Trả Ta Kiếp Này

Chương 24: Nàng là người đầu tiên nguyện chết vì trẫm




Thái y kia hết sức kinh ngạc, ông ta bắt mạch cho ta rất lâu, lại cúi đầu nhìn cánh tay ta, bên trên chỉ có một ít dấu chấm bé xíu, “Thật là kỳ lạ, kỳ lạ quá, lại có thể tự mình khỏi bệnh sao, ngươi đã ăn những gì?”
Ta đáp: “Chẳng qua là một số dược liệu chữa cảm mạo mà thôi.”
Mấy Thái y lần lượt đứng cạnh xem, cùng nhìn nhau nói: “Mấy ngày trước Hoàng thượng nhiễm đậu mùa, trong cung lòng người hoang mang, nếu chúng ta không tìm ra cách chữa bệnh dịch, e rằng khó bảo toàn tính mạng. Bạch chiêu nghi, mong chiêu nghi cho chúng ta xem thử những dược liệu kia.”
“Những thứ đó ta đã dùng hết rồi, nhưng ta vẫn còn giữ đơn thuốc.”
Ta rút ra từ trong người.
Họ nhận lấy, quan sát kỹ lưỡng: “Đây chỉ là bài thuốc thông thường, làm sao có thể chữa khỏi nhỉ?” Họ nghĩ hoài không ra. Ta chỉ chú ý đến chuyện họ vừa nói: “Thái y nói Hoàng thượng cũng mắc bệnh đậu mùa?”
“Đúng vậy, không biết Hoàng thượng lây nhiễm từ đâu, bệnh tình kéo dài suốt mấy hôm rồi.”
Ta do dự lên tiếng: “Ta có cách cứu Hoàng thượng.”
Họ nghi ngờ nhìn ta: “Lời này là thật chứ?”
“Ta đương nhiên không dám lừa gạt các vị đại nhân, hơn nữa chẳng phải bệnh đậu mùa của ta đã khỏi hẳn rồi đó sao?”
Sáng sớm tinh mơ, ta tắm rửa sạch sẽ, thay y phục đẹp, vẽ mày điểm son trước gương đồng. Ta của ngày trước như đứa trẻ ấu trĩ, kẻ khác tát ta một cái, ta nhất định phải lập tức tát lại.
Nhưng ta của hiện tại hiểu rất rõ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, kẻ nào cười đến thời khắc sau cùng, kẻ đó mới có thể cười rạng rỡ nhất.
Dung nhan ta trong gương đồng chỉn chu và bình thản, khóe miệng khẽ nở nụ cười thờ ơ.
Ta đến trước “phần mộ” của Tiểu Bôi, ngắm nhìn mặt đất phẳng kia.
Tiểu Bôi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để những kẻ từng ức hiếp chúng ta được sống yên ổn.
Ta đứng dậy quan sát sân viện nhỏ bé, bắt đầu từ hôm nay, ta đã có thể thoát ra khỏi đây. Bạch Ngân của ngày trước đã chôn vùi chút lương thiện cuối cùng tại nơi này, những thứ thuộc về quá khứ đều phải lau cho sạch sẽ.
Họ dẫn ta đến cung Hoàng thượng, một đám phi tần túc trực bên ngoài, bệnh đậu mùa sẽ truyền nhiễm nên chẳng có mấy người dám vào. Lúc ta đi qua, quả nhiên họ đều mở to mắt. Từ Hoàng hậu, Trương quý phi đến Hà chiêu nghi.
Ta quét qua gương mặt họ, khẽ mỉm cười, dừng bước cúi chào: “Muội muội tham kiến các vị tỷ tỷ.”
Ngự y vẫy tay nói: “Bạch chiêu nghi nương nương, bên này.” Rồi đẩy cửa bước vào, ta gật đầu ra hiệu cho họ lui.
Hoàng thượng đang sốt cao, nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Ngự y và thái giám đều dùng vải trắng che mặt, họ giữ khoảng cách không dám đến quá gần.
