Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 9.3: Pháo hoa xán lạn (3)




"Đúng đấy ạ, cha cứ ngồi đây, để con vào dâng hương thay cho, Phật Tổ không trách tội đâu mà." Nghe con trai nói vậy, Trương Vĩ Ích liền cầm nén nhang hướng vào chùa bái vọng ba vái, rồi theo hai người Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần ngồi xuống một tảng đá nghỉ chân.
Anh trai Trương Hàng Anh tuy tuổi trẻ khỏe mạnh, nhưng chen vào cũng mất không ít công sức, hồi lâu vẫn chưa thấy trở ra. Ba người ngồi đợi mãi cũng chán, Trương Vĩ Ích bèn quay sang hỏi Hoàng Tử Hà: "Hoàng tiểu thư còn nhớ vụ án năm đó của nhà tôi không?"
Hoàng Tử Hà che miệng cười đáp: "Nhớ chứ, bấy giờ cháu còn nhỏ xíu, theo cha đến tìm manh mối còn bị lão bá mắng nữa là."
"Phải phải, bấy giờ cả nhà chúng tôi bị oan, kêu trời trời không thấu gọi đất đất không thưa, may sao cuối cùng người của bộ Hình đến nói có người đã phát hiện ra vụ này có nghi vấn, muốn lật án điều tra lại. Lúc lão thấy người phát hiện nghi vấn là một cô nương bé xíu, lúc lắc hai bím tóc chạy đến, cảm giác như bị trời cao đùa giỡn, giận đến nỗi suýt thì quay phắt lưng đi..." Trương Vĩ Ích cười khà khà thuật lại chuyện năm xưa.
Chu Tử Tần nổi tính tò mò, vội gặng: "Án ấy thế nào? Kể cho ta nghe với?"
Hoàng Tử Hà tiện miệng đáp: "Có gì đâu, một bệnh nhân của Trương lão bá qua đời, nhà họ có quyền có thế, đương lúc đau buồn bèn trút giận lên Trương lão bá, vu cáo đẩy bác ấy vào ngục, ngay cả Trương đại nương phụ việc ở hiệu thuốc cũng bị liên lụy."
Chu Tử Tần giận dữ ra mặt: "Nhà nào mà khốn kiếp thế? Làm gì có chuyện trị không khỏi đổ tội cho thầy thuốc? Còn liên lụy cả đến người nhà người ta nữa?"
Hoàng Tử Hà nhướng mày nhìn gã, đáp gọn lỏn: "Chuyện này đâu phải chỉ có một hai vụ."
Chu Tử Tần nghĩ ngay đến việc hoàng đế giết các ngự y, còn muốn giết sạch cả người nhà họ. Thực ra ngài ngự hiểu rõ Đồng Xương công chúa bị đâm trúng tim, không thể cứu được, song vẫn trút giận lên các ngự y, thậm chí làm liên lụy đến mấy trăm người thân thuộc với họ. Gã thở dài than: "Làm thầy thuốc cũng chẳng dễ dàng gì."
Ba người thôi không nhắc tới chuyện này nữa. Trương Vĩ Ích sực nhớ ra một việc, vội hỏi: "À phải, Hoàng tiểu thư, có chuyện này, không biết tôi có thể xin lại bức tranh tiên đế ban cho không?"
Chu Tử Tần hỏi: "Bức họa có ba vết mực đen ấy ư? Giờ họ vẫn chưa trả cho lão bá à?"
"Nào có thấy, vốn đã nói nó không liên quan đến vụ án Đồng Xương công chúa, sẽ trả lại cho chúng tôi, nhưng về sau chẳng hiểu vì sao chẳng ai nhắc đến nữa." Trương Vĩ Ích thở dài, "Lão làm nghề y mấy chục năm, vẻ vang nhất là lúc được triệu vào cung chẩn trị cho tiên đế, vốn định khi nào chết sẽ chôn cùng bức họa tiên đế ban thưởng..."
Nghĩ đến ba mảng mực trên bức họa, Hoàng Tử Hà lại sực nhớ những lời Lý Thư Bạch nói, tiên hoàng khi vẽ tranh thường dùng giấy gai trắng, còn giấy gai vàng, chỉ dùng để thảo chỉ dụ mà thôi.
