai sau khi đến Weiss, Weiss có hai danh ngạch đào tạo sâu, giáo sư tìm Thập Nhất, hỏi ý kiến của nàng, cảm thấy nàng có thể tiếp tục đào tạo sâu, Thập Nhất vốn chính là được đào tạo giữa chừng, có thể đạt được thành tích ưu tú như vậy trong vòng hai năm đã là hiếm thấy, nếu như có cơ hội đào tạo sâu hơn, tiền đồ chính là không thể đo lường, nhưng Thập Nhất lại không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu: "Cám ơn giáo sư, ta vẫn là không đi a."
Giáo sư đẩy gọng kính, hòa ái nói: "Là bởi vì Vệ tổng sao?"
Thập Nhất suy nghĩ mỉm cười: "Là bởi vì bản thân."
Hai năm chia cách, đối với nàng mà nói, từng giây từng phút đều là một loại hành hạ, nàng không nguyện ý lại tiếp nhận bất luận sự ly biệt nào nữa, dù cho hai năm qua chưa học được hoàn toàn, nàng cũng muốn trở lại bên cạnh Vệ Kiều, đây là ước định của các nàng.
Chuyện tiếp tục đào tạo sâu này Thập Nhất cũng không có nói dối Vệ Kiều, thoải mái nói rõ với nàng, cũng nói bản thân không đồng ý, sẽ không đi, Vệ Kiều thanh âm nhẹ nhàng từ đầu bên kia truyền đến, đáp ứng: "Được."
Hai người dường như trở lại đoạn thời gian khi vừa mới nói yêu thương, đối với chuyện xét nghiệm lúc trước một chữ cũng không nhắc đến, Thập Nhất là không dám, nàng sợ hãi từ trong miệng người kia nghe được hai chữ chia tay, này so với giết chết nàng còn khó chịu hơn, về phần Vệ Kiều, Vệ Kiều là muốn chặt đứt ý nghĩ này của Thập Nhất, cho nên hai người mới rất ăn ý mà không nhắc lại chuyện này.
Cuối tháng tư, các học viên bắt đầu lần lượt tốt nghiệp, rất nhiều người cũng đã tìm được phòng ở mới, đang chờ nhà trường thả người, xuất thân từ Weiss cơ bản đều là tinh anh, được nhiều công ty chào đón, Thập Nhất cũng nằm trong số những học viên tốt nghiệp đúng hạn, về phần Đỗ Nguyệt Minh, bởi vì nhiều môn còn chưa hoàn thành, liền bị lưu lại, e rằng đến sang năm cũng là chưa thể tốt nghiệp, ngày lễ tốt nghiệp Đỗ Nguyệt Minh ôm lấy cánh tay Thập Nhất: "Đừng bỏ lại ta a, ngươi là phụ lòng người, đã nói dẫn ta tới, liền phải dẫn ta về, sao có thể vứt bỏ ta a!"
Nàng nhất khóc nhị náo tam thắt cổ, mượn rượu mà phát huy thập phần trôi chảy, Thập Nhất có chút đau đầu đỡ lấy nàng: "Nguyệt Minh."
"Gọi thân thiết như vậy làm gì, ngươi đều là muốn trở về Giang thành cùng Tam tiểu thư của ngươi song túc song phi a, hoàn toàn không quản một độc thân cẩu như ta, ta thật đáng thương a."
Ánh mắt các đồng học xung quanh đưa tới đây, tựa như Thập Nhất đã làm chuyện gì vạn ác bất xá, Thập Nhất bất đắc dĩ mà vuốt cái trán, nhỏ giọng nói: "Bạn gái của ngươi đến rồi a."
Đỗ Nguyệt Minh nghe xong lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng thu lại bộ dạng say rượu dường như không biết gì vừa rồi, mở to đôi mắt hỏi: "Ở đâu?"
Thập Nhất thấy bộ dáng khẩn trương của nàng liền bật cười: "Lừa gạt ngươi."
Đỗ Nguyệt Minh đánh nàng hai cái.