“Chiêu nghi có cách gì?” Vì vải trắng bịt rất kín nên giọng của Ngự y hơi khó nghe. Ta quan sát xung quanh, ánh mắt hướng đến chiếc bàn kỳ lân hoa văn hình rồng, ta dựng thẳng chiếc cốc đang úp, lấy từ trong tay áo ra một con dao.
“Người…” Ngự y kinh hãi, thái giám cảnh giác, một đám người chuẩn bị hộ giá.
Ta nói: “Đừng hoảng sợ.” Xong dùng dao cắt một đường trên cánh tay mình, để máu chảy vào trong cốc, đến khi được non nửa cốc ta mới mang qua cho Hoàng thượng uống.
Theo lời của người xem tướng mặt y phục trắng, ta biết tuổi thọ của Hoàng thượng còn rất dài. Cho dù ta dùng cách nào đi chăng nữa hắn cũng không thể chết. Vậy chi bằng dùng cách tàn nhẫn một chút để chứng minh lòng trung thành của ta, ta tin sau khi hắn tỉnh lại, sẽ có người nói với hắn rằng, ta khác với những phi tần đứng bên ngoài cung không dám vào kia.
Cho hắn uống xong, hắn mơ hồ tỉnh dậy đôi chút rồi lại chìm vào trong cơn mê.
Ta quay lại ngồi cạnh bàn, đặt chiếc cốc xuống. Ngự y kia xách hòm thuốc băng bó cho ta: “Bạch chiêu nghi chắc chắn làm vậy sẽ có hiệu quả chứ?”
Ta mỉm cười: “Nếu Ngự y đã dám đưa ta đến đây cũng có nghĩa là đã tin tưởng ta. Huống hồ nếu Hoàng thượng có mệnh hệ gì, ta cũng không thoát khỏi liên lụy.”
Mấy hôm nay ta đều trúc tực bên giường của Hoàng thượng, ta từng mắc bệnh đậu mùa nên không sợ bị cảm nhiễm, bởi vậy cũng là người thích hợp nhất để chăm sóc hắn. Mỗi sáng, trưa, tối ta đều cho hắn uống một cốc máu tươi của mình.
Vết thương chưa kịp lành đã lại thêm nhát cắt mới, mấy vết dao có hề chi, xác thịt dù sao cũng là xác thịt, phải lưu lại một chút vết tích trên đó mới đẹp mắt.
Cuối cùng sau bốn ngày, chấm đỏ trên người Hoàng thượng đã dần dần tiêu biến, chỉ còn lại sẹo mờ.
Thấy hắn dường như hơi động đậy, ta nghiêng người về phía trước: “Hoàng thượng, người tỉnh rồi?”
Hắn chậm rãi mở mắt, đó là đôi mắt quen thuộc với ta, đôi mắt trầm tĩnh sâu thăm thẳm, ngay lúc này hình như hắn đang cố sức gọi tên ta: “Tiểu Ngân…”
Ta mỉm cười.
Ngự y phía sau quỳ rạp xuống: “Cung hỷ Hoàng thượng, chúc mừng người đã chiến thắng bệnh tật, quả là hồng phúc tề thiên, trăm họ vui mừng.”
“Sao nàng lại ở đây?” Hắn chỉ mãi nhìn ta, hỏi một cách yếu ớt.
Ngự y đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, lần này may có Bạch chiêu nghi, là Bạch chiêu nghi ngày ngày lấy máu tươi của mình cho Hoàng thượng uống, nhờ vậy Hoàng thượng mới có thể khỏi bệnh nhanh như vậy.”
Đến gần tối, hắn đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy, ta vẫn định cứa máu cho hắn, nhưng hắn nói: “Không cần đâu.” Rồi cầm lấy tay ta, vén áo lên, nắm chặt cánh tay nhìn đi nhìn lại, bên trên có mười mấy vết dao cắt, hắn thở dài một hơi.
Ta nói: “Hoàng thượng, người đang trách thiếp ư?”
“Tại sao nàng hỏi vậy?”
“Ngày trước thiếp đã gạt người, dối người rất nhiều lần, mà bây giờ…”
“Bây giờ nàng lại cứu trẫm một lần nữa.” Hắn nhìn ta chăm chú.