Nếu bên dưới những mảng mực ấy ẩn giấu bí mật, thì đó là gì?
Đang miên man nghĩ ngợi, cô đã thấy Chu Tử Tần vỗ ngực đảm bảo: "Đó là ngự bút tiên hoàng ban thưởng, về tình về lý đều nên trả cho lão bá! Việc này cứ giao cho cháu đi, cháu sẽ tới Đại Lý Tự và bộ Hình, xem rốt cuộc họ đưa bức tranh ấy đi đâu. Thực ra bức tranh này không liên quan gì tới vụ án, chỉ cần khéo mồm một chút là lấy về được thôi."
"Ôi chao, vậy lão phải đa tạ tiểu huynh đệ rồi!" Trương Vĩ Ích mừng rỡ nắm chặt lấy tay Chu Tử Tần luôn miệng cảm tạ. 
"Đâu dám đâu dám, cháu đây chẳng có nết gì tốt, chỉ được cái nhiệt tình giúp người thôi!"
Hoàng Tử Hà chỉ biết câm nín lắc đầu, thấy Trương Hàng Vĩ chen từ trong ra, bèn đứng dậy nói: "Trời lạnh quá, lão bá vẫn đang phải tĩnh dưỡng, nên về nhà nghỉ ngơi thôi."
"Sùng Cổ nói xem, ai lại lấy bức tranh nguệch ngoạc không ra hình thù gì kia chứ? Đến giờ ta vẫn không tin đó là thủ bút tiên hoàng đâu."
Dọc đường về Chu Tử Tần vẫn luôn miệng lải nhải suy tính xem phải đi đâu để đòi bức tranh về.
Hoàng Tử Hà nhíu mày: "Có phải tranh đâu."
"Hả? Không phải tranh à? Ta đã nói mà, lần trước ba mảng mực đó nhìn chẳng ra hình thù gì cả, phải cố gắng tưởng tượng lắm mới thấy được mối liên hệ."
"Không phải, ý tôi là..." Hoàng Tử Hà thấy xung quanh vắng vẻ, không ai chú ý đến góc phố này, mới hạ giọng thì thào, "Giấy gai vàng trong cung thường dùng để viết chữ, còn khi vẽ tranh thì dùng giấy gai trắng."
Chu Tử Tần hít một hơi khí lạnh, hỏi lại: "Ý Sùng Cổ là..."
Hoàng Tử Hà nhìn gã, gật đầu.
"... Tiên hoàng bệnh nặng, trước lúc lâm chung không phân biệt được giấy vàng hay giấy trắng nữa nên lấy lầm ư?"
Hoàng Tử Hà lảo đảo, suýt thì ngã nhào: "Trời ạ, không phải!!!"
"Thế thì là gì?" Chu Tử Tần háo hức nhìn cô, đợi câu trả lời.
Hoàng Tử Hà ngán ngẩm đáp: "Tiên hoàng bệnh liệt giường đã lâu, đương nhiên là người bên cạnh phải lấy giấy bút hộ. Dù tiên hoàng đã lú lẫn thần trí, không phân biệt được vàng với trắng nữa, lẽ nào bấy nhiêu người hầu hạ bên cạnh cũng lầm nốt ư?"
Chu Tử Tần gật đầu ngẫm nghĩ: "Thế nên... thực ra đó là... tiên hoàng viết chữ ư?"
"Đúng vậy, hơn nữa rất có khả năng là một đạo chiếu chỉ vô cùng quan trọng."
Chu Tử Tần tròn xoe mắt: "Lẽ nào nội dung chiếu chỉ là... ba mảng mực kia ư?"
"Tôi dám cam đoan, nội dung chiếu chỉ ẩn giấu trong ba mảng mực bị bôi xóa lem nhem nọ." Hoàng Tử Hà nghiêm mặt nói, "Nhưng tại sao nó lại bị người ta bôi xóa đi, rồi vì sao lại coi là bức họa ban cho Trương lão bá vào cung chẩn bệnh, thì tôi không rõ."
Chu Tử Tần hào hững vỗ lưng cô thật mạnh: "Đừng nghĩ nữa! Khi nào tìm thấy bức họa ấy, ta sẽ dùng nước cải bó xôi quét lên, đợi cho lớp mực bôi đè lên trên tan đi, chúng ta sẽ thấy nét chữ chân thực hiện ra..."
