Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 74:




Những điều gọi là không thể chạy trốn, ngõ hẹp oan gia, có lẽ là để hình dung chuyện trước mắt này.
Tần Việt quẹt thẻ nhân viên rồi đi đến gần các cô. Hôm nay cậu ta mang quần bò áo phông, chân đi đôi giày da bóng lưỡng, sải từng bước mạnh mẽ gọn gàng, vẻ mặt dường như rất phấn chấn.
Điều duy nhất khác với lúc trước là mái tóc của cậu ta vuốt gel ra sau ót, nom có sức sống hơn không ít. Thời Oánh trông theo cậu ta trong chốc lát, nghiêng người hỏi nhỏ Hạ Lâm Hi: “Tần Việt càng lúc càng đẹp trai cậu nhỉ?”
Đây là một câu hỏi không thể trả lời.
Hạ Lâm Hi lựa chọn im lặng.
Cô nghĩ thầm, nếu cô thật sự bình phẩm, lời nói lại không dễ nghe. Dù sao mối quan hệ giữa cô với Thời Oánh chỉ là quen biết, đồn đại hại chết người ta, cô nhớ rất rõ đạo lý này.
Nhưng Thời Oánh vẫn khăng khăng nói: “Gần đây Tần Việt dành thời gian đi tập thể hình, dáng người đẹp hơn trước nhiều quá.” Nói xong, cô ấy còn dè dặt: “Ừm… Mình nói linh tinh với cậu, cậu có thấy phiền không?”
Hạ Lâm Hi tỏ vẻ cô không nghe thấy câu hỏi này.
Cô quay lại đối diện với người hướng dẫn, hỏi một số điều, giống như những đồng nghiệp khác đang ngồi ở nơi này, đắm chìm trong công việc của mình. Thật ra cô không cần phải tập trung như thế, chẳng qua cô không muốn lãng phí thời gian diễn trò vờ vịt với bạn cũ Thời Oánh.
Tần Việt đứng ở bên cạnh có vẻ tự nhiên hơn so với Thời Oánh một chút, cậu ta lại gần đây, liền bảo: “Chuyên ngành của tôi là Quản trị kinh doanh, thực tập ở phòng thị trường tiêu thụ.”
Tần Việt chưa nói xong, bàn tay đã nắm lấy cánh tay Thời Oánh, hành động này trông rất thân thiết, nhưng cậu ta nhanh chóng rụt tay lại, mọi người xung quanh cũng không để ý gì.
Thời Oánh loạng choạng đến gần cậu ta, gương mặt nghiêm nghị nói nhỏ: “Nghe nói hôm nay anh đến thực tập, em đã lao vội đến đấy.”
Giọng cô ấy nhỏ nhẹ, chỉ mỗi Tần Việt nghe được, nhưng cậu ta phản ứng vô cùng bình thản, cúi đầu nhìn cô ấy hai giây, thuận lời khen một câu: “Tiểu Oánh, màu son hôm nay của em đẹp lắm.”
Thời Oánh liền đáp: “Dòng YSL, màu 73, hợp với em lắm đúng không?”
Đúng là thiếu gia giàu có, Tần Việt chi tiền vô cùng mạnh tay, cậu ta không để ý chỉ đáp qua loa: “Ra là YSL, sau này mua nhiều màu khác tặng em.”
Nói xong, đôi mắt Tần Việt tập trung vào người Hạ Lâm Hi, thấy cô ấy đã vào chỗ ngồi, cúi đầu sửa soạn đồ đạc của mình. Cô mới đến, có rất nhiều quy trình vẫn chưa nắm rõ, mặt kĩ thuật cũng không quen thuộc, có lẽ sẽ cần ai đó giúp đỡ. Nghĩ đến đây, Tần Việt lại di chuyển, đến bên cạnh cô.
“Hạ Lâm Hi, cậu thực tập phòng nào?” Tần Việt nhiệt tình bắt chuyện. “Ba mình đang hợp tác với bên thị trường nên từ học kì trước, rảnh giờ nào thì mình đến đây thực tập giờ đó. Mình không làm bên khâu kĩ thuật, mình đang tích lũy kinh nghiệm quản lý.”
Cậu ta cố tình tìm chuyện để nói với cô, vậy nên từ góc độ của cậu, tự thấy bản thân đã khiêm nhường lắm rồi.
Hạ Lâm Hi không quan tâm đến nỗi khổ tâm của cậu, cô gập tập tài liệu trước mặt lại, vùi đầu vào công việc của mình, miệng không hé ra nửa lời.
Tần Việt hơi cúi người, ngửi được mùi nước hoa phảng phất trên người cô. Mùi hương nhàn nhạt, ngửi rất dễ chịu, khiến cậu ta ngứa ngáy hơn cả những loại nước hoa đắt tiền Thời Oánh hay dùng.
