Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 61:




Hơn hẳn sự điên cuồng dồn vào bài tập thời trung học, bây giời thói quen của Hạ Lâm Hi đã thay đổi rất nhiều, có lẽ phần nào là bị ảnh hưởng bởi Sở Thu Nghiên, cô cảm thấy hiệu suất quan trọng hơn việc chỉ biết chăm chỉ.
Thứ cần học không ngừng chẳng phải bài chuyện ngành. Để nâng cao thành tích và kĩ năng lập trình, cô dành ra không ít thời gian, thế nhưng môn học này muốn bước vào thì dễ, nhưng để hiểu sâu thì khó vô cùng.
Ngoài cửa lất phất bụi mưa, gió thổi cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều, cô trao đổi với Tưởng Chính Hàn đã có kinh nghiệm, hàn huyên khoảng nửa giờ mới lưu luyến nói tạm biệt.
Lúc trở lại phòng ngủ cũng vừa mới sáu giờ.
Sở Thu Nghiên pha một cốc trà sữa, vừa đứng bên khuấy vừa nói chuyện: “Ngày mai là chủ nhật đấy, công ty thương mại điện tử Lion tổ chức một buổi tọa đàm nghiên cứu với chủ đề “Công nghệ thông tin thế kỷ 21″, poster nom rất thú vị.”
Hạ Lâm Hi thuận tay đóng cửa lại, hứng thú hỏi: “Cậu chuẩn bị đi à? Hay chúng ta đi chung nhé!”
Sở Thu Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, cười rất tươi: “Được, cứ quyết vậy đi, mình quen một chị khóa trên làm việc tại công ty Lion, chị ấy còn giữ quyền quyết định tuyển thực tập sinh đấy.”
“Bắt đầu thực tập vào năm sau sao?” Hạ Lâm Hi tháo khăn quàng cổ ra, lấy trong tủ một gói bánh quy, xé bao bì ra rồi chia cho Sở Thu Nghiên một nửa.
Phòng ngủ phả hơi của hệ thống sưởi, ấm hơn so với bên ngoài rất nhiều. Hạ Lâm Hi mở áo khoác, ngồi trên ghế thưởng thức từn miếng bánh, cô im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chuyển qua chủ đề tiếp theo: “Tụi mình học ở trường, đúng giờ đến lớp, tham gia câu lạc bộ rồi phải dự các buổi tọa đàm nữa, thời gian có cạn kiệt quá không?”
“Cậu lo mình không có thời gian đi thực tập sao?”Sở Thu Nghiên ngầm hiểu ý cô, sau đó bưng cốc trà sữa đến gần. “Thời gian phải tự thu xếp thôi, nếu không chúng ta tạm dừng hoạt động trong câu lạc bộ cũng được.”
Sở Thu Nghiên nhớ ra gì đó liền bổ sung thêm: “Hơn nữa Lion là công ty có thời gian làm việc linh hoạt, không yêu cầu thực sinh chín giờ bắt đầu năm giờ tan sở, thời gian không hạn hẹp như thế, thoải mái nữa là đằng khác.”
Nói xong, cô ấy lại ăn một miếng bánh quy, uống một ngụm trà sữa, đầu lưỡi mãn nguyện với vị ngọt ngào những thứ này đem lại, cô ấy kéo một chiếc ghế dựa lại đây, ngồi bên cạnh Hạ Lâm Hi.
Hạ Lâm Hi uống hết cốc nước sôi, chuẩn bị đi lấy thêm nước thì Sở Thu Nghiên lại làm đỗ cốc trà sữa của mình, khiến vài giọt nhiễu lên bàn, cô ấy đành dùng khăn ướt lau đi.
“Khoảng bốn năm giờ chiều, mình phải ra sân bay đón mẹ.” Hạ Lâm Hi cầm chiếc cốc, thành thật nói. “Tối còn đưa mẹ đi dạo phố, chắc là phải về trễ.”
