Trăng Lạnh Trường Bình

Chương 13: Mây che bích nguyệt sa




Chủy thủ này lưỡi mỏng mũi nhọn, chỉ nghe “Phập” một tiếng, chủy thủ vô thanh vô tức đâm vào ngực gã hán tử cao gầy, hắn hừ một tiếng, ngoẹo đầu ngã trên mặt đất, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói một câu xin tha mà quy về tây phương.
Hắn chết không nhắm mắt, hai mắt trợn tròn nhìn trừng trừng Lữ Doanh. Nàng ta cả kinh vội buông tay, ngã ngồi trên đất, bưng kín mặt.
Cận Vi vẫn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, một lát trong mắt hơi thoáng qua một tia không đành lòng. Hắn quay người nói với Cận Nam: “Đưa nàng vào trong.” Cận Nam ôm quyền đáp lời, đưa Lữ Doanh rời khỏi bong thuyền.
Nguyệt Tịch lẳng lặng quay đầu, rút thanh chủy thủ trên thi thể ra soi dưới ánh đuốc, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là người kia muốn tới diệt khẩu?
Đêm đó ở phủ Tín Lăng quân, nàng đụng phải gã thích khách, hắn dùng vải đen che mặt chỉ lộ ra hai tai, tai trái quả thực bị khuyết mất một miếng giống như bị chuột cắn.
Nàng thấy hắn ta nhảy từ trong phòng ra, chỉ so hai chiêu liền biết võ công của hắn không tầm thường, bằng không sao có thể lẻn được vào phủ Tín Lăng quân cao thủ nhiều như mây, còn giết tân phu nhân của hắn.
Nàng vốn không ham chiến, nào ngờ lại nghe tiếng bước chân của bọn võ sĩ trong phủ đuổi đến. Ti đái của nàng cắt qua vạt áo trước ngực của người nọ làm rơi ra một tấm bài tử, mặt trên khắc một chữ “Trịnh”, tựa hồ đã từng thấy qua ở đâu. Nàng chỉ hơi chần chờ một chút, bài tử đã bị hắn ta cướp lại. Võ sĩ trong phủ bao vây đuổi theo nàng, còn hắn thì dễ dàng vọt từ đầu tường chạy thoát ra ngoài.
Nàng thở dài: “Tiểu sư huynh, chuyện còn lại ngươi xử lý đi, ta mệt, muốn đi nghỉ.”
※ ※ ※ ※ ※
Sắc trời dần tối, bốn phía mây chiều kéo lại.
Nguyệt Tịch đứng trên thuyền, lúc này đã có thể trông thấy bờ sông và khu rừng liễu ở phía xa xa. Đã gần đến lạc ấp, Cận Vi cho thuyền chạy chậm lại, chậm rãi dọc theo bờ bắc mà đi.
Trong rừng liễu phấp phới một lá tửu kỳ vải bố xanh, trên mặt thêu ba chữ Triện cổ màu vàng: “Bích nguyệt sa”. Khi thuyền đến gần hơn có thể trông thấy lá tửu kỳ cắm trên cửa sổ một tiểu lâu gần sông, bên phía ven mép sông có một thành lan can, một người trẻ tuổi vận thanh sam ngồi dựa phía trên, nét mặt lộ vẻ tươi cười lười biếng. Bên cạnh hắn có mấy cô gái xinh đẹp ngồi vây quanh lô lửa, cùng hắn uống rượu. Vừa nói vừa cười, tiếng cười đùa vui vẻ của nhóm nữ tử lượn lờ trên mặt sông.
Lạc ấp chính là đô thành của Đông Chu. Vương thất Đông Chu tuy rằng vận số sắp tẫn nhưng phong lưu hãy còn.
Nguyệt Tịch đứng trước mũi thuyền trông về phía tiểu lâu kia, cười đến hai mắt đều phát sáng, chỉ vào hỏi: “Tiểu sư huynh, đó là nơi nào?”
Cận Vi tùy ý liếc mắt môt cái, hời hợt nói: “Chẳng phải là nơi mà ngươi muốn đến kiến thức đó sao?”
“Là chốn kỹ nữ mà ngươi nói đó ư?” Nguyệt Tịch cười, vỗ tay kêu lớn, “Tiểu sư huynh, ngươi nói sẽ đưa ta đi nơi ấy cho biết, ta thấy đến đó được đấy.”
Thanh âm của nàng khiến không ít người trên bờ sông chú ý, ngay cả người thanh niên áo xanh cũng nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Tịch, ngẩng đầu nhìn về phía thuyền. Khi thấy là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hắn chỉ cười cười nhìn nàng rồi tiếp tục uống rượu.
Cận Vi nghe vậy nhìn về phía trước, cau mày nói: “Đợi thuyền lại gần bờ hơn nữa đã.”
“Sư huynh tốt, ngươi đáp ứng ta đi. Ngươi nhốt ta ở chỗ này, ta muốn cũng chạy không thoát. Nếu ngươi không đưa ta đi coi trộm một chút, ta buồn bực chết mất…” Nguyệt Tịch lớn tiếng la lên. Lữ Doanh bồi ở một bên, lần đầu nghe có cô nương sốt ruột muốn đi đến chốn ô tao như vậy, không nhịn được buông lỏng khuôn mặt cứng ngắc mấy ngày qua, khẽ nở nụ cười.