"Sau đó tất cả vết mực trên giấy đều tan biến hả?" Hoàng Tử Hà vặn lại.
Chu Tử Tần ngần ngừ ra mặt: "Ừm... cái đó... dù sao chúng ta cũng đọc được chiếu chỉ bị che giấu của tiên hoàng mà?"
"Nhưng vật chứng quan trọng như thế sẽ bị tiêu hủy vĩnh viễn, không thể khôi phục được. Công tử đọc được thì có ích gì chứ? Nếu đạo chiếu chỉ đó thực sự rất quan trọng, có khi công tử nói ra cũng chẳng ai tin đâu? Kẻ xấu có thể sẽ vì thế mà ra tay, dồn người nắm giữ bí mật là công tử vào chỗ chết ấy chứ?"
Chu Tử Tần rên lên như bị đau răng: "Không... nghiêm trọng đến thế chứ?"
"Công tử nói xem?" Hoàng Tử Hà ngước mắt nhìn về phía cuối trời. Mây đen ùn ùn đè nặng trên bầu trời Trường An, sương mù mờ mịt giăng mắc khắp nơi, không thể xua tan, hết tản ra rồi tụ lại. "Trần thái phi, mẹ đẻ Ngạc vương đã lén sao lại bức hạo nọ, sau khi phát bệnh điên vẫn giấu kín không tiết lộ với một ai. Bởi thế, tôi cho rằng bức họa này có quan hệ mật thiết với mọi hành động của Ngạc vương trên gác Tường Loan hôm ấy."
Chu Tử Tần tái mặt: "Có... Có thể lắm! Bức họa này quả thật... rất quan trọng!"
"Thế nên, thứ nhất là chúng ta phải tìm cho được nó; thứ hai là phải cất giữ cẩn thận, không để nó bị tổn hại; thứ ba là nghĩ cách làm sao bóc tách được lớp mực bôi xóa phía trên, để lộ nội dung bên dưới mà không làm tổn hại đến nó."
Nghe Hoàng Tử Hà vạch ra ba điểm, gương mặt Chu Tử Tần lộ vẻ vừa sầu não vừa mừng rỡ: "Ta thích thử thách khó khăn thế này đấy!"
"Công tử định làm thế nào?"
"Đương nhiên là đến tiệm bồi tranh nhà họ Dịch, ôm chân lão Dịch xem có moi được thứ gì giống như tuyệt chiêu tách mực không!"
Thấy gã vỗ ngực bồm bộp, đầy vẻ đắc ý, Hoàng Tử Hà đành nói: "Vậy chúc công tử mã đáo thành công."
"Yên tâm đi, cứ giao cho ta." Nói rồi Chu Tử Tần quay lưng định đi, nhưng mới đi được một bước gã đã lật đật quay lại, như sực nhớ ra chuyện gì đó: "Sùng Cổ, có một chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng, ta có thể hỏi không?"
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Chuyện gì cơ?"
"Thì là... lỡ như sau khi tách lớp mực bôi xóa phía trên, phát hiện bên dưới không có gì cả, chỉ là tiên đế trước lúc lâm chung thần trí lú lẫn vẽ bừa..."
"Ngự bút của tiên hoàng nhiều như thế, trong cung cũng cất giữ đến mấy chục một trăm bức, nếu chỉ là vẽ bừa thì hủy đi là xong, để khỏi lưu truyền ra ngoài, công tử bảo có phải không?"
Chu Tử Tần gật đầu, song vẫn phân vân: "Sùng Cổ này, nhưng đó là ngự bút tiên hoàng đó..."
Hoàng Tử Hà nghiêm trang nhìn gã: "Có người còn dám vẩy cả chu sa vào tranh Triển Tử Kiền kia mà, công tử bảo cái gì tệ hơn?"
"Nói cũng phải... Dù có hủy nó đi, cũng là ta giữ gìn thanh danh cho tiên hoàng mà thôi." Nói rồi 
gã ngoặt vào một con ngõ, vẫy tay với cô, "Sùng Cổ cứ đợi tin tốt lành của ta!"
"Phía đó đâu phải chợ Tây!"
"Vớ vẩn! Mồng một Tết nhà nào mở cửa hàng? Ta đến đập cửa nhà lão Dịch đấy chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.