Tuy rằng đã muốn chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng Triệu Văn Uyển vẫn bị chuyện này làm cho trấn kinh hồi lâu, trong con ngươi cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vết bớt hoa sen.
Đi lại vòng vo, nội dung vở kịch trong kịch bản vẫn là bắt đầu rồi, tuy rằng xuất hiện sai lầm nho nhỏ, vẫn là theo quỹ đạo nguyên bản xảy ra. Người này vẫn là nàng mang vào trong phủ, nàng đột nhiên sinh ra cảm giác ghê người giống như đứng bên vách núi mà nhìn xuống, Triệu Văn Uyển lập tức bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, trong lòng dần dần có tính toán.
Lần này nàng sẽ không học theo trong kịch bản đi tìm đường chết, khắp nơi cùng Triệu Văn Hi đối nghịch. Nhưng trên đường, nếu là ai cố ý muốn tìm nàng phiền toái, nàng cũng sẽ không dễ dàng để người khác thực hiện được. Sau khi chứng thực Mục Lan Yên là Triệu Văn Hi, nàng ngược lại có một loại cảm giác an tâm, so với cách không thể nắm trong tay vận mệnh chính mình, có thể trước tiên hiểu rõ, sớm có tính toán, vận mệnh của mình tất nhiên sẽ chặt chẽ nắm trong tay chính mình.
Có thể là ánh mắt Triệu Văn Uyển quá mức sắc bén, Mục Lan Yên không tự giác che khuất ngực trên mặt khó hiểu, Triệu Văn Uyển buồn bã cười, thu thập tâm tình xong nói “Mục cô nương, vết bớt trên ngực thật đặc biệt.”
“Khi còn nhỏ đã có.” Mục Lan Yên ôn nhu mà trả lời.
Triệu Văn Uyển sau khi xác nhận, đầu tiên nghĩ rời xa “Nữ chủ kịch bản”, cũng không nói gì đi vào trong ao nước nóng, lưu lại Mục Lan Yên trong mắt sâu kín, xẹt qua thần sắc nghiên cứu.
Suy nghĩ trong lòng của nàng chẳng lẽ bị Triệu Văn Uyển phát hiện sao?
Ngâm nước nóng, ngày còn chưa tối, lộ ra ánh sáng, Triệu Văn Uyển làm cho Bảo Thiền hầu hạ mình đi ngủ một lát, Mục Lan Yên cũng nói chính mình mệt mỏi, hai người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Chẳng được bao lâu, Mục Lan Yên sai Lục Vân xem trộm động tĩnh Triệu Văn Uyển bên kia một lát, xác định bên kia đúng là ngủ yên, mới làm cho Lục Vân đi mời ma ma hôm nay làm nhiệm vụ lại đây. Ma ma kia xấu xí, xương gò má khá cao, ánh mắt lung lay, Mục Lan Yên lén lút lấy vòng tay vàng khảm ngọc trong bao quần áo đưa tới trước mặt ma ma, nhìn ma ma kia có điểm ý tứ, giơ lên ý cười thâm ý, nghiêm trang nói “Cô nương có gì phân phó?”
“Cũng không có ý gì, ma ma có thể mang ta đi nhìn Lục vương gia một cái.”
Ma ma kia lộ ra khó xử, không có vui vẻ đáp ứng.
“Ma ma yên tâm, ta chỉ ở xa xa nhìn liếc mắt một cái, sẽ không quấy rầy Vương gia.” Mục Lan Yên đặt trên bàn một đôi hoa tai bằng ngọc, trang sức này đều là lão phu nhân làm cho người ta chuẩn bị cho nàng, mang ra đưa cho người khác thực sự là đau lòng, nhưng Lục vương gia nàng phải xem liếc mắt một cái.
Nghe nói Tam thiếu danh chấn kinh thành, có thể đứng thứ nhất, nhất định là nam tử cực kì phi phàm, lại thêm thân phận cao quý như vậy, Mục Lan Yên chưa nhìn thấy nhưng tâm tư đã hướng đến.