Ta gượng cười: “Thiếp vẫn là kẻ đang chịu tội mà thôi. Hoàng thượng, thật ra lúc đó không phải thiếp cố tình gạt người, thiếp quả thực là người của Tùy An Đường, nhưng thiếp không làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho người. Hơn nữa chính họ đã bán thiếp vào kỹ viện, thiếp hoàn toàn…”
“Được rồi, nàng đừng nói nữa, trẫm hiểu cả.” Hắn ôm chặt ta: “Nàng cũng có nỗi khổ của riêng mình.”
Ta dựa vào lòng hắn, cẩn trọng hỏi: “Hoàng thượng vẫn…”
“Sao?”
“… Vẫn yêu thiếp?” Ta mím môi, giọng nói hạ thấp, tựa như sợ sợi tơ mảnh bỗng chốc bị đứt phựt.
Hắn mỉm cười, “Ừ” một tiếng.
Vì ta có công cứu mạng Hoàng thượng nên hắn đã thả ta ra khỏi lãnh cung, được quay về sống tại nơi này. Đây là cung điện ban đầu của ta, ta lại trở về với nó. Cách bày trí trong phòng thay đổi rất nhiều, cung nữ trước mặt có người khá quen mặt, cũng có người ta không biết, nhưng hiện tại họ đều cung kính cúi đầu trước ta, chờ đợi mệnh lệnh của ta.
Nhưng ta chẳng còn cảm thấy hưng phấn hay hoang mang như lần đầu tiên ta nhìn thấy cung điện này, nhìn thấy từng hàng cung nữ xếp ngay ngắn này nữa.
Ta ngồi trước gương đồng, với tay rút chiếc trâm cài trên tóc xuống.
Đám người phía sau đều nín thở tập trung, không dám động đậy.
Cung nữ ngoài cửa chạy vào: “Nương nương, thánh chỉ đến.”
Ta đứng dậy đi đến cổng chính quỳ xuống tiếp chỉ, công công đọc thánh chỉ bằng chất giọng chói tai: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Bạch chiêu nghi hiền lương thục đức, ôn hòa cần kiệm, đạo đức cao thượng, sắc phong làm Ngân tần, ban thưởng một hộp trân châu Nam Hải, một đôi lẵng hoa lưu ly, một cuộn vải gấm, hai cuộn tơ lụa Vũ Quá Thiên Thanh, hai chiếc quạt Tước vũ treo ngọc tỏa hương, một dây chuyền thất sắc ‘Vạn điệp tụ hoa’, một đôi vòng ngọc long phượng, một lư hương cửu hạc nhả khói. Ngân tần nương nương tiếp chỉ.”
“Tạ Bùi công công.”
Ta lần lượt nhận khay thưởng, tiện tay cầm một vốc trân châu Nam Hải, nhẹ nhàng nhét vào tay ông ta: “Mong công công nói giúp ta vài lời hay ý đẹp trước mặt Hoàng thượng.” Bùi công công nhanh chóng nhét vào tay áo: “Có gì đâu, có gì đâu. Hôm nay Ngân tần đã cứu Hoàng thượng, được người sủng ái hết mực, chúng nô tài còn phải nhờ cậy nương nương nhiều.”
“Công công khách khí rồi.”
“Thôi không còn sớm nữa, nô tài xin cáo lui.”
“Công công đi cẩn thận.” Bùi công công là lão thái giám hầu hạ Tiên hoàng, thế lực trong cung dày đặc, người như vậy ắt phải lôi kéo.
Ta trở về phòng ngồi xuống, có tiểu cung nữ tiến đến dâng trà, ta trông dáng vẻ của nàng có vẻ thông minh khôn khéo.
“Ngươi tên gì?”
“Bẩm nương nương, nô tì tên là Tiểu Ngư.”
“Tiểu Ngư.” Ta đặt cốc trà xuống: “Sau này ngươi hãy làm tì nữ thân cận của bản cung.”
Tiểu Ngư quỳ xuống: “Đa tạ nương nương.”
Hôm nay là ngày đầu tiên Hoàng thượng lên triều sau khi bình phục, ta biết khi hắn bãi triều xong sẽ đến thẳng chỗ mình nên sớm đã chờ sẵn ở cửa: “Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng.”
