Triệu Thị Quý Nữ

Chương 74.1:




Diệp thị mạnh mẽ chống đỡ thân thể mệt mỏi đi đưa Triệu Nguyên Tấn, lại một hồi khóc thét, gió lạnh thổi qua, hôn mê ngay tại chỗ, liền uống thuốc mấy ngày liền cũng không thấy một chút khởi sắc, sắc mặt xanh trắng, giống như linh hồn bé nhỏ đã theo Triệu Nguyên Tấn. Triệu ma ma nhìn thấy lo lắng, để Triệu Văn Tuyết nhu thuận từ nhỏ ở đầu giường trông coi dùm, một lần lại một lần khuyên giải, an ủi mới khiến cho Diệp thị có chút chuyển biến tốt đẹp.
Sáng sớm hôm nay Triệu ma ma trước tiên đi phòng tạp vụ lấy tiền chi tiêu hàng tháng của Thiều Niên Uyển, quản sự phòng tạp vụ nhìn người đến đẩy một bao qua, Triệu ma ma lấy qua, đợi một lát cũng không thấy bao thứ hai, sững sờ, lập tức có chút bất mãn nhíu  mày “Hoàng quản sự có phải là quên cái gì không?”
“Tất cả đều ở đây rồi.” Trung niên nam tử bụng phệ nghe vậy giương mắt liếc Triệu ma ma một cái, giọng điệu lành lạnh nói.
Triệu ma ma nhìn thái độ của hắn, trong lòng hiểu được nguyên do, đơn giản là một kẻ nịnh nọt, biết được chuyện xảy ra thời gian trước, nghĩ nàng không có cho hắn lợi ích gì, chỉ là nàng thói quen đến tống tiền, không cam lòng tay không trở về, liền bày ra vài phần ý cười nói “Hoàng quản sự là quý nhân hay quên, chuyện nửa tháng trước hỏi thăm bà tử đã có tin tức chưa,qua khoảng thời gian này mang  tiểu chất nữ kia của ngươi đến nhìn thử xem, nếu phu nhân vừa lòng liền thu."
“Đa tạ ý tốt của Triệu ma ma, chẳng qua ta sợ sẽ thành Triệu Sinh thứ hai, tiểu chất nữ kia của ta tìm việc khác vậy, cũng không nhọc Triệu ma ma quan tâm.” Hoàng quản sự nhếch mép lộ ra răng vàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói, đối với lão bà tử này ngày thường ỷ thế hiếp người sớm đã bất mãn, bỏ đá xuống giếng thành công tự nhiên thống khoái.
“Ngươi…” Triệu ma ma vừa nghe hắn nói đến Triệu Sinh liền giống như đạp trúng đầu nhe răng trừng mắt, nhưng cũng không có biện pháp gây khó dễ, sau một lúc lâu hừ một tiếng, mang theo tức nghẹn đi đến cửa chửi nhỏ kẻ nịnh bợ gì đó, thở phì phì rời đi.
Người vừa mới bước vào Thiều Niên Uyển liền nhìn nha hoàn Mộ Xuân vội vàng chạy tới, lập tức liền răn dạy “Hoang mang rối loạn cái gì, đi đường cũng không có quy củ.”
Mộ Xuân phụng mệnh Lý quản sự đến tìm người, vốn định nói sự tình rõ ràng, chưa gì đã bị ăn mắng không thèm nhiều lời, thanh âm buồn bực chỉ nói Lý quản sự mời ma ma đi qua.
Triệu ma ma nghe vậy trong lòng không hiểu sao nổi lên dự cảm xấu, nghĩ không ra là có chuyện gì xảy ra, giao gì đó trong tay cho Mộ Xuân, bản thân thì hướng viện hạ nhân đi. Nơi ở của bà tử có chút địa vị so với nha hoàn, gã sai vặt tự nhiên tốt hơn chút, tới gần cửa tiểu viện, bố cục tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ.
Vừa mới đi đến gần, liền nhìn thấy bên ngoài vây không ít người thò đầu vào nhìn, Triệu ma ma nhíu mày tiến lên, có người tinh mắt nhìn thấy, mở ra một con đường, trên mặt không chút nào che giấu vui sướng xem kịch.
