Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 27: Khôi phục bình tĩnh




Cái kiểu tự dưng ra lệnh trừng phạt cấp dưới này rất không hợp lý, Tô Hoài Linh nhìn viên Cẩm Y vệ bị kêu đến, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Bệ hạ, Nghiêm Húc không chịu cung khai không phải lỗi của Cẩm Y vệ, xin bệ hạ đừng trách phạt!”
Vốn nàng đứng ở góc tường xem Nghiêm Húc thụ hình, không có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng vừa mở miệng, lập tức tiến vào tầm mắt của mọi người.
Cảnh Nhân đế lạnh lùng nhìn về phía Tỉnh Tây Hiến, Tỉnh Tây Hiến vội vàng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Cẩm Y vệ dạy phần lớn là Hình luật, đối với quy củ trong cung, và triều đình, thuộc hạ đành lực bất tòng tâm, bù lại Hình luật nàng đã học được không ít.”
Cảnh Nhân đế gật gật đầu, xem như chấp nhận lời giải thích của Tỉnh Tây Hiến, Tỉnh thống lĩnh âm thầm lau mồ hôi, vội vàng vứt một ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, một viên Cẩm Y vệ liền lao tới bịt miệng Tô Hoài Linh lại, trói nàng ném vào góc tường. Thật ra biện pháp tốt nhất lúc này là cho Tô Hoài Linh lui xuống, nhưng nữ tử này là do Cảnh Nhân đế tự mình phân phó đến học quy củ, Cảnh Nhân đế không mở miệng đuổi nàng đi, thì sẽ không có người dám kéo Tô Hoài Linh xuống.
Viên Cẩm Y vệ được cho là có thể chịu đau tiến lên phía trước, lại có một người cầm châm muốn thứ, Cảnh Nhân đế nói: “Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn rõ mặt của ngươi.”
Tô Hoài Linh không nói, không ai còn dám mở miệng chất vấn mệnh lệnh của Cảnh Nhân đế, Cẩm Y vệ ngẩng đầu, một khuôn mặt phổ thông lọt vào ánh mắt của Cảnh Nhân đế.
Đồng nghiệp của hắn bắt đầu tra tấn, vì Cảnh Nhân đế ra lệnh nên không ai dám nương tay, mỗi một châm hạ xuống đều cực kỳ dùng sức. Loại châm này không để lại vết thương trên người, đâm vài cái cũng sẽ không lưu lại di chứng gì, nhưng rất là đau.
Viên Cẩm Y vệ này đúng là hán tử, bị dụng hình cũng cắn răng không lên tiếng, Cảnh Nhân đế thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, liền ra lệnh cho bọn họ dừng tay, nói với Cẩm Y vệ này: “Đau không?”
Cẩm Y vệ là một người thành thật, hắn gật gật đầu nói: “Rất đau.”
“Nhưng ngươi không kêu đau một tiếng.” Cảnh Nhân đế nói.
“Nhịn được.” Cẩm Y vệ trả lời.
“Trẫm hiểu rồi.” Cảnh Nhân đế gật đầu, quay đầu nói với Tỉnh Tây Hiến, “Gia hình với Nghiêm Húc, nâng mặt của hắn lên để ta nhìn cho rõ!”
Tỉnh Tây Hiến nghe lệnh, lần thứ hai treo Nghiêm Húc lên giá, xoa xoa mặt của Nghiêm Húc, nâng lên đối diện với Cảnh Nhân đế, sau đó mới bắt đầu tra tấn. Hình phạt lần này so với lúc nãy còn nặng hơn, so với hình phạt viên Cẩm Y vệ vừa nãy phải chịu thì đúng là như cát trong sa mạc, nhưng Nghiêm Húc mặt không đổi sắc, vẫn không rên một tiếng.
“Dừng,” Cảnh Nhân đế nói, “Không cần dụng hình với Nghiêm thống lĩnh nữa.”
Cẩm Y vệ dừng tay, nhưng trong lòng mỗi người đều nghi ngờ, không rõ một loạt hành động này của Cảnh Nhân đế có mục đích gì.