Không giống như khi ở Giang thành, Đỗ Nguyệt Minh sang bên này trái lại đã hồi tâm không ít, trước kia bạn gái bên cạnh nàng là hai ba tháng đổi một lần, sau khi sang bên này, lại là rất vui vẻ truy đuổi theo phía sau cô nương kia ba tháng, đuổi tới nơi thực tập mới xác định mối quan hệ, Thập Nhất còn cho rằng chút tình cảm này của nàng cũng sẽ không lâu dài, không ngờ cho tới bây giờ, hai người vẫn là như keo như sơn, Đỗ Nguyệt Minh nhiều lần cảm thán cùng Thập Nhất, cũng không biết dây thần kinh nào không đúng, chính là cảm thấy cô nương kia tốt, không muốn rời khỏi.
Thập Nhất từng gặp qua cô nương kia, tướng mạo ôn nhu trầm lặng, thanh âm dịu dàng, chỉ là làm việc phi thường có nguyên tắc, nói một không hai, nhiều lần cùng Đỗ Nguyệt Minh hẹn thời gian đi xem phim, Đỗ Nguyệt Minh chỉ là đến chậm hai phút, liền cũng không thấy được cái bóng của cô nương kia, cũng bởi vì như vậy, Đỗ Nguyệt Minh đã từ bỏ được rất nhiều thói quen xấu.
Chỉ là chuyện học tập, vẫn như cũ mang một lỗ hổng lớn.
Cũng may thành tích của cô nương kia cũng không quá tốt, hai người liền tiếp tục đồng hành làm bạn.
Tiệc tối tốt nghiệp kết thúc, Thập Nhất đưa Đỗ Nguyệt Minh đã uống say trở về ký túc xá, trước cửa ký túc xá nàng nhìn thấy bạn gái của Đỗ Nguyệt Minh, không cao, rất gầy, đôi mi thanh tú cau thật chặt, gương mặt tràn đầy không vui: "Lại uống rượu?"
Thập Nhất nhéo lêneo của Đỗ Nguyệt Minh, cười nhẹ: "Đêm nay có chút việc, nàng uống nhiều hai ly."
Bạn gái của Đỗ Nguyệt Minh tức giận trừng mắt nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Thập Nhất, thần sắc dịu dàng đi không ít: "Làm phiền ngươi rồi, ta đưa nàng trở về đi."
Nàng nói xong liền đỡ lấy Đỗ Nguyệt Minh, Thập Nhất hỏi: "Cần ta giúp ngươi đưa nàng về sao?"
Cô gái tươi cười: "Không cần, ta đậu xe ngay bên ngoài."
Lúc này Thập Nhất mới yên tâm gật đầu, nói nàng đi thong thả, Đỗ Nguyệt Minh vừa chạm vào thân thể cô nương kia dường như cũng cảm nhận được là bạn gái của mình, bắt đầu vui đùa vô lại: "Hôn ta nha."
"Không muốn, ta liền muốn hôn ở đây."
"Ngươi không hôn ta chính là không yêu ta."
Phía sau lưng truyền đến một tiếng hôn, Thập Nhất rũ xuống mắt, mở cửa đi vào, nàng tựa lưng vào cửa, cắn môi, giờ khắc này vô cùng nhớ nhung Vệ Kiều, nghĩ đến người kia đôi mắt liền ửng đỏ, nhớ người kia đến nhịn không được mà ngồi xổm người xuống, thấp giọng bật khóc.
Ở Giang thành xa xôi Vệ Kiều thấp giọng ho khan hai tiếng, nàng ôm ngực ngồi dậy, Liễu thẩm gõ cửa: "Tam tiểu thư, nên rời giường rồi."
Nàng đè lên huyệt thái dương: "Đã biết."
Sau khi đón tết xong thân thể nàng rõ ràng cảm nhận được sự trì trệ đi đứng không linh hoạt, vốn một tháng sẽ đến bệnh viện một chuyến, hiện tại đã trở thành nửa tháng liền phải đi, thuốc lượng cũng phải gia tăng, Tô Tử Ngạn mỗi lần truyền nước biển cho nàng vẻ mặt luôn là muốn nói lại thôi, Vệ Kiều biết, hắn là muốn nàng gọi Thập Nhất trở về, nói không chừng nàng bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, hắn sợ Thập Nhất không gặp được nàng lần cuối.
Nhưng mà Thập Nhất vẫn chưa về, nàng sao có thể ngã xuống?
