Trần Chân

Chương 20: Cây trâm biến mất




Lúc tôi xuất giá chỉ giữ lại một mình Nhược Lan bên người. Khi đó, tôi vốn thơ ngây nghĩ rằng chị ấy mãi mãi sẽ ở cạnh tôi, cùng tôi bầu bạn. Nào ngờ khi ra đến Châu Lạng này, chị ấy lại phải lòng Hoàng phệ, một bước lên kiệu hoa là trở thành bà chủ tiệm kim hoàn. Mấy nay tôi ra đường, nghe người từ Quảng Nguyên trở về báo tin chiến sự ngoài đó bất ổn. Tôi không biết Nùng Trí Cao lợi hại đến mức nào, mà đến cả Thái tử đích thân ra trận cũng không dẹp loạn được. Rốt cuộc là hắn cao tay hay Thái tử bất tài? Nếu để Nhật Trung dẹp loạn này, liệu anh có làm tốt hơn Thái tử hay không? Nghĩ đến Nhật Trung, tôi lại cảm thấy tiếc nuối. Nếu khi xưa tôi giữ thêm Tiểu Xuân hay Tiểu Hạ ở lại thì ít nhất bây giờ tôi vẫn còn một người để tín cẩn. Tôi có thể sai họ lân la hỏi dùm tôi tin tức ở biên giới hướng tây, xem mọi sự thế nào. Xuân Mai dạo gần đây dù cho có bênh vực tôi, nhưng chung quy chỉ vì tôi là mợ ba nhà họ Huỳnh. Mợ ba nhà họ Huỳnh không thể sai người hầu nhà họ Huỳnh để thăm dò tin tức về một người đàn ông khác và bản thân cũng không thể tự mình đi ra mấy tửu lầu để hỏi chuyện bao đồng.
Trong số những người tôi tiếp xúc thì thông hiểu nhiều chuyện nhất chỉ có mỗi Hoàng phệ. Mà Hoàng phệ lại đứng đầu danh sách tôi không thể hỏi thăm điều gì. Nếu tôi mở miệng, thể nào ông ta không nói lại cho vợ yêu quí nghe. Nhược Lan biết trước giờ tôi chẳng quan tâm đến ai, đột nhiên lại có hứng thú với chuyện quan binh, ít nhiều cũng sinh nghi rồi dò hỏi cho tới cùng. Bí mật mà tôi cất giấu kĩ càng như thế không thể vì một chút sơ suất mà truyền đến tai Nhược Lan được.
Qua nhà Nhược Lan thì tôi sợ mình không giữ được mồm miệng. Ra ruộng thì gặp Cát tôi cũng chẳng lấy làm vui. Ở nhà thì ít nhiều gì tôi cũng phải đối mặt với Bảo Trân cho dù chúng tôi cố tránh né nhau đến cỡ nào. Trời đất bao la là vậy, mà tôi lại chẳng thể tìm được một chốn để ẩn mình. Tôi càng ngày càng đam ra rầu rĩ, Xuân Mai không nói, không hỏi nhưng nhìn thái độ e dè của chị, tôi đoán chị sẽ nghĩ tôi vì chuyện của Cát và Bảo Trân.
Nói thẳng ra tôi không phải là gỗ đá để mà dửng dưng với những chuyện xảy ra xung quanh mình. Khi tôi nghe cha báo tin nhà chồng tôi cũng tính là danh gia vọng tộc miền Hải Đông, tôi cũng đoán biết được mình sau này không thể nào tránh khỏi kiếp chồng chung với kẻ khác. Sau khi biết chồng của mình là Cát, tôi cũng đã chấp nhận được việc trong lòng anh luôn vương vấn hình bóng của Tú Bình. Nếu đã chấp nhận được việc chồng mình không hoàn toàn yêu mình, thì dù anh ấy có yêu thêm bao nhiêu người đi chăng nữa cũng đâu thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi được. Nhưng tôi hoàn toàn sai. Khi thấy Cát bận lòng vì Bảo Trân, tôi phát giác trong lòng tôi có một sự khó chịu không thể nào giải thích. Có nhiều đêm tôi nằm mộng, thấy Cát cùng với Bảo Trân tình tứ trước mặt tôi. Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt ướt đẫm cả gối nằm. Những lúc như vậy, Nhật Trung – rốt cuộc anh đang ở nơi nào?
