Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 28: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn




Những lời đó đều lọt vào tai của hai người, nhưng Thẩm Nghiên Bắc đi phía trước không hề dừng lại.
Ra khỏi tửu lâu Đồng Phúc, Cố Trường Phong nghiêng đầu nhìn hắn: "Phu quân, huynh không tức giận chứ?" Nếu không phải cố kỵ một số điều, y chắc chắn sẽ đi lên đấm cho bọn kia một trận.
Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu: "Bị nói dăm ba câu cũng không mất đi miếng thịt nào, hòa khí sinh tài, bị chó cắn một cái không cần phải cắn lại đâu." Tửu lầu khai trương đón tiếp khách nhân tám phương, hắn không muốn quậy rồi đuổi hết khách đi, mất nhiều hơn được. Hơn nữa hắn cũng nghe từ trưởng thôn nói, Lý gia thôn dựa vào việc bọn họ có thêm một cử nhân, khinh thường mọi người, đối xử với những người thôn khác đều mang thái độ bất thiện. Thẩm gia thôn và Lý gia thôn tranh chấp rất nhiều, thậm chí còn quậy ra mạng người. Lý cử nhân có mối quan hệ với Huyện lệnh đại nhân, mỗi khi xử lý tranh chấp gì, đều bất công xử người Lý gia thôn đúng.
Sự việc cụ thể thế nào hắn cũng không rõ lắm, trưởng thôn kể lại việc này cũng phải thở dài. Hiện tại hắn không quyền không thế, không thể bởi vì tức giận nhất thời, tăng thêm mâu thuẫn cho hai bên.
Nhưng hiện tại hắn không muốn so đo, cũng không có nghĩa tương lai hắn sẽ không đánh lại con chó.
Cơ mà đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, trước hết phải xử lý tốt chủ nhân của con chó này đã.
Lý Dật, cử nhân lão gia...
A.
Trong lòng tính tính toán toán, Thẩm Nghiên Bắc nắm chặt tay Cố Trường Phong: "Em cũng đừng tức giận, làm người uống nước ấm lạnh tự biết. Em tốt như vậy mình ta biết là được rồi, không cần thiết phải nói cho người khác làm gì."
"Ta không tức giận vì bọn họ khinh thường ta." Y tức giận bởi vì bọn họ sỉ nhục Thẩm Nghiên Bắc
"Ta biết." Thẩm Nghiên Bắc khẽ vuốt ve mặt của y, ôn nhu nói, "Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, nợ ta bao nhiêu sớm muộn ta cũng sẽ đòi lại! Chúng ta bận việc lâu như vậy, bây giờ thoải mái nghỉ ngơi nha, chơi cho vui rồi mới được tính đến chuyện khác!"
Sợ y còn để trong lòng chuyện này, Thẩm Nghiên Bắc lập tức dời lực chú ý của y đi: "Trước đó tình hình kinh tế còn căng thẳng, không dám đi mua sách. Bây giờ tửu lâu khai trương rồi, dù bán nhiều hay ít đều sẽ có khoản thu vào, em cùng ta đi mua hai quyển sách được chứ?"
"Vâng." Cố Trường Phong gật đầu. Quân tử báo thù mười năm không muộn, cơ mà cục tức này y không muốn nuốt xuống.
Nếu ngoài sáng xử lý bọn kia sẽ gây thêm phiền toái cho Thẩm Nghiên Bắc...
Trong huyện có một tiệm sách nhỏ, chuyên bán các đồ văn phòng phẩm như bút, mực, giấy và sách.
Tuy rằng có có được ký ức của nguyên chủ, nhưng hiện tại người sở hữu thân thể là chính mình, việc viết lạch Thẩm Nghiên Bắc cũng không thể thành thạo bằng nguyên chủ được, hắn muốn mua ít giấy về luyện chữ. Nhưng hỏi mới biết được, ở nơi này giấy vậy mà còn đắt hơn cả thịt!