Ma ma nhìn thứ tốt trên bàn, đều là trang sức màu sắc trong suốt trơn bóng, quả nhiên là xuất từ Định Quốc Công phủ, nàng tuy rằng không biết cô nương trước mặt là ai, cũng có chút kiềm chế không được, cắn răng đáp ứng một tiếng nói “Được, cô nương đi theo ta.”
Khóe miệng Mục Lan Yên giơ lên nói “Được.” Lập tức lệnh Lục Vân ở trong phòng coi chừng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, nhất là không thể để cho Triệu Văn Uyển biết nàng không có ở trong phòng, Lục Vân tuy rằng nghi hoặc, nhưng Mục Lan Yên thói quen làm người, đối với Lục Vân vô cùng tốt, ngày thường tính tình thể hiện lại vô cùng thiện lương, cũng không hỏi nhiều, chỉ dựa theo ý tứ chủ tử phân phó làm việc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Vị ma ma này có cháu làm người hầu trong cung, có chút quyền lực, dẫn người đi. Mục Lan Yên đi theo ma ma một đường ngoằn ngoèo đến chỗ bên hồ, trong hồ có một tòa đình tinh xảo. Nơi này quả thật vô cùng tốt, có thể đem hết thảy trong đình thu vào trong mắt, bên kia nhìn không thấy nơi này, nàng ở lùm cây nhẹ nhàng đẩy ra lá cây, hướng trong đình tinh tế đánh giá, chỉ thấy trong đình có một nam tử dáng người cao lớn, mặc trang phục màu đen, thắt lưng quấn vải lụa nạm vàng, bên đai lưng thắt ngọc bội như ý, tóc đen búi bên trong kim quan, quả nhiên là tuấn lãng.
Này… Đó là đương kim Lục vương gia?
Mục Lan Yên xem có chút ngây người, thậm chí ngay cả ánh mắt đều mê ly, rõ ràng cách một khoảng xa, nàng đã muốn cảm thấy trái tim bang bang nhảy loạn, giống như con nai chạy loạn bên trong, trên mặt một trận ửng đỏ, nhất là người nọ lơ đãng hướng bên này nhìn qua, mặt mày tuấn dật, phong tư tiêu sái.
Thế gian làm sao có nam tử tướng mạo xuất chúng như vậy, Mục Lan Yên ngượng ngùng cúi đầu, hai gò má càng thêm đỏ, lực đạo trên tay không tự giác tăng vài phần, con ngươi nhiễm một tia nóng bỏng.
Cúi đầu, trong nháy mắt trong đình đã muốn đi vào một nữ tử trung niên tuổi không lớn lắm, chỉ nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, chợt nghe phía sau ma ma kia vội vàng lại đây, ra tiếng nhắc nhở “Cô nương, không thể lại nhìn, chúng ta mau trở về đi.”
Mục Lan Yên tinh thần còn ở trên người Cố Cảnh Hành, có chút lưu luyến không rời mà lên tiếng trả lời, ma ma dẫn Mục Lan Yên theo đường cũ trở về.
Ngày dần dần đen, Triệu Văn Uyển bị ma ma quản sự mời đi phòng ăn cơm, sai Bảo Thiền đi gọi Mục Lan Yên cùng nhau. Lục Vân canh trừng bên ngoài tinh thần khẩn trương, trong mắt thường thường nhìn cánh cửa cách đó không xa, Bảo Thiền nói “Tiểu thư thỉnh Mục cô nương cùng nhau đi dừng bữa, còn không đi vào thông báo.”
“Lục Vân khẩn trương nói “Cô …cô nương hôm nay.. không muốn ăn, lúc này đang ngủ.”
Triệu Văn Uyển nhìn nàng nói dối như vậy, không đợi nàng kịp phản ứng đẩy cửa phòng, trên giường trống rỗng làm gì có Mục cô nương đang ngủ, dù sao nàng bên ngoài ác danh, giận dữ khiển trách Lục Vân một tiếng, Lục Vân sợ tới mức lạnh run quỳ trên mặt đất.
