Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 14: Ác ý




Thanh Li cảm thấy vô cùng hối hận khi nhắc chuyện này trước mặt Hoàng đế, hối hận đến nỗi muốn khóc to vài tiếng.
Nàng vội nghĩ cách xoay chuyển kéo ống tay áo Hoàng đế, ra vẻ đáng thương quơ qua quơ lại, "Diễn lang ~"
Ngoài dự tính của Thanh Li, lần này Hoàng đế không đuổi cùng giết tận mà trông có vẻ như có như không lướt qua chuyện này.
"Đây là lần thứ hai nàng nợ trẫm." Hoàng đế cúi đầu hôn một cái lên môi nàng, "Nhớ kỹ, tương lai phải trả cho ta đấy."
"Sao chứ?" Bản năng cho Thanh Li biết chuyện này có chút không ổn, còn rất kỳ lạ nữa, "Còn nữa, lần đầu nợ chàng là lúc nào?"
Hoàng đế cười cười không nói tiếp.
Thanh Li còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị âm thanh bên ngoài rèm che cắt đứt, giọng điệu này nghe hơi quen quen -- Là thái giám đến Ngụy quốc công phủ tuyên chỉ ngày đó, hình như là tâm phúc của Hoàng đế.
không biết có phải ông cẩn thận chú ý thời gian hay không? Đợi sau khi Hoàng đế trêu ghẹo tiểu Hoàng hậu xong ông mới tiến lên bẩm báo, "Bệ hạ, trước mặt có người cản đường, bọn họ nhất quyết muốn đi trước, Chu đại nhân đã sang đó giải quyết rồi ạ..."
Thái giám tổng quản Trần Khánh là người bên cạnh Hoàng đế, thể diện lớn hơn quan viên bình thường rất nhiều, người đáng cho ông nhắc tới chắc hẳn cũng không tầm thường, trong đầu Hoàng đế đã có mấy lựa chọn nhưng hắn vẫn hỏi: "Là ai?"
Trần Khánh cung kính cúi đầu, "Bệ hạ, là Nguyên Thanh trưởng công chúa và phò mã hồi kinh ạ..."
"thì ra là nó trở về." Hoàng đế lạnh nhạt nói một câu, hắn chợt nhướng mày cười lạnh, "Truyền ý chỉ của trẫm, bảo nó cút xa một chút."
Ngay từ đầu Trần Khánh đã biết sẽ như thế, có điều trình tự thì ông vẫn phải làm, ông cung kính đáp lời rồi lui xuống đi ra phía trước tìm Vệ úy Chu Thanh, truyền lại mệnh lệnh của Hoàng đế.
Thanh Li cũng đang đoán xem người cản đường là ai, khi nghe Trần Khánh bẩm báo nàng mới dám chắc chắn."
Vị Nguyên Thành trưởng công chúa này là thứ muội của Hoàng đế, nhỏ hơn hắn khoảng bảy tám tuổi, khi nàng ta bắt đầu hiểu chuyện thì Hoàng đế đã đi Tây Bắc, huynh muội chưa từng tiếp xúc cho nên mặt mũi hay tình cảm gì đó là hoàn toàn không có, vậy thì cũng đừng hi vọng sau khi Hoàng đế lên ngôi sẽ quan tâm chăm sóc nàng ta.
Mẫu phi của nàng ta là Thục phi của tiên đế, dung mạo khuynh thành, tài hoa tuyệt thế, chỉ tiếc trời ghét hồng nhan nên đã mất từ lâu, có điều tình cảm của tiên đế đối với vị Thục phi này quá sâu, thời gian sau đó ông vô cùng yêu thương nữ nhi mà bà để lại, khi Nguyên Thành trưởng công chúa làm lễ cập kê thì tứ hôn cho nàng ta và thế tử Tĩnh An hầu phủ, không quá hai năm thì nở mày nở mặt gả qua.
Gia thế Thục phi chỉ ở bậc trung, còn phu gia Tĩnh An Hầu phủ thì gia thế hiểm hách, Nguyên Thành trưởng công chúa lại được tiên đế yêu thương hết mực, nên đương nhiên các hoàng tử khác sẽ đi đường vòng thông qua nàng ta, vì nguyên nhân này là lúc tiên đế còn tại vị, trong thành Kim Lăng này nàng ta rất có phong độ khí chất của một trưởng công chúa.