Cảnh Nhân đế nói với Nghiêm Húc: “Đừng giả bộ thấy chết không nhờn nữa, trẫm biết rõ vì sao ngươi không hề sợ hãi. Nghiêm Húc, ngươi không thấy đau đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?” Nghiêm Húc rốt cuộc nhịn không được, thốt lên.
“Viên Cẩm Y vệ lúc nãy là người rất có nghị lực, nhưng cho dù hắn nhịn không lên tiếng, thì vẫn do quá đau đớn mà trán đẫm mồ hôi, da cũng vì bị châm mà không ngừng co rút. Còn ngươi thì sao?” Cảnh Nhân đế nói.
Bộ dạng Nghiêm Húc tuy rằng thảm thật, nhưng biểu tình không thay đổi, hình phạt đáng sợ như vậy dùng trên người hắn, thế mà hắn ngay cả mày cũng không nhíu lại, này mà nhịn đau gì, rõ ràng là không đau!
Trong lao không ai dám nói gì, Tô Hoài Linh lại tỏ ra hối hận. Mấy lần diện kiến thiên nhan, ở trong lòng Tô Hoài Linh, vị hoàng đế này quả thực phải dùng chữ ‘lạnh lùng’ để hình dung. Có lẽ hắn là minh quân, nhưng hắn không phải là người lương thiện. Hắn hại nghĩa huynh của nàng phải ở lãnh cung chịu khổ, bệnh nặng trong người không ai chiếu cố; làm hại những thị vệ vô tội ở lãnh cung, cửa cung cùng khu vực săn bắn bị cách chức; vừa rồi hắn còn dùng một Cẩm Y vệ để xả giận. Đến giờ phút này, Tô Hoài Linh mới phát hiện, có lẽ Cảnh Nhân đế không lãnh khốc như nàng tưởng, vị quân vương này lý trí hơn so những người khác.
“Không cần dụng hình,” Cảnh Nhân đế nói với Tỉnh Tây Hiến, “Nghiêm Húc có thể phạm phải tội như thế, chỉ sợ là không quan tâm đến việc liên lụy gia đình, cũng không sợ chết, lại càng không để ý đến việc phải chịu cực hình. Có lẽ thế gian này không có thứ để Nghiêm Húc sợ, trẫm cũng không còn gì muốn hỏi.”
“Bệ hạ,” Tỉnh Tây Hiến nói, “Không sợ đau cũng chưa chắc không sợ cái gì khác. Thần ngược lại có một biện pháp, hiện tại trên người tội nhân Nghiêm Húc có không ít vết thương, có thể ném hắn xuống hầm đỉa, để hắn bị đỉa bám đầy người, máu bị hút đi từng chút từng chút. Đương nhiên, thần sẽ không để hắn chết, một đoạn thời gian thần sẽ bổ máu cho hắn, dưỡng cho khoẻ lại ném vào. Nếu đỉa không được, thần sẽ thử biện pháp khác, con người luôn sợ vật gì đó, chỉ là nhất thời không tìm ra mà thôi.”
“Tỉnh Tây Hiến!” Nghiêm Húc không còn giữ được bộ dáng thấy chết không sờn như vừa rồi, vẻ mặt hắn hoảng sợ, quát, “Mấy năm nay ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại đối với ta ngoan độc như thế!”
“Thần chính là vi bệ hạ phân ưu thôi.” Khuôn mặt âm lãnh của Tỉnh Tây Hiến lộ ra một nụ cười, “Hơn nữa nhìn thái độ này của ngươi, chắc là sợ.”
Dù cho không có cảm giác đau, nhưng Nghiêm Húc nhất định có xúc giác. Một đám đỉa bò trên người, cảm giác máu từng chút bị rút đi, so với đau còn kinh khủng hơn.
Cảnh Nhân đế thản nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Húc nói: “Không cần, trẫm có cảm giác, dù làm như vậy, chỉ sợ Nghiêm Húc vẫn không khai ra cái gì. Dừng ở đây, Nghiêm Húc tội không thể tha, cứ theo hình luật xử trí.”