Hắn đỡ ta dậy, hỏi: “Nàng vẫn sống quen chứ?”
Ta gật đầu: “Vâng.”
Trong phòng đã chuẩn bị xong xuôi một bàn đầy ắp thức ăn, hắn kéo ta ngồi xuống, nói: “Hình như nàng không được vui cho lắm.”
“Chỉ là bỗng chốc từ lãnh cung quay trở về nơi này, thiếp thấy hơi xúc động mà thôi.”
Hắn trầm ngâm một lát: “Nàng gầy đi nhiều thế này, cuộc sống trong lãnh cung chắc chẳng dễ chịu gì, tại trẫm sơ ý rồi.”
“Không phải lỗi của Hoàng thượng, là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không nên mưu toan níu giữ Hoàng thượng, hết lần này đến lần khác dối gạt người. Thiếp đáng phải chịu phạt, chỉ thương cho Tiểu Bôi…”
“Tiểu Bôi?”
“Là thị nữ thân cận mà thần thiếp dẫn theo từ Vương phủ, nàng ấy nhiễm bệnh đậu mùa, không trị khỏi nên đã qua đời. Hoàng thượng, thần thiếp có thể cầu xin người một chuyện được không?”
“Nàng cứ nói.”
“Hoàng thượng có thể cho phép thần thiếp đưa Tiểu Bôi ra ngoài cung an táng được chứ?”
“Hợp tình hợp lý, làm theo ý nàng đi.”
Ta quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Hắn đỡ ta dậy: “Từ bao giờ nàng lại khách khí với trẫm như thế?” Hắn vuốt ve gương mặt ta: “Nàng khóc ư?”
Ta lấy góc tay áo lau nước mắt: “Thần thiếp đã tận mắt chứng kiến Tiểu Bôi ra đi, lúc đó trong lãnh cung không một ai cứu giúp nàng ấy. Thần thiếp chỉ cảm thấy bất lực, cảm thấy mình làm sai quá nhiều chuyện, liên lụy đến quá nhiều người. Thần thiếp vốn dĩ định sau khi cứu Hoàng thượng sẽ sống đến già trong lãnh cung, nhưng thần thiếp không nỡ rời xa người…”
“Nàng phải chịu khổ rồi.” Hắn ôm chặt ta.
Ta khóc nức nở trong lòng hắn, hắn cúi đầu hôn lên môi ta, ta rụt lại đằng sau: “Thần thiếp…”
“Sao vậy?”
“Đêm nay e là thần thiếp không thể hầu hạ Hoàng thượng.”
Hoàng thượng nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi: “Tại sao?”
Ta cắn môi không đáp.
“Ngân tần nương nương từng mắc bệnh đậu mùa, khắp cơ thể đều là vết tích. Nương nương cảm thấy không xứng để hầu hạ Hoàng thượng ạ.” Tiểu Ngư bên cạnh liền lên tiếng, nàng ấy nghe hiểu được ám hiệu ta đã nói trước đó với mình.
Hoàng thượng mỉm cười: “Trên người trẫm cũng có.”
Ta cúi đầu: “Vết tích trên người Hoàng thượng và trên người thần thiếp không giống nhau. Thần thiếp chỉ sợ sẽ làm mất nhã hứng của người. Có lẽ Hoàng thượng nên đến chỗ cung phi khác…”
“Nhảm nhí!”
Mặc dù vết tích trên người ta khá ít, nhưng tuyệt đối không thể bì được với làn da trắng như tuyết, mịn màng mềm mại của các phi tần khác. Ta chỉ còn cách để hắn chuẩn bị tâm lý trước, sau này nhìn thấy mới không khiến hắn bất ngờ mà ghét bỏ, trái lại sự khước từ này sẽ làm hắn cảm thấy ta không ỷ vào việc mình đã cứu hắn mà tranh giành sự sủng ái.
“Tự cổ chí kim, nữ tử luôn luôn coi trọng dung mạo của mình. Có câu phụ nữ thích làm đẹp cho người mình yêu ngắm, thần thiếp cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Hoàng thượng.” Ánh mắt ta hướng đến chiếc ngọc tiêu hắn đặt trên bàn: “Hoàng thượng, lâu lắm rồi thần thiếp chưa nghe Hoàng thượng thổi tiêu, thần thiếp vẫn còn nhớ khúc ‘Dạ Ngâm Ô Giang’ kia, giai điệu đẹp đẽ tới nỗi như thể không phải của nhân gian.”