Vệ Kiều ngồi thật lâu ở bên giường, liền lấy ly nước đã lạnh trên tủ đầu giường nuốt thuốc xuống, đứng dậy đi rửa mặt, người trong gương sắc mặt tái nhợt, bờ môi không có chút huyết sắc, đôi mắt hơi sưng, đáy mắt có đạm đạm tơ máu, nàng thay áo ngủ, đem áo ngủ treo lên giá treo, nhìn đến sau lưng áo ngủ dính đầy tóc đen, nàng sờ lên mái tóc của mình, tay phải hơi run rẩy, giữa những kẽ tay vươn đầy sợi tóc màu đen, quấn lấy ngón tay nàng, hình thành sự tương phản rõ ràng trên ngón tay trắng nõn của nàng.
Nàng lui về sau một bước, nhắm mắt lại.
Vệ Kiều rửa mặt xong liền xuống lầu, Liễu thẩm đã chuẩn bị xong điểm tâm, Bùi Thiên cũng đã đến rồi, hắn đứng ở phòng tiếp khách, nhìn thấy Vệ Kiều xuống lầu liền cung kính nói: "Tam tiểu thư."
"Ân." Vệ Kiều trang điểm, nhìn không ra sắc mặt tái nhợt, chỉ là mơ hồ có thể thấy được vẻ mệt mỏi, nàng đi đến bên cạnh bàn cơm, uống ly sữa hỏi: "Mấy giờ Thập Nhất xuống máy bay?"
Bùi Thiên đứng nghiêm: "Mười giờ sáng."
Vệ Kiều gật gật đầu: "Lát nữa lùi cuộc họp lại một chút, đưa ta đến một nơi trước."
Bùi Thiên không chút nghi ngờ: "Ân."
Nửa giờ sau, Vệ Kiều ngồi trong tiệm cắt tóc, lão bản nương chạm vào mái tóc mềm mại của nàng nói: "Mái tóctốt như vậy, ngài thật sự đành lòng cắt đi sao?"
Đen nhánh, mềm mại, nhiều năm qua Vệ Kiều sợ có người từ vẻ bề ngoài nhìn ra chuyện nàng bị bệnh, đối với chuyện bảo dưỡng luôn là rất chú trọng, cho nên lão bản nương không đành lòng mà vuốt tới lui mái tóc của nàng, Vệ Kiều rủ mắtxuống: "Cắt a."
Sườn mặt kéo căng, giọng nói kiên định, lại lạnh lẽo, lão bản nương từ trong gương nhìn đến ánh mắt thanh lãnh củanàng, toàn thân lạnh lẽo, lập tức gật đầu nói: "Hảo, ngài chờ một lát."
Vệ Kiều nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt, nửa đời người giống như cưỡi ngựa xem hoa mà lướt qua trước mắt, cuối cùng định dạng thành khuôn mặt tươi cười của Thập Nhất, người kia vẫy tay: "Kiều Kiều."
"Kiều Kiều, ta đã trở về."
Vệ Kiều bừng tỉnh, Bùi Thiên từ kính chiếu hậu nhìn thấy nàng ngồi dậy thẳng dậy không khỏi hỏi: "Tam tiểu thư, ngài lại nằm mơ sao?"
Sau khi từ cửa hiệu làm tóc đi ra, Vệ Kiều dựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ lại giật mình tỉnh giấc, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đến đâu rồi?"
Bùi Thiên đáp lại nàng: "Sắp đến sân bay rồi. Ngài muốn nghỉ ngơi nữa không?"
Vệ Kiều xoa đầu: "Không cần."
Nói chuyện một chút liền đã đến phụ cận sân bay, xe vừa dừng lại, Vệ Kiều liền mở cửa sau xe bước xuống, Bùi Thiên đi theo phía sau lưng nàng: "Tam tiểu thư, vẫn là để ta đi đón a, ngài về xe chờ đi?"
Vệ Kiều mỉm cười, nói khẽ: "Không sao, ta trực tiếp đón là được."
Nàng nghĩ, Thập Nhất xuống máy bay người đầu tiên muốn nhìn đến, nhất định là nàng, tựa như tâm tình của nàng giờ phút này, bức thiết muốn nhìn thấy Thập Nhất.
Dường như lại chậm chễ một giây, liền sẽ không còn cơ hội.