“Ngươi là mụ già xấu xa đáng chết ngàn lần, mau trả Sinh Nhi cho ta!” Phụ nhân đang ở trước mặt Lý quản sự đột nhiên vọt ra, một phen túm Triệu ma ma đang đi tới liều mạng lắc.
Triệu ma ma bị bắt không kịp trở tay, mắt nổ đom đóm, nghe thanh âm quen thuộc một lúc lâu mới tìm về thanh âm bản thân nói “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta không đến còn bị ngươi tiếp tục lừa không biết gì, Sinh Nhi hiếu thuận, cách mấy ngày sẽ về thăm chúng ta, lúc này đã một tháng rồi mà vẫn không thấy người trở về ta liền thấy không thích hợp, ngươi cho người nhắn về là Tứ lão gia thưởng thức hắn mang đi theo ra bên ngoài, không rõ lúc nào trở về, tốt, Sinh Nhi bị sung quân đi Biệt Châu chuyện lớn như vậy ngươi cũng gạt, đây chính là huyết mạch duy nhất của Triệu gia, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!” Nông phụ  hốc mắt đỏ bừng, ngón tay dùng chút lực ngoan độc chọc xương bả vai Triệu ma ma mắng, nếu không phải sau này có người đến thông báo một tiếng, nàng như thế nào cũng không thể tưởng được mụ già ác độc này có thể lừa gạt nàng như vậy!
“Ta đây không phải là sợ các ngươi biết sẽ thương tâm…” Sắc mặt Triệu ma ma cũng thay đổi, không nghĩ tới hai phu thê này sẽ tìm đến cửa, liếc liếc mắt nhìn Lý quản sự ánh mắt thâm trầm bên cạnh, không biết được trước khi nàng đến còn nói cái gì.
“Thương tâm?! Sinh Nhi của ta rõ ràng là chịu oan ức thay ngươi, đứa nhỏ ta nhờ ngươi chiếu cố, ngươi cũng lấy không ít đồ này nọ nhà ta, nhưng ngươi chính là chiếu cố như vậy! Sinh Nhi không có chủ kiến, đều là nghe theo ngươi nói mà làm, lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định cũng là chủ ý của ngươi, vì cái gì muốn Sinh Nhi đi sung quân!” Phụ nhân gắt gao túm cổ áo Triệu ma ma không chịu buông, nước miếng từng hạt văng lên mặt nàng, ở nông thôn vốn là giỏi giở trò khóc lóc om sòm, chống lại Triệu ma ma làm biếng lôi kéo kia có phần quá là mạnh.
Triệu ma ma nghe nàng nháo ầm ĩ đầu một trận một trận đau, Triệu Sinh này mình cũng là xem trọng, đứa nhỏ họ nội có tiền đồ, nhiều ít cũng là chú ý, phải bảo vệ cũng bảo vệ, nhưng thực sự là không có biện pháp, lão gia cùng lão phu nhân quyết tâm, nàng mà lắm mồm ngay cả bản thân cũng sẽ bị lôi vào, vì vậy cứng rắn mở miệng nói ”Cái gì mà đều là chủ ý của ta, ngươi đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng là chuyện bản thân hắn tự làm, cũng đừng có đổ hết lên đầu ta!” 
Người nam nhân thô kệch buồn bực ngồi chồm hổm một bên bỗng nhiên đứng lên đi đến trước mặt Triệu ma ma, vung tay đánh một bạt tai, thanh âm tức giận phát run nói “Là Triệu Trung nhờ mặt mũi của ngươi mới vào làm việc ở Quốc Công phủ được, chuyện này là chúng ta mang ơn ngươi, mấy năm nay cái gì tốt đều vội vàng đưa, cũng là vì muốn Sinh Nhi được tốt, hiện tại ngươi biến hắn thành đi sung quân đi Biện Châu, chỗ kia là chỗ người ở sao, có trở về được hay không còn khó nói, ngươi đây là chặt đứt vận mệnh Triệu gia chúng ta!”
Triệu ma ma bị bạt tai ong ong vo ve, răng nanh bên trong có dấu vết lung lay, giật giật khóe miệng phun ra một búng máu, nhất thời đỏ mắt, một bộ dáng nhất định phải liều mạng với nam nhân kia “Khi dễ một lão bà tử, Triệu lão tam ngươi còn là nam nhân không!”