Chỉ tiếc, thậm chí nàng ta còn kéo theo phu gia Tĩnh An Hầu phủ vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, đứng về phe đối lập với Hoàng đế, mặc dù chưa đến lúc biết kết cục của mình nhưng nàng ta đã nhiều lần cấu kết với Tam hoàng tử gây ra nhiều chuyện, không an phận chút nào.
Từ mấy phương diện này tổng kết lại, Nguyên Thành trưởng công chúa không hề được Hoàng đế yêu thương, sau khi Hoàng đế lên ngôi thì tùy tiện phong nàng ta làm trưởng công chúa rồi đuổi nàng ta và phò mã đến đất phong.
Hai chữ Nguyên Thành trong phong hào của nàng ta không hề vinh quang sáng chói như Nguyên Trinh quý phi, mà đất phong của nàng ta Hoàng đế không hề do dự chọn một nơi ở phương Bắc -- Đương nhiên không phải nơi phồn hoa đông đúc gì, phong hào qua loa như vậy người sáng suốt nhìn là biết ngay, trong lòng Hoàng đế không chào đón vị thứ muội này.
Những năm qua Nguyên Thành trưởng công chúa và phò mã vẫn luôn hứng gió cát tại phương Bắc, khi nào Hoàng tộc có nghi thức lễ tế thì hai người mới được Hoàng đế cho phép hồi kinh trước vài ngày.
Nguyên thành hoàn toàn không đông đúc và giàu có như thành Kim Lăng, khí hậu thì khác biệt rõ rệt, bình thường khách vãng lai đi qua còn khôngchịu nổi chứ đừng nói đến Nguyên Thành trưởng công chúa được hoàng tộc cưng chìu từ bé, tuy phò mã Tĩnh An Hầu phủ là nam nhân, chi phí ăn mặc không thể so với công chúa, nhưng khi ở trong Hầu phủ vẫn được hầu hạ rất chu đáo, tự nhiên bị đày đến Nguyên thành, đương nhiên y sẽ thấy khác một trời một vực.
trên danh nghĩa, thánh chỉ nói ban đất phong cho phò mã, song tất cả mọi người tinh ý đều phát hiện, có ai mà không hiểu thâm ý trong đó -- Đây không phải là Hoàng đế ác ý đày họ đến Nguyên thành à?
Do nguyên nhân sâu xa trong đó mà quan viên địa phương ở Nguyên thành cũng không cung kính đối đãi với phu thê hai người này, mặc dù khôngdám gây khó dễ quá mức nhưng cũng không hề âm thầm đút lót. Vì thế mà Nguyên Thành trưởng công chúa hận đến nghiến răng -- Nếu là ngày xưa mấy tên quan tép riêu đó còn không xứng xách giày cho nàng ta nữa, giờ khắc này lại dám quang minh chính đại làm nhục nàng ta, đáng chết!
Mấy năm nhịn nhục ở Nguyên thành khó khăn lắm mới có thể trở về Kim Lăng, trên đường đi đâu đâu cũng phồn hoa thịnh thế, Kim Lăng rực rỡ ấm áp, nhớ lại cảnh lạnh giá nghèo nàn ở Nguyên thành càng khiến Nguyên Thành trưởng công chúa nổi điên, mặc dù không dám ngông cuồng chống đối Hoàng đế ra mặt nhưng trong đáy mắt ít nhiều cũng có mấy phần oán giận.
Sau khi tiến vào nội thành Kim Lăng, lúc chạm mặt xe ngựa của Tuyên Quốc công phủ, phần oán giận đó không kiềm chế nổi nữa tràn ra bên ngoài
Nàng ta đỡ chiếc trâm cài hồng bảo thạch trên đầu, trên mặt hiện ra mấy phần hận thù.
Ngụy quốc công phủ? không phải là phủ đệ được bàn tán sôi nổi trên đường, nữ nhi nhà này được sắc phong làm Hoàng hậu ư?