Tôi nhìn mình trong gương đồng. Nếu tôi xinh đẹp hơn, liệu Nhật Trung có ngỏ ý với tôi ngay trong lần đầu gặp gỡ hay không? Người đường đường là Tứ hoàng tử, chỉ cần người lên tiếng, dù cha tôi có hứa gả cho nhà họ Huỳnh, cũng không thể không lập tức đem của hồi môn trả lại. Đến lúc đó, chắc chắn tôi cũng sẽ không trải qua những tháng ngày dằn vặt như thế này.
Xuân Mai đem cho tôi chén cháo, lo lắng nói: “Mợ ba ăn chút gì đi. Mấy nay mợ không ăn uống gì, người cũng gầy hết cả rồi.”
Tôi nhìn chén cháo trên tay Xuân Mai mà chỉ muốn nhợn. Mấy nay thật sự tôi không còn tâm trí để thứ gì vào bụng. Chuyện an nguy của Nhật Trung, chuyện của Huỳnh Cát cũng đủ khiến tôi no lắm rồi.
Xuân Mai không hiểu hết những suy tư trong lòng tôi, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Mợ có buồn cậu đến đâu cũng phải giữ gìn sức khỏe. Nếu cứ tiếp tục như vậy e là đổ bệnh.”
Tôi nghe đến từ bệnh bỗng chấn động, liền quay qua hỏi Xuân Mai: “Nếu tôi bệnh, liệu Huỳnh Cát có quan tâm tôi không?”
Xuân Mai đối với câu hỏi của tôi cũng e ngại trả lời.
“Xuân Mai, trước giờ chị có bệnh không?”
“Tất nhiên là có, thưa mợ.”
“Vậy những lúc chị bệnh, Cát có bao giờ hỏi thăm chị?”
Xuân Mai ngập ngừng trả lời tôi: “Có đôi khi cậu thấy em không khỏe, chỉ dặn uống thuốc. Ngoài ra không có gì nữa cả.”
Tôi chép miệng cười: “Tôi nhớ năm ngoái lúc tôi xin Cát trở về Diễn Châu thăm cha mẹ nhưng anh ấy đã không đợi tôi. Sau đó tôi bị bệnh hơn mười ngày, ảnh cũng không quay về hay thư từ thăm hỏi. Chị nói xem, đến ngay cả gia đinh trong nhà anh ấy còn ân cần như thế, tại sao chỉ với mình tôi là lạnh lùng?”
Xuân Mai nhanh chóng tìm lời nói đỡ cho Cát: “Thưa mợ từ nhỏ cậu đã ít biểu lộ cảm xúc. Cậu chắc quan tâm mợ, nhưng lại ngại nói ra.”
Tôi lắc đầu: “Chị nói anh ấy ngại biểu lộ cảm xúc, đó là chị chưa chứng kiến lần anh ấy hẹn hò cùng Tú Bình. Ánh mắt anh khi ấy thật khác lúc này. Cũng phải thôi, đáng lí ra Tú Bình mới là mợ ba của nhà này, chứ nào phải tôi.”
“Mợ ba, thứ cho Xuân Mai nói thẳng. Chuyện nhầm lẫn khi đó vốn dĩ đã xảy ra rồi. Cậu còn nặng tình nên buông không được, chứ về phía cô Tú Bình chắc gì còn để cậu trong lòng. Mợ cũng đừng nên oán trách bản thân làm gì nữa.”
Tôi quá mệt mỏi khi phải suy nghĩ nên chẳng mấy chốc lại thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy thì mặt trời đã xuống núi. Bụng tôi reo lên cồn cào. Tôi cất tiếng gọi Xuân Mai vài lần nhưng không thấy ai trả lời. Thế là tôi mặc áo khoác vào, định bụng đi qua nhà bếp kêu người nấu cho tôi ít thức ăn.