“Cho ngươi hầu hạ Mục cô nương, cũng không phải cho ngươi nhàn nhã đi chơi, người đâu?”
Lục Vân khóc đỏ hai mắt, lắp bắp nói “Cô nương nàng…nàng…”
Triệu Văn Uyển lạnh giọng chất vấn “Nói người đi nơi nào.”
“Ta ngại trong phòng buồn, đi bên ngoài một chút.” Mục Lan Yên đột nhiên lên tiếng đánh gãy không khí đông lạnh “Triệu tiểu thư đừng trách Lục Vân, đều do ta, Lục Vân hầu hạ loại ma ốm như ta cũng đủ mệt mỏi, ngủ gật trong chốc lát, ta thấy nàng cũng là mệ mỏi, liền không lên tiếng đánh thức nàng, tự mình đi.”
Lục Vân con ngươi hồng hồng ngẩng đầu quan sát Triệu Văn Uyển nhìn một cái, trong lúc đó tràn đầy sợ hãi đuôi lông mày run run, lại nhìn Mục Lan Yên, tràn đầy cảm kích.
Bảo Thiền vốn xem Mục Lan Yên không vừa mắt, trong lòng cũng là nổi giận, nàng vừa rồi nói là cái gì, lại nói như vậy? Nói vậy là tiểu thư nhà nàng là người không thương cảm hạ nhân, hiện tại ngược lại làm cho Lục Vân nhìn tiểu thư nhà nàng như mãnh thú cùng nước lũ, vì thế càng tức giận bất bình, nắm nắm tay nhịn không được lên tiếng “Ngươi khóc cái gì, tiểu thư giáo huấn ngươi vẫn là không được sao? Nha hoàn Định Quốc Công phủ khi nào thì quý giá như vậy, tiểu thư nói hai câu liền khóc sướt mướt, ngươi khóc như vậy có phải là không có lỗi.”
“Nô tỳ…Nô tỳ cũng không phải ý tứ này!” Lục Vân vội vàng thay chính mình kêu oan.
“Vậy ngươi là có ý tứ gì? Khóc lóc kể lể như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng tiểu thư chúng ta khi dễ ngươi”
Mục Lan Yên vừa nghe như thế cầm khăn tay lau nước mắt “Triệu tiểu thư, ta thực sự sai lầm rồi, không hiểu quy củ Quốc Công phủ, còn không bằng một cái nha hoàn.”
Triệu Văn Uyển nhất thời có chút đau đầu, chủ tớ hai người bọn họ oanh oanh nức nở, thực sự là khó có thể ứng phó, nhưng Bảo Thiền cũng không có gì sai, Lục Vân làm tam đẳng nha hoàn, bị Bảo Thiền răn dạy hai câu cũng là bình thường.
“Mục cô nương có phải hay không quá mệt mỏi, nhìn trên trán một đầu đầy mồ hôi, như thế nào hai má cũng đỏ ửng như vậy?” Nàng vòng vo đề tài, thuận tiện lấy Lục Vân đang khóc thút thít nói “Còn không đi lấy nước rửa mặt, giúp cô nương lau mồ hôi.”
Lục Vân đi rồi, Mục Lan Yên cũng thu lại thanh âm, Triệu Văn Uyển tiếp tục hỏi “Cô nương vừa rồi đi nơi nào?”
“Ngay tại đường nhỏ gần đây đi vài vòng.”
“Nga?” Triệu Văn Uyển trên mặt bất động thanh sắc lộ ra mỉm cười, ánh mắt hơi đổi nhìn đế giày Mục Lan Yên, nhìn xem, đường nhỏ gần đây chính là đường đá, nếu không sai chính là đá cẩm thạch làm thành đường, làm sao sẽ xuất hiện bùn đất màu đỏ dính trên giày, nàng là ở giấu diếm cái gì?
Triệu Văn Uyển nheo lại con ngươi như trước cười cười cũng không vạch trần, đối Mục Lan Yên nói “Ta mang Mục cô nương đến hành cung ngâm nước nóng, là muốn cho ngươi điều dưỡng thân mình, cũng đừng miễn cưỡng đi lại, vẫn là nghỉ ngơi mới tốt.”