Nhớ năm đó, khi gặp mình Ngụy quốc công còn phải cung kính hành lễ đấy, không ngờ hôm nay bọn họ lại muốn mình nhường đường.
Nguyên Thành trưởng công chúa lạnh lùng mỉm cười -- Phong thủy luân chuyển, đúng là quá châm chọc!
Năm đó chỉ là một nhân vật nhỏ, thế mà giờ đây đã có thể quang minh chính đại cưỡi lên đầu mình rồi!
Thế tử Tĩnh An Hầu phủ bầu bạn với Nguyên Thanh trưởng công chúa đã nhiều năm nên rất hiểu tính tình nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta như thế, y cũng đoán ra mấy phần, "Hay là nhường đường đi thôi, trên xe ngựa có lệnh bài, chỉ sợ đúng là vị cô nương kia, thánh chỉ đã ban, không phải do chúng ta quyết định được."
Năm xưa, thế tử Tĩnh An Hầu phủ từng là một thiếu niên hăng hái khí phách hiếm có, tuy nhiên con người dù sao vẫn sẽ thay đổi, tính tình yếu đuối hơn rất nhiều -- Hoàn cảnh mấy năm nay, cũng khó trách hắn yếu đuối.
Quan trọng nhất là... Y không có con mà thứ đệ đã có ba đứa rồi, nếu tình hình không thay đổi, chỉ e là khó giữ được địa vị.
Trong gia đình bình thường, đương nhiên nam nhân có thể nạp thiếp sinh nhi tử, có điều y chỉ là một người yếu thế, trong mắt Nguyên Thành trưởng công chúa làm sao chịu được một hạt cát, nàng ta không để cho con thứ xuất có cơ hội xuất hiện, song nàng ta lại không sinh được, hai người cứ giằng co như vậy cho đến bây giờ.
Những năm này, Tĩnh An Hầu phủ đắc tội không ít người, y không ngốc, thời thế đã thay đổi, không ai lấy trứng chọi đá cả, hiện giờ nếu gây xích mích với Hoàng hậu tương lai không phải là một hành vi sáng suốt.
Suy nghĩ của Thế tử Tĩnh An Hầu phủ không sai, chỉ tiếc là Nguyên Thành trưởng công chúa không hề thông minh.
Cũng may, dung mạo nàng ta cực kỳ giống Thục phi, chứ nếu không làm sao nàng ta có thể được tiên đế yêu thương nhiều năm như vậy.
Có điều, so với tính cách dịu dàng mềm mại của một phi thiếp như Thục phi, trên người nàng ta có thêm mấy phần hơi thở kiêu ngạo rực rỡ của Hoàng gia, đuôi lông mày nhếch lên tỏ vẻ xem thường châm chọc, nàng ta liếc xéo trượng phu của mình một cái rồi lạnh lùng cười nói: "Sao thế? Chàng sợ à?"
không đợi thế tử Tĩnh An Hầu mở miệng, Nguyên Thành trưởng công chúa đã nói tiếp: "Tuy đã sắc phong Hoàng hậu nhưng đã là Hoàng hậu đâu, Bản cung không bảo nàng ta quỳ xuống thỉnh an đã là khách sáo rồi, có lý nào Bản cung phải nhường đường?"
Nàng ta cao giọng: "-- Chàng không có gan thì đừng làm mất mặt Bản cung!"
Xe ngựa của Nguyên Thành trưởng công chúa rất rộng rãi, trừ phu thê hai người ra còn có thêm hai nha hoàn hầu hạ nàng ta, khi nghe được mấy lời này thì các nàng ta che miệng cười cười.
Nghe thấy tiếng cười, sắc mặt thế tử Tĩnh An Hầu có chút khó coi, dù sao thế lực của Nguyên Thành trưởng công chúa rất mạnh mẽ, mặt y biến sắc nhưng cũng không khuyên can nữa, "Vậy thì phải dựa vào Điện hạ rồi."
Nguyên Thành trưởng công chúa không nói gì thêm nữa mà truyền lời ra bên ngoài, "Làm người thì nên biết rõ thân phận mình." Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo, "Truyền lời của bản cung, bảo bọn họ tránh đường đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.