“Nàng muốn nghe?”
Ta gật đầu.
Hắn cầm ngọc tiêu lên, nhẹ nhàng thổi một khúc.
Tiếng tiêu thê lương như tiếng nước suối róc rách chảy qua kẽ đá rồi dần dần trôi về phương xa, chỉ muốn kéo theo cả cảm xúc của con người ta đắm chìm vào nơi xa xôi sương mù giăng kín. Ta ngẩn người lắng nghe, Hoàng thượng gọi mấy tiếng liền ta cũng không nghe thấy.
“Tiểu Ngân.”
Hắn lại gọi tiếp, ta mới choàng tỉnh: “Hoàng thượng.” Tức thì cúi đầu không nói.
Trong đôi mắt hắn như ẩn chứa nỗi thương cảm, hắn nhìn ta, vuốt ve gương mặt ta: “Nàng kiệm lời hơn xưa rất nhiều.”
Ta nói: “Chỉ là thần thiếp nghe nhập tâm quá thôi, ngày trước chỉ cảm thấy khúc nhạc đẹp đẽ mà thê lương, còn nay lại thấy nó chất chứa một nỗi tuyệt vọng nào đó, có lẽ vì người mình yêu đã chết, không thể nào sống lại trên cõi đời này, hay là vì mình vẫn còn đang sống mà trái tim đã chết tự bao giờ.”
Ánh mắt hắn ngừng lại trên gương mặt ta hồi lâu, rồi chuyển qua phía trước, hắn nâng chén rượu uống một ngụm: “Đây là khúc nhạc mẫu hậu của trẫm dạy trẫm thổi.”
“Vậy ư? Chắc hẳn bà ấy là một người phụ nữ cao quý thuần khiết.”
“Mẫu hậu đã viết nên khúc nhạc này vì bà quá nhung nhớ người bà yêu thương, chỉ tiếc người đó đã phụ lòng mẫu hậu.”
Ta giật mình, câu chuyện Hoàng thượng nói không giống với câu chuyện Tiểu Bôi kể cho ta, nhưng ta vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh: “Hoàng thượng sở hữu hậu cung ba ngàn giai nhân, đâu thể nào chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương một người, ‘Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau’ suy cho cùng cũng chỉ là vọng tưởng của nữ nhân mà thôi.”
Hoàng thượng mỉm cười, nhưng chẳng hề phản bác ta tự động liên tưởng người đó thành Tiên hoàng, chỉ khẽ nhướng mày nhìn ta: “Mấy tháng không gặp, học vấn của nàng tiến bộ không ít nhỉ?”
“Thần thiếp ở trong lãnh cung rảnh rỗi, ngày ngày đọc sách luyện chữ, ít nhiều cũng có thu hoạch.”
“Ừm, trẫm nhớ năm xưa nàng còn đọc ‘Chân trời lưu lạc khách tha hương’ thành ‘Chân trời lạc lõng khách than hương’ kìa.”
Đối diện trước ánh mắt trêu chọc của hắn, ta liền phì cười, “Hoàng thượng vẫn nhớ chuyện ngày xưa của thần thiếp sao? Thần thiếp còn không nhớ đấy.”
Hắn sáp đến gần: “Thật sự không nhớ à?”
Ta nghiêm mặt, lắc đầu một cách cương quyết: “Thật sự không nhớ.”
Lần này đến lượt hắn bật cười, rồi hắn đột nhiên nhìn ta chăm chú, ngay lập tức nhấc bổng ta lên. Ta giữ chặt vạt áo trước ngực hắn, ánh mắt trống rỗng hướng về phía trước, hạ giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ nhớ Hoàng thượng từng nói với thần thiếp ‘Ta chỉ động lòng với cái đồ nhỏ nhen đã chẳng có vẻ đẹp bên ngoài lại còn chẳng có vẻ đẹp bên trong như nàng’, câu nói này thần thiếp vẫn nhớ rất rõ, nhớ rất lâu.”