Tôi đã kiêng đi qua dãy phòng phía tây nhưng chỉ có một đường đó là đâm ra nhà bếp nên tôi đành phải đi theo hướng ấy. Nào ngờ lúc đi ngang qua phòng Bảo Trân, tôi nghe bên trong phát ra tiếng động lạ, nghe như là tiếng la hét cầu cứu. Mặc dù tôi hiện giờ ghét cô ta đến không thể nào diễn tả bằng lời được, nhưng cũng không thể biết cô ta gặp chuyện mà không quan tâm. Tôi lại phòng, gõ nhẹ vài tiếng nhưng không ai trả lời, tôi đành đánh liều bước vào trong, xem thử có chuyện gì.
Kết quả trong gian phòng trống trải đó ngoài tôi ra chẳng còn ai khác. Vậy tiếng thì thầm cầu cứu tôi vừa nghe được là từ đâu phát ra? Chẳng lẽ tôi đói đến mức mắt ù tai ong luôn sao? Đã không có chuyện gì thì tôi cũng chẳng buồn ở lại nơi đó làm gì, kẻo Bảo Trân trông thấy lại xảy ra chuyện không hay.
*
*  *
Kết quả chuyện không hay xảy ra với tôi không phải đến từ Bảo Trân, mà là đến từ chính trong phòng tôi: Cây trâm Nguyên phi ban cho tôi đã biến mất!
Từ lần Bảo Trân vô ý hỏi tôi về việc có cài nó lên tóc hay không, tôi đã đem nó đi cất thật sâu trong ngăn kéo, chưa từng động tới. Nếu hôm nay tôi không làm siêng dọn dẹp lại đống trâm cài của mình, chắc tôi cũng không hay không biết rằng cây trâm ấy đã không cánh mà bay!
Phòng của tôi – ngoài tôi ra thì chỉ có Xuân Mai và trước đây là Bảo Trân hay ra vào dọn dẹp. Từ lúc Bảo Trân giở trò, Cát đem cô ta ở hẳn phòng phía tây, không làm những công việc của người hầu nữa nên cũng không còn béng mảng đến phòng tôi làm gì. Giữa Xân Mai và tôi, tôi không thể nào tin rằng Xuân Mai là kẻ trộm. Nếu như vậy thì kẻ nào dám lẻn vào phòng tôi, lấy đi cây trâm ấy?
Chuyện này không hề đơn giản nên tôi đành phải đi tìm Cát bàn bạc dù thật tâm tôi chẳng muốn gặp anh ta chút nào. Cát nghe tôi nói về cây trâm của Nguyên phi, lập tức điều động tất cả mọi người lại, thông báo.
“Tất cả nghe đây. Mợ ba bị mất một cây trâm. Nhà chúng ta trước nay không có người ngoài vào nên chỉ có thể là thành viên trong nhà. Nếu ai lỡ dại nảy sinh lòng tham thì giao ra lập tức, trừ lương ba tháng. Còn nếu không ai nhận thì lục xét từng phòng, nếu phát hiện món đồ đó ở chỗ ai, lập tức đánh gãy hai tay.”
Tôi tớ trong nhà nhìn nhau, không ai đứng ra nhận tội. Tôi nhìn không khí căng thẳng lúc này mà không khỏi chột dạ. Xưa nay gia quy nhà họ Huỳnh vốn nghiêm, chưa bao giờ xảy ra chuyện tương tự. Cây trâm lần này nếu đem so với những cây trâm khác trong tủ tôi cũng không đáng tiền là bao nhiêu, bình thường tôi cũng không hay cài nó trên tóc nên chắc người ấy nghĩ rằng vật này đối với tôi không quan trọng. Nhưng nếu đã chủ ý vào phòng tôi trộm đồ, tại sao lại không trộm tiền vì ít ra đối với tiền bạc tôi sẽ ít quan tâm hơn. Tất cả tiền bạc tôi đều để ở Hải Đông, ra Châu Lạng này lúc nào cũng chỉ giữ hai thỏi vàng để dành phòng thân hoặc mua sắm gì đó. Khi nãy phát hiện mất đồ, tôi cũng có xem qua vàng, chúng vẫn còn nguyên.
Cuối cùng, kẻ lấy trộm trâm vì mục đích gì?
Tất cả phòng trong nhà đều được lục xét trừ phòng tôi và Cát. Mười và A Nam chạy ra thông báo, vẫn chưa tìm thấy cây trâm đâu.
“Tất cả phòng đều xem qua rồi à? Những phòng trống thì sao?” Cát hỏi.