Dựa theo hình luật, tội của Nghiêm Húc là phải bị lăng trì xử tử, người nhà bị lưu đày, con cháu trong ba đời không được thu nhận.
Sau khi xử lý chuyện của Nghiêm Húc, Cảnh Nhân đế cũng không định ở lại chỗ âm lãnh này, trước khi rời đi hắn nhìn Tô Hoài Linh đã được cởi trói, thản nhiên nói: “Tỉnh ái khanh cho rằng trẫm nên xử trí nàng ta như thế nào?”
Tỉnh Tây Hiến từng là cấm quân Phó thống lĩnh, tự nhiên biết Tô Hoài Linh là nghịch thiên vận thế, nhân tiện nói: “Vi thần tin tưởng mình có thể dạy nàng thật tốt.”
“A?” Cảnh Nhân đế nhìn về phía Tỉnh Tây Hiến.
“Vận thế tốt có lúc sẽ lợi dụng được, thần đã từng thử cho nàng giả thành lão bà bà mang theo đao thương lẫn vào trong kinh thành, cho nàng ta vi phạm lệnh cấm khí giới, thế nhưng từ đầu tới cuối không ai phát hiện. Này không phải vì thuật dịch dung của nàng có bao nhiêu cao minh, mà là do vận khí của nàng thật sự nghịch thiên, chuyện nàng muốn làm, nàng sẽ dùng một phương thức không thể tưởng tượng mà làm được. Nếu để nàng làm nội gián, kết quả thu được sẽ nhiều hơn. Kỳ thật gần đây khi điều tra chuyện gì, Cẩm Y vệ thích mang nàng đi cùng. Một chút sơ hở cũng không có, nàng chỉ cần tùy tiện đụng đồ vật cũng có thể đụng ra sơ hở.” Tỉnh Tây Hiến cảm thán nói.
“Vậy như Tỉnh ái khanh mong muốn, giao Tô Hoài Linh cho ngươi xử trí, về sau nàng sẽ là người của Cẩm Y vệ. Nhưng mà trước khi thả nàng ra, phải dạy tốt quy củ.”
“Tuân mệnh.”
Sau khi rời khỏi đại lao Trấn phủ, Cảnh Nhân đế ngồi trên kiệu, một đường trầm tư. Hôm nay hoàng hậu một câu cũng không nói, chỉ yên lặng bảo hộ tiểu hoàng đế.
Chờ đến khi trở lại cung, hoàng hậu lập tức tiếp nhận công việc của cung nữ và thái giám, giúp Cảnh Nhân đế thay quần áo, còn pha một chén trà, nhu nhu huyệt Thái Dương cho hắn. Giống hệt trước đây, chiếu cố Cảnh Nhân đế cẩn thận.
Cảnh Nhân đế nhìn y một lúc, hỏi: “Hoàng hậu, trẫm chỉ hỏi ngươi một lần, trẫm có thể tin ngươi không?”
Hoàng hậu đang châm trà liền dừng tay, y buông ấm trà xuống, nhìn thẳng vào Cảnh Nhân đế nói: “Có thể.”
“Hoàng hậu có phải có nỗi niềm khó nói với trẫm? Cho dù trẫm có hỏi như thế nào, hoàng hậu cũng không thể nói?” Cảnh Nhân đế tiếp tục hỏi.
Hoàng hậu nghĩ nghĩ, do dự trong chốc lát, hồi đáp: “Có một số việc, không phải không thể nói, là nói không ra lời.”
“Trẫm hiểu rồi.” Cảnh Nhân đế cũng không biết mình hiểu cái gì, hắn nói với hoàng hậu, “Cẩm Ý… Tiêu Cẩm Ý, cái tên này có thể là nam cũng có thể là nữ, là thực danh của ngươi sao?”
“Thần thiếp từ khi đến thế gian này, chỉ có một cái tên, Tiêu Cẩm Ý.” Hoàng hậu đáp.