Cậu không kiềm được so sánh Thời Oánh với Hạ Lâm Hi. Một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lùng như băng, từ thâm căn cố đế của một người đàn ông, cậu thiên vị người sau hơn. Hoặc có lẽ do cuộc sống này luôn ưu ái cậu, từ bé đến lớn mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, dễ dàng chạm tay đến thành công, đến bây giờ mới gặp bất trắc một lần, vậy nên nhớ đến Hạ Lâm Hi một phần là do không cam tâm cũng nên.
Cậu đứng phía sau Hạ Lâm Hi, thẳng lưng lên, nhìn từ trên cao xuống đánh giá cô, bắt đầu suy nghĩ chuyện để nói tiếp theo.
Nhưng người hướng dẫn Hạ Lâm Hi ho khan một tiếng, đứng dậy đi từ vị trí đến đây mở miệng bảo: “Cậu từ bên thị trường đến đây, không phải rất bận sao? Thực tập sinh chỗ tôi, việc cần làm còn rất nhiều, nếu không có gì nữa thì cậu đi trước, được chứ?”
Giọng của người hướng dẫn hơi lạnh lùng, Thời Oánh đành phải giảng hòa: “Thật xin lỗi, chúng cháu đều là bạn học thời cấp ba, lâu rồi không gặp nhau nên mới tới chào hỏi, làm phiền công việc của chú rồi.”
Người hướng dẫn ít nhiều cũng lăn lộn bao năm, ông ta hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn cười nói: “Không sao, không phiền gì, mọi người đều tập trung vào công việc đi, tranh thủ thời gian, đừng để tối phải tăng ca.”
Thời Oánh liền đáp: “Cháu thực tập trợ lý cho khâu quản lý sản phẩm, không phải chiều nay hai bên có cuộc họp sao ạ? Hôm nay quản lý bảo cháu đến để bàn trước vài chuyện với chú.”
Người hướng dẫn thấy cô chỉ là một thực tập sinh nên dứt khoát từ chối: “Bây giờ tôi rất bận.” Xong rồi còn bổ sung: “Vậy đi, nói với quản lý của cô, khi nào họp thì bàn luôn, còn không gửi mail cho tôi, được không?”
Thời Oánh gật đầu, cười khẽ: “Cảm ơn chú, chú chu đáo quá.”
Lúc Thời Oánh nói chuyện với người hướng dẫn, Hạ Lâm Hi bên cạnh cũng nhìn. Cô nhớ có một lần họp mặt, một người bạn nói rằng, chuyên ngành của Thời Oánh là Dịch Vụ Công Cộng. Thời Oánh không muốn chọn ngành này nhưng lúc trước được lựa thi quốc gia để vào đại học, điều kiện bị gò bó nên phạm vi lựa chọn cũng không nhiều.
Hơn cả những năm tháng cấp ba xa xôi, lên đại học Thời Oánh gần như trở nên mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Cô ấy nhỏ giọng nói gì đó với người hướng dẫn, sau cả hai đều bật cười, nhưng điệu cười của Thời Oánh lại rất uyển chuyển, còn dùng tay che hờ miệng.
Hạ Lâm Hi thôi nhìn cô ấy nữa, quay đầu thảo luận về việc làm trong ngày với Sở Thu Nghiên.
Hai người đều là những kẻ thông minh, cũng không dùng dằng gì thêm. So với các thực tập sinh khác, thời gian hoàn thành nhiệm vụ của hai người họ gọn ghẽ, chất lượng đạt chuẩn vậy nên cuối chiều họp tổ được người hướng dẫn khen ngợi không thôi.
Người quản lý sản phẩm ngồi bên cạnh cũng nói: “Năng lực học tập của Sở Thu Nghiên và Hạ Lâm Hi rất tốt.”
Người quản lý sản phẩm kia xen bàn tay vào nhau, đôi mắt nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn chằm chằm Hạ Lâm Hi: “Tôi tốt nghiệp ở học viện Thanh Hoa, có thể coi là tiền bối của các cô cũng được, mấy năm trước vào đây thiết kế UI, qua vài năm thì trở thành PM.”
Nói đến “học viện Thanh Hoa”, anh ta càng thêm nhấn mạnh.
Hạ Lâm Hi tự động lượng bỏ cụm từ mỹ miều “học viện Thanh Hoa”, cô chỉ hiểu sơ qua khái niệm UI và PM, cô không rõ công việc cụ thể của chức vụ này là gì thế nhưng dưới sự quan sát thẳng thắn của người quản lý, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Cho đến lúc tan họp, Hạ Lâm Hi dọn dẹp đồ đạc, định quay về chỗ ngồi của mình thì Thời Oánh ôm một tệp tài liệu đến bên cạnh: “Lần đầu tiên tham dự cuộc họp nội bộ, cậu có cảm tưởng gì không?”
Thời Oánh cố ý cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.
Hạ Lâm Hi mở miệng hỏi thêm lần nữa: “Xin lỗi, mình không nghe gì cả, cậu vừa nói gì vậy?”
Một nửa đồng nghiệp của các cô đã ra khỏi cửa, trên hành lang cũng không ít người qua đi về lại, tiếng giày cao gót lộp cộp trên sàn nhà. Thời Oánh nở nụ cười: “Mình muốn nghe cảm tưởng của cậu.”