Hoàng thượng hạ tầm mắt nhìn ta: “Trẫm cũng vậy.”
Ta nhìn lại hắn, dường như bản thân mình vô cùng cảm động trước điều đó, rồi đưa tay quấn lấy cổ hắn.
Hắn bế ta đi về phía giường.
Tình cảm có lúc cần phải ấp ủ, có lúc cần phải nhen nhóm, có lúc cần phải thổi bay lớp tro bụi bao phủ bên trên.
Ta tin chắc Hoàng thượng có tình cảm với mình. Cho dù thứ tình cảm này là thương hại, là ân tình hay chỉ là nhất thời hứng thú đi chăng nữa, ta đều phải tìm mọi cách duy trì nó.
Ta đã ngộ ra phần nào, trong hoàng cung này, thứ quan trọng nhất chính là sự sủng ái của Hoàng thượng. Nếu hắn tin tưởng ta, thì điều này còn hữu dụng hơn tất cả mọi người trên thế gian tin tưởng ta. Lúc này ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nên vội vàng xích mích với mấy phi tần kia, thứ ta cần làm là duy trì sự sủng ái của Hoàng thượng.
Một đêm triền miên.
Sáng sớm, ta ngồi trước gương đồng.
Trong gương phản chiếu bóng Hoàng thượng đang mặc tẩm y đi đến, ta quay người đưa chiếc bút vẽ cho hắn, “Hoàng thượng, giúp thần thiếp vẽ một thứ.”
Cánh môi hắn thoáng hiện ý cười mơ hồ, hắn nhướng mày, “Vẽ lông mày? Trẫm không giỏi đâu nhé!”
Đêm qua hai ta tay ấp má kề khiến cho cảm xúc của hắn tốt hơn hẳn.
Ta lắc đầu: “Bên lông mày của thần thiếp có vết rỗ đậu mùa, Hoàng thượng giúp thần thiếp vẽ thứ gì đó chèn lên.” Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa mai nở rộ trong gió, liền nói: “Người vẽ hoa mai đi.”
Hoàng thượng lặng người ngắm hoa mai ngoài cửa sổ rất lâu, ta lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, người sao vậy?”
Hắn định thần: “Không sao.”
Ta mỉm cười: “Vốn dĩ thần thiếp không muốn làm phiền đến Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp không giỏi vẽ, nếu Hoàng thượng cảm thấy…”
“Không thành vấn đề.” Hắn cúi người, tỉ mỉ vẽ một bông mai nhạt bên cạnh lông mày của ta, ta quay đầu qua ngắm, bỗng hơi ngạc nhiên.
Hoa mai trong gương đồng nhỏ bé khiêu gợi, cành lá vấn vương đóa hoa, điểm thêm chút cánh đỏ, quả thực sinh động vô cùng, dung nhan của ta cũng tự nhiên trở nên yêu kiều hơn gấp bội.
“Hoàng thượng, người vẽ thật khéo.”
Hoàng thượng đứng sau lưng ta, hắn nhìn ta chăm chú qua gương đồng, rồi bỗng nhẹ nhàng vuốt ve đóa mai cạnh lông mày của ta, vừa than thở vừa buồn rầu: “Trên thái dương mẫu hậu của trẫm cũng có một đóa mai như thế này.”
Đến bữa cơm, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Ta cẩn trọng hỏi: “Hoàng thượng, người giận thiếp rồi sao, thiếp đã mạo phạm mẫu hậu của người ư?”
Hoàng thượng nhìn ta: “Không đâu.”
Ta cúi đầu.
Hắn thấy biểu cảm của ta như vậy, hình như cũng không biết phải làm sao, bèn vuốt ve mái tóc dài của ta, cảm động nói: “Nàng rất giống mẫu hậu, nhưng không phải giống về tính cách hay vẻ ngoài, mà vì mẫu hậu từng nói với trẫm, nếu một người thật sự yêu thương một người, thì sẽ nguyện sống chết vì người ấy, nguyện chờ đợi người ấy cả cuộc đời. Tiểu Ngân, nàng là người đầu tiên cũng là người duy nhất nguyện chết vì trẫm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.