Nông phụ tự nhiên cũng không chịu dừng lại, một phen giữ chặt Triệu ma ma, tay ra sức véo, miệng không ngừng mắng: cho ngươi đánh nam nhân của ta này, tình huống nhất thời lâm vào hỗn loạn. Lý quản sự nhìn thấy liền đau đầu, cuối cùng vẫn là gọi hộ vệ đem người tách ra, áo trên người Triệu ma ma mặc bị cào tuột nút thắt, trên mặt cũng bị móng tay cào chảy máu, búi tóc từ trước đến nay chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ giờ hỗn độn rơi rớt, rất giống bà điên, vô cùng chật vật, căn bản đều không chiếm được chút tiện nghi nào.
Ngược lại nông phụ kia vốn là xuất thân nông thôn, không quan tâm mặt mũi ngồi bệt xuống đất, làm càn làm bậy là muốn Định Quốc Công phủ nói rõ ràng, vẫn là liên quan đến đứa con của nàng, ngay cả khóc mắng cũng đem ra gây sức ép.
Triệu ma ma mắt lạnh nhìn, thầm nghĩ không biết sống chết gì đó, phương thức nháo khóc ầm ĩ này để cho bị đuổi ra khỏi phủ, lấy tay áo lau vệt máu khóe miệng, lộ một tia cười lạnh.
Chỉ là ý cười kia bị nương Triệu Sinh đang ngồi trên mặt đất nhìn thấy, bật người nhảy dựng lên, lại muốn đi đánh Triệu ma ma, hộ vệ còn ở đây đương nhiên sẽ không để cho nàng thực hiện được, từ giữa ngăn lại, nương Triệu Sinh đứng không vững, loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, nếu không phải có một nha hoàn giúp đỡ một phen liền bị quăng ngã.
Nương Triệu Sinh liếc liếc mắt nhìn nha hoàn kia một cái thấy có chút quen mặt, cùng người đến nhà nàng ngày đó có chút giống nhau, chỉ là cô nương kia chỉ cười cười với nàng, giống như e ngại ánh mắt như ăn thịt của Dương ma ma, sau đó liền né tránh, nương Triệu Sinh linh quang chợt hiện, quay lại đối diện với Triệu ma ma, vén vén sợi tóc bên thái dương, từ trong lồng ngực lấy ra quyển sổ ghi chép “Người nọ” đưa cho “Ngươi nói ta oan uổng người, hừ, nhất định là không nghĩ đến trong tay ta còn có chứng cớ đi. Ngươi sai Triệu Sinh thay ngươi xử lý đồ vật ăn cắp, lại không tin được, Sinh Nhi đều nhất nhất ghi lại, còn ngày giờ xác định, sổ ghi chép này hiện đang ở trên tay ta, có muốn so sánh xem có phải chính xác?"
“Cái gì…mà đồ ăn cắp?” Sắc mặt Triệu ma ma thoáng chốc thay đổi, nghẹn đỏ bừng mà già mồm nói.
“Làm người tâm phúc bên cạnh của Quốc Công phu nhân, có người hiếu kính còn chưa đủ, móng vuôt thật là dài, nơi nơi ăn trộm đồ này nọ, nên đoán được sẽ có ngày hôm nay!” Nương Triệu Sinh nói xong, tầm mắt đảo qua đám người tìm tòi, tìm được Lý quản sự sắc mặt sa sầm, vỗ vỗ tro bụi trên sổ ghi chép cung kính đưa  lên “Ngài chắc là quản sự đi, mời ngài nhìn thử.”
Triệu ma ma đứng ở không xa theo bản năng muốn đi lên lấy đi, bị Lý quản sự trừng, hộ vệ lập tức ngăn cản. Tầm mắt Lý quản sự một lần nữa trở lại trên sổ ghi chép, lật từng tờ một, mày càng lúc càng nhíu chặt, cứ thế lật từng trang giấy còn khá nhiều, chờ đến khi lật đến tờ cuối cùng đóng lại sắc mặt bình tĩnh.
“Chỉ bằng hắn viết loạn, còn có thể vu oan ta hay sao, Lý quản sự, ngài cần phải làm chủ cho ta a!” Trong lòng Triệu ma ma bất an, kiên trì hô.