Một cân thịt ba chỉ cần mười sáu văn tiền thôi, nhưng một xấp giấy thô tốn tận ba mươi văn, mà muốn đóng xấp giấy đó thành một quyển vở cần tới năm mươi văn tiền. Chứ chưa nói đến nghiên mực dùng tốt một chút, mài mực, bút lông các thứ các thứ, không đủ một trăm văn đừng hòng động vào.
Giấy, bút, mực hay sách đều ngốn tiền, muốn đến học đường cũng mất tiền, bái sư còn phải hiếu kính bái lễ trước mới được. Khó trách mấy thôn xung quanh lại ít người đọc sách đến như vậy, bá tánh bình thường một năm nhiều lắm cũng chỉ kiếm được bốn đến năm lượng bạc, muốn học cũng không đủ kinh phí.
Nhớ tới bút và mực của nguyên chủ còn có thể dùng, số tiền đáng xấu hổ trong túi chỉ có thể mua mấy xấp giấy và hai quyển sách cho Thẩm Nghiên Bắc mà thôi.
Sách quý hơn giấy nhiều lắm, một quyển sách vậy mà tận một lượng bạc, hơn nữa lại còn là quyển sách phổ thông nữa chứ. Nguyên chủ đã lâu không đọc sách rồi, Thẩm Nghiên Bắc chỉ có thể nhịn đau thịt mà chi tiền ra.
"Ai, thiếu gia thiếu gia, nô tài nói rồi nơi nghèo đói này làm gì có thú vị mà chơi với bời chứ? Một chút đồ ăn ngon cũng chẳng có nữa!" Một gã sai vặt mặc y phục màu xanh, khuôn mặt ninh nọt khuyên nhủ thiếu niên mặt mày ủ ê ở bên cạnh.
Chiết phiến hương đàn không thương tiếc gõ lên đầu hắn, thanh âm có phần tức giận vang lên: "Ăn ăn ăn! Ngươi đang chê thiếu gia ta không đủ béo hay sao, thịt trên người còn chưa đủ nhiều phải không?"
Gã sai vặt cười làm lành nói: "Thiếu gia người làm gì có béo đâu? Một chút cũng không..."
"Câm miệng!" Thanh âm kia chuyển hơi buồn, mắng: "Bắt nạt ta không biết! Các ngươi ai ai cũng chỉ biết dỗ dành ta thôi!"
"Ta quyết định! Sáng nay không ăn cơm!!"
Thẩm Nghiên Bắc mới vừa đi ra khỏi tiệm sách đã nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn tròn vo, thiếu niên có thân hình mập mạp đang thở phì phì trừng mắt nhìn một người khác.
Thiếu niên mặt tròn mặc cẩm hoa y phục, nhìn thôi cũng thấy vui mắt, bộ dáng trừng mắt tức giận cũng đáng yêu vô cùng.
Hai người ở trên phố ồn ào hấp dẫn tới không ít ánh mắt, thiếu niên mặt tròn hừ một tiếng, khuôn mặt bánh bao phồng lên, xoay người rời đi, kết quả lập tức đụng vào người Thẩm Nghiên Bắc.
Thẩm Nghiên Bắc bị đụng phải lùi về sau một bước, Cố Trường Phong nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hắn.
Thiếu niên mặt tròn "Ai da" một tiếng, vừa ngẩng đầu, ánh mắt tròn xoe đột nhiên mở lớn, ngây ngốc nhìn hai người Thẩm Nghiên Bắc.
Gã sai vặt nhìn thấy vậy, biểu tình trên mặt cũng cứng đờ một chút, nhanh chóng bước lên gọi "Thiếu gia", ngữ khí có hơi bất đắc dĩ.
Cố Trường Phong cau mày, Thẩm Nghiên Bắc nhìn y cười tỏ vẻ không sao.
Thiếu niên mặt tròn lấy lại tinh thần, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện tia ửng đỏ: "Xin... xin lỗi!"
"Không có việc gì, đi đường cẩn thận một chút." Thẩm Nghiên Bắc lịch sự nói, kéo tay phải Cố Trường Phong đi mất.