Cô thầm nghĩ hành trình sáng mai sẽ vô cùng gấp rút, thời gian tới đây công việc lại càng bộn bề. Vậy nên hôm sau cô dậu rất sớm, chọn sơ vài bộ trang phục, sau khi hoàn thành bài chuyên ngành đã vội vàng chạy đến nơi diễn ra cuộc hội thảo, ăn xong cơm trưa cũng chẳng được nghỉ ngơi, cô còn phải gặp gỡ đàn chị đi trước kia nữa. Cô và Sở Thu Nghiên như hai con quay, xoay tới xoay lui đến tận bốn giờ chiều. Sở Thu Nghiên thì được nghỉ, nhưng Hạ Lâm Hi còn phải đến sân bay.
Lúc nhìn thấy mẹ mình, Hạ Lâm Hi nhanh chóng chạy qua, trên lưng cô mang theo một chiếc balo, trong đấy chứa vài món ăn vặt.
Mẹ cô tháo kính râm xuống hỏi: “Con từ trường đến đây à?”
Hạ Lâm Hi cầm chặt điện thoại, thật thà nói: “Con từ ga tàu đến đây ạ.”
“Tối nay con không có tiết chứ?”
“Tối nay không có ạ.”
Mẹ cô mang một chiếc găng tay vải da, tay phải nắm tay cô, men theo dòng người bước ra ngoài, bỗng nhiên lại nói với cô: “Con gái, đến đại học được bốn tháng rồi, sao con không chịu học hỏi cách ăn mặc gì thế?”
Hạ Lâm Hi mang một chiếc áo lông dê, khoác bên ngoài là chiếc áo gió xám màu, quần bó và cả giày vải đồng màu với khăn quàng cổ. Tuy cô diện đồ đơn giản nhưng vẫn làm nổi bật vẻ đẹp của mình, người khác thoáng nhìn qua cũng sẽ trông thêm ít lâu.
Chỉ có mỗi mẹ cô là không nghĩ như thế: “Lẽ ra con phải biết chứ, con đã hai mươi tuổi rồi, phải để ý balo mang trên lưng, còn đôi giày nữa…”
Còn chưa nói xong, mẹ cô đã cúi đầu nhìn đôi giày cô đang mang: “Đôi giày vải này con mua ở đâu?”
Hạ Lâm Hi không thoải mái trả lời: “Trước khi vào đại học, ba mua cho con.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Bảy mươi lăm nhân dân tệ ạ.”
“Sao con có thể mang loại giày này chứ?” Mẹ cô hỏi. “Đây chỉ là thứ đồ ngoài lề đường.”
Hạ Lâm Hi đáp: “Mang rất thoải mái mà mẹ.”
“Vấn đề không phải là thoải mái hay không?” Mẹ của cô nói tiếp. “Trên đường đi mẹ sẽ mua quần áo cho con, mau thay hết đống đồ này ra đi!”
Gió Bắc tháng mười một ùa vào thành thị, bầu trời sớm đã đen kịt. Những con gió lạnh len từ đầu đường đến cuối ngỏ, hơi thở cũng đã thành lớp sương mờ, những người khoác chiếc áo da to sụ che kín mít cố gắng đi nhanh hết có thể, và những tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại vẫn mang vẻ phồn vinh vốn có của nó.
Trong một cửa hàng, đèn điệng sáng choang.
Nhìn qua từng lớp kính của các cửa hiệu, bày biện bao nhiêu loại mẫu mã khác nhau, nhìn vào tuy không rõ nhãn hiệu nhưng có thể thấy từng đường may tỉ mỉ vô cùng, giá cả có lẽ cũng phải từ bốn đến năm số không.
Hạ Lâm Hi vừa đi vừa nói: “Quần áo của con còn rất nhiều, ngăn tủ không chứa thêm được nữa đâu.”
“Đó là quần áo cũ, còn bây giờ là mua những món mới hơn.” Mẹ cô lấy ví tiền ra, phóng khoáng rút thẻ tín dụng. “Tối nay con ăn mặc như thế này, người ta nhìn thế nào được?”
Hạ Lâm Hi không nghĩ nhiều, cô nghĩ “người ta” là chỉ những người qua đường xung quanh.
Nhưng trong khu phố buôn bán này, rất ít người trang điểm hay ăn diện tỉ mỉ, họ chỉ bình thường ra ngoài, lẳng lặng đi con đường của mình, đáng lẽ Hạ Lâm Hi cũng là một trong số những người ấy. Thế nhưng một giờ sau, cả người cô như rực rỡ hẳn cả lên.