Mười cúi lưng thưa: “Bẩm cậu lục hết không chừa một chỗ trống. Chỉ có ba phòng là tụi con chưa vô, đó là phòng cậu, phòng mợ và phòng cô Trân.”
Bảo Trân nghe tới phòng mình lập tức xám mặt. Cô nhìn Cát bối rối: “Em không có lấy đồ của mợ ba. Cậu ơi em không biết gì hết.”
Cát thở dài thản nhiên trả lời: “Có lấy hay không cũng phải kiểm tra mới biết. Người đâu, vào trong phòng Bảo Trân xem.”
Tên Mười, A Nam cùng Xuân Mai vào phòng Bảo Trân một lúc cũng chẳng có dấu tích gì. Trong lúc mọi người đã ngán ngẫm định quay ra thì Xuân Mai kêu lên: “Có một cây trâm giấu dưới gối.”
Lúc Xuân Mai đưa cây trâm đến bên tôi, chẳng nghi ngờ gì nữa, chính là cây trâm Nguyên phi ban cho tôi vào tết trung thu năm ấy.
Tôi nhìn sang Cát, Cát nhìn Bảo Trân. Cô ấy mặt cắt không còn hột máu, quỳ xuống dưới chân Cát: “Thưa cậu, em không biết gì hết. Cậu tin em đi, em ngàn lần vạn lần cũng không dám động đến đồ của mợ.”
Tôi không muốn nói gì hết liền ra hiệu cho Xuân Mai bước ra đối chấp.
“Cô nói cô không dám động đến đồ của mợ ba, vậy tại sao cây trâm lại nằm trong phòng của cô. Chẳng lẽ nó có chân chạy đến đây?”
Bảo Trân liên tục lắc đầu không nói được một lời nào. Cô ta chỉ còn cách yếu ớt nắm lấy tay Cát giải bày: “Thưa cậu, nhất định em bị người khác hãm hại. Trước giờ tuy nhà em nghèo nhưng vẫn hiểu thế nào là nghèo cho sạch rách cho thơm. Em chưa bao giờ có dã tâm với những thứ không thuộc về mình. Nếu lần này cậu không tin, em cũng không còn lời nào giải thích.”
Xuân Mai trước giờ không hay bĩu lộ cảm xúc vậy mà hôm nay cũng không nhịn được mà phát cáu với Bảo Trân: “Cô không bày trò hãm hại người khác thì thôi, chứ ai lại dám hãm hại cô!”
Lúc mọi người đổ xô đi tìm cây trâm, tôi đã nghĩ rằng nếu chẳng may là một gia đinh trong nhà lấy thì tôi sẽ hỏi rõ lí do của họ. Chắc chắn phải có việc gì khó nói mới khiến con người ta có hành động sai quấy như thế. Tôi không có ý định đánh gãy tay ai như Cát đã nói, cùng lắm là trừ lương thôi. Nhưng thật không ngờ cây trâm được tìm thấy ở chỗ Bảo Trân. Bảo Trân hiện giờ lại chẳng khác nào người của Cát, tôi cũng không muốn đích thân xử lý việc này. Tôi quay sang Cát, lãnh đạm nói: “Anh xử lý việc này đi.”
Cát ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra, chỉ để ba chúng tôi ở lại rồi anh tiến đến trước mặt Bảo Trân, ôn tồn hỏi: “Cô còn điều gì muốn giải thích hay không?”
Bảo Trân không ngờ Cát có thể lạnh lùng như vậy. Cô ta lau vội giọt nước mắt rồi rút vội cây trâm trên tóc xuống, định đâm vào ngực mình. Cũng may Cát đứng gần nên đưa tay cản lại kịp, mũi trâm chỉ mới tạo nơi ngực một vết thương nông cũng không lấy gì làm nguy hiểm. Bảo Trân vùng vằng khỏi tay Cát: “Nếu cậu không tin em thì để em chết đi. Sự nhục nhã này em không thể nào chịu được.”
Cát ôm lấy Bảo Trân rồi quay mặt về phía tôi, gằng giọng hỏi: “Tôi hỏi cô có điều gì muốn giải thích hay không – Trần Chân?”
Tôi hết nhìn Cát rồi lại nhìn Bảo Trân, trong lòng tự nghĩ tôi cần giải thích việc gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.