"Xin đợi một chút!" Thiếu niên mặt tròn bỗng kêu lên, bước nhanh tới trước mặt hai người, "Chuyện này, ta đụng vào ngươi là không đúng, để ta mời các ngươi đi dùng điểm tâm sáng để bồi tội được không?"
Tươi cười trên mặt Thẩm Nghiên Bắc phai nhạt một chút: "Không cần như thế, ngươi không có cố ý, mà chúng ta đã ăn sáng rồi. Cáo từ!"
"Đừng!" Thiếu niên mặt tròn giang hai tay ngăn hai người lại, "Vậy nể mặt uống một ly trà thì thế nào?"
Có lẽ phát hiện mình làm như vậy là vô lễ lắm luôn, khuôn mặt thiếu niên cũng phải đỏ lên: "Xin lỗi, ta... Ta chỉ muốn hỏi một xíu thôi..." Dứt lời, ánh mắt y dừng lại trên người Cố Trường Phong đứng bên cạnh Thẩm Nghiên Bắc.
"Vị đại ca này, ngươi luyện ra dáng người thế này bằng cách nào vậy?"
Ánh mắt của thiếu niên nóng rực như lửa, thẳng tắp chiếu thẳng vào cơ ngực rắn chắc của Cố Trường Phong.
Gã sai vặt mặc thanh y nghe được những lời này, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng giữ lại thiếu niên, xin lỗi Cố Trường Phong: "Xin lỗi xin lỗi, thiếu gia nhà ta đói tới mức chóng mặt nói linh ta linh tinh, mong hai vị đừng để ý!"
"Ngươi mới nói vở vẩn ấy!" Thiếu niên mặt tròn thoát khỏi bàn tay của gã sai vặt, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Cố Trường Phong.
Thẩm Nghiên Bắc: "..."
Chuyện gì xảu ra với ánh mắt cuồng dại của thiếu niên nè dị?
Cố Trường Phong ngẩn người, nhìn thấy ánh mắt thiếu niên, mới phát hiện dưới mái tóc mái của thiếu niên là một nốt ruồi dựng chí đỏ tươi rực rỡ.
Thiếu niên mặt tròn này vậy mà lại là một song nhi!
Lại nhìn kỹ gã sai vặt, hắn cũng là một song nhi luôn!
"Xin lỗi, do ta đường đột, nhưng..." Thiếu niên bánh bao trở nên nghiêm túc, ánh lên sự hâm mộ, "Ta thật sự muốn có dáng người giống như ngươi vậy, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi làm cách nào được không?"
Ánh mắt của Thẩm Nghiên Bắc không tự chủ dừng trên cái bụng tròn vo, thiếu niên bánh bao vội vã ưỡn ngực hóp bụng lại.
"Thiếu gia..." Gã sai vặt kéo kéo y phục của y, trong mắt dần hiện lên tia nôn nóng, "Đừng nói nữa! Chúng ta đi nhanh thôi! Người như bây giờ là đẹp lắm rồi, không cần trở thành như kia đâu!"
"Ta tin lời ngươi!" Thiếu gia bánh bao gạt bay tay hắn, lon ton chạy đến bên người Cố Trường Phong, lấp la lấp lánh nhìn y: "Chào đại ca ca, tên ta là Tô Thanh Trạch."
Cố Trường Phong không quen bị người khác nhìn như vậy, nhưng đối phương lại là một thiếu niên không có ác ý, vì thế gật đầu: "Xin chào."
Tô Thanh Trạch vui vẻ: "Bình thường đại ca hay ăn cái gì thế?"
Cố Trường Phong nhíu mày, bởi vì muốn lên thực đơn cho tửu lâu, trong khoảng thời gian này Thẩm Nghiên Bắc đã làm không ít món ngon cho y nếm thử, món ăn làm từ mấy nguyên liệu trên trời dưới đất y ăn không thiếu. Vì thế nói: "Rất nhiều, gà vịt thịt cá rau xanh hoa quả đều có."
"Vậy ngày thường ngươi hay làm cái gì?"