“Hết thảy đều nghe Triệu tiểu thư.”
“Ân, bữa tối phòng bếp bên kia đã muốn làm tốt, ngươi làm cho Lục Vân hầu hạ rửa mặt một chút rồi đi nhanh dùng bữa.”
“Tốt, Triệu tiểu thư mời đi trước, ta sẽ theo sau.”
Nhìn Mục Lan Yên đi về phòng, Triệu Văn Uyển nhìn bóng dáng của nàng càng phát ra cổ quái, liền đem Bảo Thiền kéo đến trước mặt, nhỏ giọng phân phó “Ngươi đi hướng ma ma nơi này hỏi thăm, hỏi chỗ nào có đất đỏ.”
Đất đỏ không phổ biến, hẳn là cũng không nhiều chỗ có.
Bảo Thiền rất nhanh hỏi thăm, chỉ trong chốc lát đã trở lại, chờ dùng cơm xong trở về chỗ ở của mình, Triệu Văn Uyển mới hỏi kĩ.
“Nô tỷ hỏi ma ma, đất đỏ kia quả thật có hai nơi có, vì nơi đó thực vật đặc biệt, từ ngoại bang mang đến, phải dùng đất đỏ gieo trồng, chỉ có chỗ ở của Lục vương gia cùng Công chúa có. Tiểu thư ngươi nói Mục cô nương kia có phải hay không….” Bảo Thiền hiện tại cũng có thể đoán vài phần dụng ý của Triệu Văn Uyển, nghĩ đến vị chủ nhân cách vách kia, nhịn không được lắm miệng.
“Chân sinh ra ở trên người ta, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, không đến phiên chúng ta nói.” Triệu Văn Uyển không lắm để ý nói.
“Nhưng đó là Lục..” Bảo Thiền còn muốn nói gì, bị Triệu Văn Uyển cắt ngang liếc mắt một cái không cam lòng cẩn thận mà ngậm miệng, má phồng lên, hiển nhiên là không phục. “Chỉ sợ nàng liên lụy thanh danh Định Quốc Công phủ, nhìn kia quả thật mọi thứ so với tiểu thư còn giống tiểu thư hơn, không biết còn tưởng rằng là vị tiểu thư nào trong phủ chúng ta đâu, rõ ràng chiếm tiện nghi!”
“Nói không chừng là đi nhìn vị công chúa kia đâu.” Nói tuy là như thế, nhưng Triệu Văn Uyển cũng biết được nhìn vị Công chúa kia không đáng giá bằng nhìn thấy Cố Cảnh Hành. Gặp Bảo Thiền còn khó xử, liền lên tiếng đuổi đi “Thôi, hôm nay mệt mỏi một ngày, cũng đi xuống nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ ta.”
“Vâng.” Bảo Thiền nha nha lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Triệu Văn Uyển bưng trà nóng ấm trong lòng bàn tay, trong đầu là dừng không được. Triệu Văn Hi đi gặp Lục vương gia. Này bông Bạch Liên Hoa đến tột cùng là hoa Tiểu Bạch vẫn là hoa ăn thịt người, nhưng thật ra làm cho người ta nghiền ngẫm.
Hồi tưởng lại trong kịch bản, Triệu Văn Hi bởi vì đi hành cung bị thích khách làm bị thương, suốt đêm trở về Định Quốc Công phủ, còn kinh động trong cung, phái không ít ngự y đến thay nàng khám chữa bệnh. Mới đầu nàng tưởng là vì lão phu nhân đau lòng đứa nhỏ, nhưng liên hệ với trong kịch bản không đề cập đến Lục vương gia ở nơi này, vậy không thể không đoán rằng nguyên nhân Triệu Văn Hi lúc ấy bị thương.
Lục vương gia sau đó lại đối nàng mọi nơi chiếu cố, hay không là bởi vì chuyện xả thân cứu giúp?