Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 35: Vương tổng! TAY ĐẶT SAI CHỖ RỒI! (34)




Sau khi cho cô ta một ánh mắt cảnh cáo, Vương Thiên Minh đánh mắt qua nhìn bảo vệ đang đứng ngơ ngác như tượng ở đằng kia, giọng nói pha lẫn khí lạnh khiến người khác phải run rẩy cất lên.
"Còn không đem đi!"
Người bảo vệ bị dọa cho run sợ, cuống quýt đem cô ta không chút thương tình đá ra ngoài cổng, mặc cho Bạch Nhạc Vy có gào thét thế nào cũng vô dụng.
Nhìn cánh cổng đóng kín trước mặt cô ta nắm chặt tay đến nổi móng tay ghim vào da thịt, nỗi hận thù trong lòng bỗng nhiên vút cao không chút giấu hiệu ngừng lại.
Lạc Thiên Kỳ, tao nhất định sẽ cho mày sống không bằng chết
Phiền phức đã biến mất, Vương Thiên Minh cúi đầu nhìn tâm can bảo bối trong lòng mình, hắn xoay y một lượt nhìn từ trên xuống dưới, nhìn cực kì cẩn thận như không muốn bỏ sót qua bất kì chi tiết nào.
"Em không sao chứ?"
Lạc Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, người ta chưa kịp đến gần đã bị hắn đá bay còn có thể làm gì được y sao.
Dù biết là hắn đang lo lắng cho mình, y cũng rất vui về điều đó, nhưng mà ở đây là chốn đông người, hai người cư nhiên lại ở trước mặt họ mà ôm ấp thể hiện tình cảm, xấu hổ quá đi mất, Lạc Thiên Kỳ chôn mặt trong ngực hắn
"Em không sao hết, anh đừng ôm em nữa người ta nhìn kìa."
"Hửm? Thì sao?"
Lạc Thiên Kỳ đưa tay nhéo thật mạnh vào hông hắn, khiến hắn phải nhăn mặt.
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi thầm oán trách, cái tên đần này đúng là không hiểu tình cảnh chút nào, phải để y nói ra mới chịu
"Em ngại chứ sao."
"Phì...không sao, không cần ngại."
Vương Thiên Minh vui vẻ xoa cái iuđầu nhỏ kia, người yêu bé nhỏ của hắn thật đáng yêu
Vương Tuyết Linh chán nản lắc đầu thở dài, mình cũng có người yêu mà, sao lại vẫn thấy đau mắt như vậy chứ.
Hứa Vĩ Nhân nhìn hai người như vậy có chút buồn, nhưng khi thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt y, cậu cũng nhẹ lòng đi nhiều, miệng cong lên tạo nụ cười có chút buồn bã, chỉ cần y hạnh phúc là được rồi.
Buổi tiệc nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường như không có gì xảy ra, nhưng thầy hiệu trưởng biết mình sắp tiêu tùng rồi, để cho những vị khách kia thấy được bộ mặt không hay của trường, chiếc ghế này của ông, khó mà giữ được.
Không nán lại quá lâu, đến hơn 9 giờ hắn liền đưa y về nhà, Vương Tuyết Linh nhận được cuộc gọi của Thuần Nhã cũng vội vàng phóng đi, chỉ còn lại Hứa Vĩ Nhân ngồi chống tay trên bàn thở dài
"Em ngồi ở đây được chứ?"
Tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu khiến cậu phải ngước lên nhìn.
"Phúc An?"
Trần Phúc An có chút vui mừng khi cậu gọi tên mình, phải chăng anh ấy đã nhớ, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc đầy mong chờ, y có chút hồi hộp nhìn cậu.
"Anh biết tên em sao?"
"À anh thấy nó trên quyển vở."
"À....ra vậy"
Đáy mắt Phúc An thoáng qua một tia thất vọng nhưng rất nhanh liền biến mất, không nhớ cũng được, rồi từ từ y sẽ làm cho cậu nhớ.
Hứa Vĩ Nhân không hề để ý đến chút biến đổi này của y, cậu vui vẻ bảo y ngồi xuống ghế đối diện với mình
"Em không đi với bạn sao?"
"Không, em đi một mình."
Hứa Vĩ Nhân mỉm cười nói, trong khi đó các người bạn khác đang mở căng mắt mà tìm y trong các đám người. Nếu bọn họ biết người mà bọn họ cất công tìm kiếm lại đang ngồi vui vẻ tám chuyện với người khác chắc chắn sẽ đem y kéo vào một con hẻm vắng mà đập cho một trận, bạn gì kì cục.
"Anh cũng đi một mình sao?"
Hứa Vĩ Nhân lắc đầu cười
"Nãy anh có đi với bạn nhưng họ về rồi."
"Vậy sao, thế bây giờ mình đi chung đi."
Phúc An cười tươi để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu làm Hứa Vĩ Nhân có chút ngẩn người khi nhìn y, thằng nhóc này có chút dễ thương a, ánh mắt cậu hơi dịu lại mỉm cười nhìn y.
"Được."