Cố Trường Phong nghĩ lại nói: "Chặt củi gánh nước, giặt quần áo nhóm lửa, cho gà cho vịt ăn..."
"Vậy có phải là ta không cần ăn kiêng gì cả, làm việc nhiều cũng có thể cường tráng như ngươi đúng không?" Thiếu niên bánh bao tính tính toán toán, cõi lòng đầy trông mong.
Mạch não này chạy thế nào vậy? Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu bật cười: "Vị tiểu công tử này, nếu ngươi muốn giống như phu lang nhà ta, trước tiên ngươi phải nghĩ biện pháp gầy xuống đã."
Tô thanh trạch ngẩn ra, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, thoáng chốc giống quả bóng cao su xì hơi ỉu xỉu hẳn ra, bộ dáng nhìn đáng thương vô cùng.
Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong liếc nhau một cái, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
"Chúng ta còn có việc phải đi trước, cáo từ." Thẩm Nghiên Bắc chắp tay nói.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, gã sai vặt mặc thanh y vội vã nói: "Thiếu gia! Người đừng nghe bọn họ nói bậy! Người giống hạt châu tròn ngọc sáng mới đẹp!"
"Ngươi mới đẹp! Ngươi đẹp nhất!" Hốc mắt Tô Thanh Trạch hồng hồng, hung tợn nói: "Đều là các ngươi! Gạt ta ăn thứ này thứ nọ, nếu không ta cũng không thừa cân như vậy!"
"Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tiểu nhân!" Gã sai vặt tươi cười nói, "Ngài nếu đã hết giận, chúng ta tìm một chỗ ngồi ăn sáng ha?"
"Ta không ăn!"
"Ây da, thiếu gia của ta! Nếu người để bản thân bị đói, tiểu thư và cô gia nhất định không tha thứ cho nô tài, ngài làm ơn làm phước, tha thứ cho nô tài cũng như buông tha cho cái bụng của người đi..."
Thanh âm phía sau xa dần, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong cũng không để ý, hai người nắm tay cùng đi dạo huyện thành.
Huyện thành không lớn lắm, nhưng khu dành cho người giàu và người nghèo phân chia rất rõ ràng.
Phía đông thành phú hộ san sát nhau, không thiếu cột nhà chạm khắc hoa văn, mà phía tây thành đều dành cho dân chúng bình thường, nhà trệt nhỏ bé giống nhau. Huyện nha ở bên trong, chiếm một diện tích không nhỏ.
Phía trước là sảnh đường nha môn dùng để thụ án, phía sau tòa nhà cho Huyện lệnh đại nhân ở, đi làm các thứ thuận tiện vô cùng. Thẩm Nghiên Bắc nghĩ thầm.
Đi dạo tới huyện nha bên này, Thẩm Nghiên Bắc mới biết được Huyện lệnh đại nhân đã đổi người rồi. Lưu Huyện lệnh trước kia đã điều đi nơi khác, mới nhậm chức là một vị Huyện lệnh họ Lý, đầu xuân năm nay có mang gia quyến tới nhậm chức.
Nghĩ đến Lý Dật gặp được ở tửu lâu, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc có một suy đoán không tốt lắm.
Lý gia thôn, Lý cử nhân, Lý huyện lệnh...
"Quan gia, trên bảng này viết cái gì vậy?"
"Đúng rồi, quan gia, ta không có biết chữ..."
Hai nha dịch đeo đao một trái một phải đứng hai bên tường, dân chúng ồn ào vây kín xung quanh.
"Trật tự! Trật tự!" Nha dịch nhấc tay, khiến mọi người yên lặng, sau đó mới lớn tiếng nói: "Hoàng bảng này là giải thích khoa cử năm nay, nhà các ngươi có ai đang đọc sách, mau mau đi thông báo cho bọn họ! Đương kim thiên tử hạ lệnh, chiêu mộ hiền tài, sang năm mở thêm khoa cử, kiểm tra tri thức của mọi người..."
Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của mọi người, dừng lại ở trên giấy vàng, nháy mắt trở nên phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.