Chiếc áo lông dê bị thay bởi một bộ váy liền, áo khóa sang trọng chiếm ngôi chiếc áo gió, đôi giày vải dường như vô giá trị trước đôi cao gót đắt tiền, còn khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là balo của cô bị lấy đi, đổi lại là một chiếc túi xách số lượng có hạn.
Gót giày quá cao, Hạ Lâm Hi cảm thấy không thoải mái, vậy nên cô đi chậm hơn một chút, lại nghe mẹ mình thúc giục: “Nhanh lên con, sắp trễ rồi.”
“Đi đây vậy ạ?”
“Đi ăn tối.”
Địa điểm của bữa ăn này là một nhà hàng rất kiểu cách, tiền sảnh bồn phun nước tráng lệ, thang máy cũng lát gạch opal xa xỉ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh hào quang.
Chiếc thảm Ba Tư trải dài trên hành lang, những hoa văn được đan dệt vô cùng cầu kìa, có một cửa phòng vẫn đang hé mở, bên trong vang ra những tiếng cười giòn tan. Hạ Lâm Hi đứng ở cửa, trong chớp mắt vội vàng xoay người quay lại thang máy.
“Con đi đâu đấy?” Mẹ cô ngăn lại. “Đã đến đây rồi, sao con có thể bỏ về giữa chừng được?”
Hạ Lâm Hi làm như không nghe không thấy, bởi vì nếu cô bước vào thì sẽ không còn đường quay về nữa.
Trong phòng tiệc đó là Tần Việt, Tần Việt ngồi song song với cha mẹ, cả nhà ba người hoàn thuận vui vẻ, bầu không khí nom rất hạnh phúc. Nếu Hạ Lâm Hi vào ngay lúc này, bầu không khí kia sẽ đóng băng ngay lắp tự.
Hạ Lâm Hi nhỏ giọng nói: “Tối nay con có việc, con quay về trường trước.”
“Đây là thái độ gì?” Mẹ cô siết chặt tay con gái mình. “Bây giờ là tám giờ tối, gia đình họ vẫn ngồi chờ, con đến rồi thì ra chào hỏi, đây là phép lịch sự tối thiểu.”
Hạ Lâm Hi nhấn nút thang máy: “Hôm qua mẹ đồng ý với con là sẽ không đi, vậy mà hôm nay lại lừa con đến đây, con cảm thấy mình như một con rối bằng gỗ, mặt ba mẹ xoay chuyển trong tay.”
Mẹ cô tức đến sôi máu, nhưng không la hét gì, chỉ nghiến răng bảo: “Mẹ làm vậy có gì không đúng? Nhà họ là tập đoàn danh giá, con họ muốn làm quen với con, trường lớp, học thức, gia giáo, vị thế, có gì không hợp với con?”
Cửa thang máy sắp mở ra, Hạ Lâm Hi chuẩn bị bước vào thì một giọng nói vang lên từ phía sau: “Lâm tổng, hai người đến rồi đấy à? Mau vào đây đi, tôi mong hai người lắm đấy!”
Giọng nói kia rất trầm, tỏ rõ vẻ già đời, chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết đó là cha của Tần Việt.
Mẹ Hạ Lâm Hi cười nói: “Tần tổng khách sáo rồi.”
Nói xong, mẹ cô siết chặt tay con mình kéo qua.
“Con giữ danh dự cho mẹ được không?” Lâm tổng đè nén nói với con mình. “Hai giờ sau khi cơm nước xong xuôi, mẹ sẽ đưa con quay về trường.”
Hạ Lâm Hi hỏi: “Ba Tần Việt là nhà giàu mới nổi?”
“Con nói nhỏ một chút.” Mẹ của cô liền trả lời. “Con yên tâm, nhà họ là tập đoàn công nghiệp, những đứa trẻ nhà đó không cần đi du học làm gì, chỉ cần tiến lên như Tần Việt là được.”
Hạ Lâm Hi gật đầu: “Bọn họ coi trọng gia giáo và lễ phép đúng không ạ?”
Ít nhất là phải tỏ vẻ có học thức và biết cách cư xử bên ngoài.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy ổn là mẹ cô chắc chắn điều đó.