“Đồ gì đó trong phòng Triệu Sinh đều còn, lục soát liền rõ ràng. Trên sổ ghi chép này viết ngày gần đây phải đưa ra ngoài một Ngọc điền hồng phỉ, ghi rõ còn chưa mang ra, chứng tỏ đồ vật này còn ở, ta nhớ rõ Đại tiểu thư đã từng đề cập qua vừa vặn mất đồ vật này, người đến, đi phòng Triệu Sinh lục soát.”
“Dạ”
“ Hả, Hồng phỉ───”
Hai thanh âm cùng vang lên, vẻ mặt Triệu ma ma thất vọng thua trận, thần sắc cùng nhận tội còn không xa, trong lòng ngầm bực, không nên tham tài mà trộm gì đó trong phủ, vừa liên tưởng đến Đại tiểu thư, cuối cùng không khỏi sinh ra một loại dự cảm xấu, vừa nghĩ tới thủ đoạn người nọ đối phó Diệp thị, thoáng chốc lộ ra rét lạnh.
Lý quản sự nghe tiếng bình tĩnh bước đến nhìn nàng, trong lòng xác nhận hơn phân nửa, sai người nhanh chóng đi tìm, quả nhiên, không bao lâu bà tử mang một túi tiền vội vàng đi tới, lấy ra ngọc điền đặt bên trong, làm nổi bật vẻ mặt trắng bệch của Triệu ma ma, hiện lên ánh sáng trong suốt sáng bóng.
“Ngươi có biết thứ này là Thái Hậu thưởng cho Đại tiểu thư, đồ Thái Hậu trong cung ban cho tiểu thư ngươi cũng dám trộm, thật sự là lớn mật, lúc này sợ là ngay cả phu nhân cũng không thể bảo vệ được ngươi.”
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Triệu ma ma ngươi còn gì để nói!” Lý quản sự lạnh giọng hỏi.
Triệu ma ma không còn khí thế như lúc trước, ỉu xìu bập môi cúi thấp đầu, tự biết là thần tiên cũng khó cứu, chuyện nàng lén vơ vét tài sản,Diệp thị cũng không biết, chớ nói chi bây giờ người còn đang nằm trên giường, như thế nào đều không bảo vệ được, sự thật như thế, nếu nàng nói nàng chưa lấy ngọc điền hồng phỉ kia, ai sẽ tin, hoàng gia ban cho gì đó nếu là dám một mình mua bán, đây chính là tội khi quân phạm thượng.
Lý quản sự gọi người đem Triệu ma ma bắt giữ, dựa theo quy củ trong phủ xử lý, là không thể giữ lại trong phủ. Cha nương Triệu Sinh nhìn một màn này, cảm thấy thống khoái rất nhiều, nghĩ đến đứa con bản thân bị sung quân liền bi thương, nương Triệu Sinh còn muốn khóc lóc om sòm làm ầm ĩ, sau khi bị lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo của Lý quản sự, nghe hai người nói thầm với nhau giống như muốn đi Biện Châu.
Vì đương sự  trong viện cũng rời đi, người vây xem cũng dần dần tan, Lý quản sự nhìn thấy Kim Linh trong đám người, liền đem túi gì đó giao cho nàng, để cho nàng giao cho Triệu đại tiểu thư. Kim Linh nhận lấy, nhu thuận đáp ứng, phút cuối cùng bổ sung một câu “Đồ vật này đối với Đại tiểu thư cực kỳ trọng yếu, sau khi đánh mất tiểu thư trà không nhớ, cơm không thiết ăn vài ngày, hiện giờ tìm về tự nhiên là tốt, nhưng kẻ trộm kia thực sự đáng giận, Lý quản sự nên vì tiểu thư xả giận.”
Nói xong đem một túi con chuẩn bị từ trước nhét vào tay Lý quản sự “Trời lạnh, Lý quản sự vì sự vụ trong phủ vất vả, mua thêm mấy bộ quần áo mùa đông cho tốt.”
Người sau ước lượng phân lượng trong tay, đánh giá con số, không nhiều lắm, cũng là trong phạm vi nàng có thể nhận lấy, cũng liền nhận thu vào trong túi “Rất cám ơn tiểu thư chiếu cố.”
Kim Linh thấy nàng bằng lòng thu nhận, biết Lý quản sự là người hiểu biết, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lộ ra ý cười đi Trúc Tương Phi Uyển phục mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.