Thời Oánh kéo tay Hạ Lâm Hi, lời nói rất thân thiết: “Lúc còn cấp ba, trong cả khóa mình biết cậu tài nhất, sau này lên đại học rồi thì mất hoàn toàn liên lạc, bây giờ đến thực tập cùng công ty, giúp đỡ nhau là đương nhiên.”
Hạ Lâm Hi rút tay của mình về, cười đáp lại. Nói ra thật xấu hổ nhưng lúc cô bên cạnh Tưởng Chính Hàn cũng không cười liên tục như thế này. Vậy mà ngày đầu tiên đi làm lại phải cười giả lả mãi cho có lệ.
“Đều là thực tập sinh.” Hạ Lâm Hi nói. “Có gì không hiểu tìm người hướng dẫn hay các tiền bối khác vẫn tốt hơn.”
Thời Oánh lắc đầu nói: “Không hẳn là vậy mà, ở nhà dựa vào người thân, ra ngoài trông vào bạn học.” Cô ấy kẹp tập văn kiện dưới nách, bàn tay kia vẫn đặt lên người Hạ Lâm Hi: “Cậu đến đây có cảm tưởng gì với ai hay ý kiến chuyện gì không? Mọi thứ cứ nói cho mình, mình quen biết nhiều đồng nghiệp, có thể giúp cậu giải đáp thắc mắc…”
Hạ Lâm Hi ngắt lời: “Yêu cầu của tổ kĩ thuật rất cao, mình thích không khí nơi này, đó là toàn bộ cảm tưởng.” Cô nói xong câu này liền vội vàng quay về vị trí của mình, tiếp tục công việc chiều nay.
Trên lối đi trải tấm thảm dày, hai bên bày những bồn hoa xanh biết, thảm hồng, cây xanh, màu sắc đối lập rất phong cách. Sau khi băng qua hành lang, Thời Oánh đứng ngẩn người ở gần một ban công, giống như một người đang ngắm hoa, đợi đến lúc quản lý ra khỏi cửa lay gọi.
“Đây là bảng thống kê sản phẩm.” Quản lý sản phẩm nói: “Cô giúp tôi tập hợp lại nhé.”
Thời Oánh nhận bảng thống kê, dường như đột ngột nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, quản lý Ngô…” Cô cười kể: “Thực tập sinh mới tới kia, Hạ Lâm Hi ấy, cô ấy là bạn cùng lớp thời cấp ba với em, trên đời này lắm chuyện trùng hợp anh nhỉ?”
Quản lý Ngô nhướng mày: “Quan hệ của các cô rất tốt sao?”
Thời Oánh gật đầu thừa nhận: “Bạn thân ạ.”
Quản lý Ngô đặt tay lên chốt khóa, hỏi thêm câu: “Tôi mới thấy các cô nói chuyện, đang nói về gì đấy?”
“Nói chuyện ấy ạ…” Thời Oánh cười khéo léo, nói lung tung cả lên. “Hạ Lâm Hi kể em, học viện Thanh Hoa sau này mới được sát nhập vào, cũng không thể coi là một phần của đại học Thanh Hoa được.” Cô ấy hơi liếm môi, cười khẽ: “Em cũng không chắc lắm.”
Lúc này đây, đương sự Hạ Lâm Hi vẫn còn đang vùi đầu làm việc.
Có lẽ là vì niềm tự hào về ngôi trường của mình, cộng thêm bầu không khí của tổ kỹ thuật, cô cảm thấy hao tâm tổn sức vì công việc thực tập này vô cùng đáng giá.
Suy nghĩ của Sở Thu Nghiên không khác lắm so với cô. Hai người họ không ai có ý định nghiên cứu cao hơn, tất cả đều mong sẽ gầy dựng sự nghiệp giới thương trường. Vậy nên đến sáu giờ mới tan tầm, tự quay về chỗ ở của mình.
Mùa đông Bắc Kinh, sáu giờ trời đã sầm tối.
Gió lạnh thấu xương, màn đêm mờ mịt, trong không khí đọng lại chút hơi nước, phố lớn ngõ nhỏ đều là những vũng nước trong veo, thì ra có một cơn mưa vừa đến.
Hạ Lâm Hi tạm biệt Sở Thu Nghiên ngay cửa công ty, quay đầu tính lên đường về nhà, cô khoác balo lên vai, mới đi hai bước đã ngừng lại.
Cô thấy Tưởng Chính Hàn.
Tay trái anh cầm một cán ô, dường như đang đợi cô đến gần. Giờ đây thấy được bóng dáng cô, vẫn chậm rãi bước như thế, sau đó hai bàn tay đang xen vào nhau, anh mang hộ cô chiếc balo đựng máy tính, mọi thứ diễn ra như một lẽ thường tình.
(1) UI: User Interface: Giao diện người dùng.
(2) PM: Product Manager: Quản lý sản phẩm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.