Trong phòng tiệc có vài người bồi bàn đang đứng, họ đang chờ mang thức ăn ra, đối diện là một chiếc xe đẩy món ngon đầy đủ, rượu thịt ê chề, Hạ Lâm Hi nhìn những thứ trước mắt, chợt nhận ra một điều.
Cô cảm thấy mình không hề môn đăng hộ đối với Tần Việt.
Trên trần nhà lấp lánh ánh quang, treo lủng lẳng cơ man đèn pha lê tỏa sáng, phả xuống bàn một màu trong trẻo như ngọc. Từng món được dọn lên, ly rượu chân dài được mang ra, trên bàn khui một chai rượu chỉ ngửi đã biết thượng hạn, từng dòng sóng sánh đổ vào trong ly.
Hạ Lâm Hi chống cằm, lấy đũa gõ bát.
Tần Việt ngồi đối diện cô, thấy cô làm chuyện đó, gương mặt thoáng chút khó chịu. Nhưng hôm nay cô thật sự rất đẹp, làn da tuyết trắng mịn màng như ngọc, chiếc váy liền áo bó người, đường cong trên thân hình để lộ đầy đủ, điểm xuyết là chiếc thắt lưng ngang bụng, đôi chân dài thẳng tắp, vô cùng phù hợp với hình ảnh người con gái lý tưởng trong mắt cậu ta.
Cậu vừa cảm thấy mình thật tục tằng, vừa bị cô hấp dẫn.
Mẹ của Tần Việt cười mỉm, gợi chuyện đầu tiên: “Đây là con gái của Lâm tổng đúng không, đúng là xinh đẹp như một tinh linh vậy.”
Lâm tổng cũng khen không kém: “Tôi thấy con chị cũng tuấn tú, rất lịch sự.”
Đúng lúc này, Hạ Lâm Hi bật cười. Cô cười vốn không hợp thời điểm, dù sao ngoại hình của Tần Việt so với những người bình thường cũng không hơn được chỗ nào.
Dáng người cậu ta cao thật, nhưng mắt nhỏ mũi tẹt, những thứ còn lại rất bình thường. Tóc cũng không phải đẹp gì cho cam, dài đến ngang tráng, sau phải vuốt bao nhiêu keo mới hất ngược ra sau được như thế.
Vóc dáng và vẻ bên ngoài là trời ban, cười cợt diện mạo của người khác là một việc làm vô cùng bất lịch sự. Hạ Lâm Hi tự ngẫm chính mình, trong lòng không ngừng oán thầm, chiếc đũ gõ bát to hơn.
Mẫu thân đè tay cô lại, lấy đôi đũa đi.
“Con ngồi yên không được sao?” Mẹ cô nhỏ giọng gằn từng chữ. “Ở nhà con đâu có như thế.”
Hạ Lâm Hi làm như không nghe thấy, cô cao giọng hỏi: “Thật đói quá, thức ăn vẫn chưa mang lên sao?”
Cha của Tần Việt đứng ra giảng hòa: “Đúng là tuổi trẻ không có nhiều kiên nhẫn như chúng ta.” Ông cười nom rất ấm áp, thậm chí còn nói thêm: “Bắt đầu mang thức ăn lên đi, đừng để người khác chờ nữa, trong bát có thứ gì đó cũng hay.”
Rõ ràng là ngầm chỉ trích người khác, mà đích xác là đang nói đến hành động gõ bát của Hạ Lâm Hi.
Hạ Lâm Hi mừng như mở cờ, cô nâng bát, lấy đũa gắp thức ăn về đây, dầu mỡ vấy lên quần áo cô, tất cả đều dồn ở cổ tay.
Sắc mặt mẹ Hạ Lâm Hi rất kém, dù sao cô cũng đã cố nói hết lời rồi.
Từ nhỏ đến lớn cô rất biết nghe lời, không bao giờ ngỗ nghịch cha mẹ, cũng là một đứa trẻ “con nhà người ta” trong mắt mọi người. Lúc ăn không gây ra tiếng động, lúc ngồi cũng đoan chính đường hoàng, những thứ này cô vẫn nhớ rất rõ, nhưng đêm nay, cô chính là đống củi chất ba năm, thiêu cháy hết trong một giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.