Cận Vi khẽ hừ một tiếng, Nguyệt Tịch thấy hắn vẫn không thèm để ý, liền chống tay lên mạn thuyền, nhón chân cúi người về đàng trước, nước mắt lưng tròng: “Võ công của ta đã mất, bây giờ muốn đi đâu cũng không đi được, thật không thú vị. Không bằng nhảy xuống nước này để chết đuối luôn đi. Ngươi cũng đừng lại cứu ta làm gì, cứu một lần ta lại nhảy một lần.”
Nàng làm bộ muốn nhảy, Lữ Doanh cuống quýt vòng hai tay ôm nàng lại, quay đầu sốt ruột nói: “Thiếu chủ, người đáp ứng Nguyệt Tịch cô nương đi. Nơi như vậy, nàng đến một lần sẽ biết thôi, rồi sẽ không đòi đi nữa…”
“Cô buông nó ra, nếu nó nhảy thật, vậy để ta xem nó chết kiểu gì?” Cận Vi lạnh lùng nói.
Lữ Doanh sửng sốt, hơi buông lỏng tay, Nguyệt Tịch tưởng như sắp ngã xuống nước. Lữ Doanh lại vội vàng ôm nàng lại. Nguyệt Tịch vẫn khóc nói: “Ngươi là sư huynh của ta mà lại độc ác như vậy. Bắt ta, nhốt ta, bây giờ ngay cả ta muốn chết cũng bỏ mặc…”
Thanh âm của nàng vừa cao lại trong, tiếng khóc mang theo vài phần mềm mại nũng nịu. Thuyền của Cận Vi vốn đã bắt mắt, nay Nguyệt Tịch còn nháo một trận lớn như vậy khiến người trên bờ không ngừng chỉ trỏ, mấy cô gái Bích nguyệt sa đang vây quanh người trẻ tuổi kia cũng líu líu lo lo chỉ vào trên thuyền nói gì đó. Người kia trái lại vẫn ung dung uống rượu, cười cười nhìn một màn trên thuyền.
Chỉ vì muốn đến chốn yên chi thủy phấn này mà nháo nhào đòi nhảy sông tự sát, thế này chẳng phải là quá càn quấy sao?
Cận Nam và Cận bá đều có chút dở khóc dở cười. Cận bá liếc mắt nhìn quanh, tiến lên thấp giọng nói: “Thiếu chủ, thuyền này vốn phải ghé vào lạc ấp dỡ hàng. Chi bằng người dẫn Nguyệt Tịch cô nương đi dạo đây đó một chút…”
Ông lại thấp giọng nói: “Cô nương tai thính mắt tinh, ở trên thuyền chỉ sợ bất tiện.”
Trong mắt Cận Vi bỗng lóe tia sáng, thấy thuyền càng lúc càng gần bờ, cũng sắp sửa thả neo. Hắn hơi trầm ngâm, đưa tay gõ gõ mạn thuyền: “Dừng dừng dừng, buổi tối dẫn ngươi đi một chuyến…”
Nguyệt Tịch nghe vậy giống như tiểu hài tử ba tuổi, nét mặt thoáng chốc thay đổi cười hì hì: “Ta biết tiểu sư huynh thương ta nhất mà..” Rồi nàng quay về phía “Bích nguyệt sa” vẫy vẫy tay, cất giọng nói: “Các cô nương Bích nguyệt sa, buổi tối các cô chờ ta…”
Mấy vị cô nương nghe nàng nói như vậy đẩy đẩy nhau mà cười, cũng vẫy tay lại với nàng. Người trẻ tuổi kia cũng không uống rượu nữa, chỉ nheo mắt lại ngắm mặt sông, tựa hồ rơi vào trầm tư.
Lạc ấp Đông đô nằm ở phía tây thành Đại Lương, là đất của Chu thiên tử. Ngày nay thiên tử mặc dù sa sút, song lạc ấp dù sao cũng là trái tim của thiên hạ, là nơi chiến lược xung yếu. Ban ngày phố xá mua bán tấp nập, khách điếm hàng rong tập trung đông đúc. Mặc dù lúc này trời đã chập tối, mọi nhà đều đã lên đèn, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được vẻ phồn hoa ban ngày.
Đêm lạnh như nước, trời không trăng sao, từng áng mây đen giăng kín. Gió xuân tháng hai thổi qua người đem đến cảm giác ba phần lạnh bảy phần ấm, thật giống tính tình vị Nguyệt Tịch cô nương này của chúng ta, có lúc lạnh lẽo như lưỡi đao, nhưng đa phần lại kiều diễm tự hoa xuân.
Cận Vi dẫn theo Nguyệt Tịch và Cận Nam chậm rãi đi dọc theo bờ sông về hướng đông, phía trước có một tòa tiểu lâu.
Tiểu lâu màu xanh biếc, bên cạnh buộc mấy con ngựa của khách nhân, trên bảng hiệu trước cửa khắc ba chữ “Bích nguyệt sa”. Lúc này tuy rằng bầu trời chỉ có mây đen, nhưng bóng đêm như nước, cùng với nến đỏ bên trên tiểu lâu chập chờn trên mặt sông phản chiếu mỗi người bên trong mặt như hoa đào. Bình thường vào những đêm có trăng, bên dòng sông uốn khúc, trăng chiếu tòa lâu xanh biếc khiến người ta sinh ra cảm giác trăng lồng bích sa.
“Tiểu sư huynh, đây chính là nơi buổi chiều chúng ta nhìn thấy.” Nguyệt Tịch chỉ vào ba chữ Triện cổ nói. Cận Vi liếc nàng một cái rồi đưa mắt ra hiệu với Cận Nam, ba người đi vào tiểu lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.