“Vậy thì tiếp tục gọi ngươi là Cẩm Ý đi, lại đây ngồi.” Cảnh Nhân đế vỗ vỗ vị trí bên người.
Tiêu Cẩm Ý đi tới, ngồi xuống sát bên Cảnh Nhân đế, kỳ thật Cảnh Nhân đế cũng không có ý bảo y ngồi gần như vậy.
Cảnh Nhân đế quét mắt nhìn y, không hề bảo y tránh ra xa một chút, cứ để y ngồi như vậy.
“Trẫm có chút sợ.” Cảnh Nhân đế đột nhiên nói, “Gần đây trẫm phát hiện, trẫm không hiểu rõ mình. Ký ức của trẫm không đúng, ấn tượng của trẫm không đúng, thậm chí người bên cạnh trẫm cũng có diện mạo không đúng. Trẫm vốn tưởng rằng hoàng hậu vĩnh viễn là hoàng hậu, sẽ không thay đổi, ai có thể ngờ, hoá ra hoàng hậu cũng không như trẫm tưởng.”
“Bệ hạ…” Tiêu Cẩm Ý nắm chặt tay Cảnh Nhân đế, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải. Y vốn nghĩ rằng thân phận hoàng hậu cao quý, dùng được rất nhiều thủ hạ, làm việc sẽ thuận tiện, dù là nam hay nữ với y cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà hiện tại, y thật hy vọng mình chỉ là một tên thị vệ, cũng sẽ không đến mức làm tiểu hoàng đế buồn như vậy.
“Trẫm tin ngươi, là vì hiện tại hai mắt trẫm nhìn thấy chính là ngươi, là hoàng hậu, trước mặt trẫm ngươi chưa từng ngụy trang, là do trẫm quá đỗi ngu ngốc, rõ ràng nam nữ khác biệt như vậy cũng không nhìn ra. Kỳ thật lúc ban đầu đã nên phát hiện, ngươi chưa bao giờ che giấu hầu kết của mình, sao trẫm vẫn luôn làm như không thấy?” Cảnh Nhân đế đưa tay sờ cổ của hoàng hậu, hầu kết di chuyển dưới ngón tay hắn, giống như hắn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của hoàng hậu.
“Hoàng hậu một thân nam nhi, mặc nữ trang sẽ cảm thấy thực vất vả và buồn cười?” Cảnh Nhân đế hỏi.
“….Không hẳn, ” hoàng hậu hồi đáp, “Có thể gặp được bệ hạ, dù khổ dù buồn cười cũng không hề gì.”
“Trẫm có thể gặp được hoàng hậu, cũng cảm thấy rất vui vẻ. Ở trong cung có hoàng hậu làm bạn, lòng trẫm cũng được an ủi nhiều.” Cảnh Nhân đế tươi cười thật thản nhiên, dường như tất cả mâu thuẫn và vấn đề đều hóa giải sau nụ cười này.
Tiêu Cẩm Ý động tâm, nghĩ muốn cúi đầu hôn xuống nụ cười kia, ai biết lại bị Cảnh Nhân đế hơi nghiêng đầu tránh mất.
Cảnh Nhân đế thở dài: “Trẫm hy vọng hoàng hậu là thê tử duy nhất của trẫm, có thể cùng trẫm nhìn ngắm ngàn dặm non sông này. Trẫm hy vọng con nối dõi đều do hoàng hậu sinh, giang sơn của trẫm, do huyết mạch của trẫm cùng hoàng hậu kế thừa. Nhưng mà, hoàng hậu chung quy vẫn là nam tử, dù trẫm có muốn thế nào, cũng vô pháp thực hiện.”
Hoàng hậu nắm chặt nắm tay, ngưng mắt nhìn Cảnh Nhân đế.
“Mùa xuân sang năm, trẫm sẽ tuyển tú, tuyển tú nữ vào cung rồi chọn một người thân phận thấp không đủ quyền lợi dưỡng dục con của mình, để sinh con nối dõi, dưỡng dưới gối hoàng hậu.” Cảnh Nhân đế nói, “Ngươi vẫn là hoàng hậu, là chính thê của trẫm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.