Phút chốc không gian xung quanh hai người như trở nên bừng sáng, nó như tạo nên một cái màn chắn ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Hôm nay, Lạc Thiên Kỳ thức dậy cực kỳ sớm y hăng hái ngồi dậy định bước xuống giường thì bị cánh tay của hắn ôm ngược trở lại. Vương Thiên Minh dùng giọng ngái ngủ của mình mắt nhắm mắt mở nói với y
"Còn sớm như vậy em dậy làm gì? Ngủ thêm chút nữa đi."
Lạc Thiên Kỳ cựa quậy ở trong ngực hắn tỏ ý không muốn, chân y đá loạn xạ, đôi khi lại vô tình quơ chúng chỗ nào đấy khiến hắn phải hít khí lạnh, âm thanh có chút khàn khàn vào buổi sáng cất lên ẩn nhẫn trong đó là sự kiềm nén.
"Lạc Thiên Kỳ, em mà nhúc nhích một chút nào nữa thì em xác định mình khỏi xuống giường đi."
Lạc Thiên Kỳ khó hiểu nhìn hắn sau đó lại nhìn xuống bên dưới, thấy chân mình đang chạm vào cái đó của hắn, hơn nữa cái thứ đó dường như đang có dấu hiệu ngỏng thi lập tức rụt chân lại không dám nhúc nhích, cả mặt đỏ bừng lắp bắp nói
"Anh đúng là tên biến thái, mới sáng sớm mà đã... "
"Hử, đây là vấn đề sinh lý bình thường a, sao em lại nói anh biến thái chứ."
Vương Thiên Minh ủy khuất nhìn y, nhưng hai bàn tay lại không ngừng xoa nắn cặp đào căng tròn của Lạc Thiên Kỳ. Gương mặt hắn bây giờ lại thỏa mãn cực kì, hắn không ngờ người y tuy nhỏ con nhưng chỗ này lại rất đầy đặn, hắn nguyện cả ngày ở nhà sờ mỗi cặp mông này.
Lạc Thiên Kỳ mà biết suy nghĩ này của hắn chắc chắn sẽ tẩn cho hắn một trận, y nghiến răng nghiến lợi kìm nén cảm giác muốn đánh người vào buổi sáng sớm
"Vương tổng, tay anh đặt sai chỗ rồi."
Vương Thiên Minh không cho là đúng, hắn liền lộ ra bản năng mặt dày vô liêm sỉ của mình, tay bóp bóp thêm mấy cái vào nơi mềm mại kia cất giọng đầy biến thái
"Không sai đâu, anh đang giúp em mát xa mà."
"Mát xa mông? Hừ cái đó chỉ có tên biến thái như anh mới nghĩ ra thôi."
Vương Thiên Minh cười cười sau đó hôn xuống môi y, Lạc Thiên Kỳ ban đầu có chống cự nhưng nhanh chóng bị hắn thu phục mà cuốn theo nụ hôn.
Không biết từ khi nào Vương Thiên Minh đã đè lên người Lạc Thiên Kỳ, mắt đầy ý cười nhìn người đang thở dốc ở dưới.
"Em đây là đang câu dẫn anh sao?"
"Hừ, đồ lưu manh, còn chưa đánh răng mà đã hôn, ghê chết đi được ấy."
Vương Thiên Minh nhoẻn miệng cười mổ mổ lên môi y thêm mấy cái, Lạc Thiên Kỳ tỏ vẻ ghét bỏ mà đẩy đầu người ra, nhưng lực đẩy lại nhẹ cực kỳ.
"Được rồi, đi đánh răng đi, mà này em dậy sớm như vậy làm gì? Hôm nay đâu có đi học."
Lạc Thiên Kỳ nghe thế quay đầu nhìn hắn, đôi mắt nghiêm nghị khiến hắn chột dạ, bộ hắn hỏi sai à?
"Đừng nói với em anh quên rồi đấy nhá?"
Vương Thiên Minh giật mình, hắn đã lỡ quên mất chuyện quan trọng gì sao? Đầu hắn nhanh chóng nhảy số cố gắng nhớ lại xem mình có nói gì với y không.
Lạc Thiên Kỳ thấy hắn ngập ngừng liền hiểu ra cái tên biến thái này đã quên, y liền bày ra bộ dạng buồn bã, dịch người về góc giường ngồi bó gối ờ đó, bộ dạng cực kì tủi tân mà di tay vẽ vòng tròn
"Quả nhiên anh có thương yêu gì tôi đâu, đến lời hứa với tôi mà cũng quên."
Vương Thiên Minh dở khóc dở cười nhìn y, hắn không phải là cố ý quên mà, nhưng vẫn nên dỗ dành vị tổ tông này hơn, nếu không tối đến hắn chăn đơn gối chiếc thì thảm lắm.
"Tiểu Kỳ, không phải anh không cố ý quên đâu mà, em có thể cho anh gợi ý được không?"
"Dễ như vậy sao?" Lạc Thiên Kỳ liếc nhìn hắn
"Một hộp bánh quy lớn thế nào?"
Lạc Thiên Kỳ khoanh ta quay đầu đi, y không phải con nít, tưởng y dễ dụ lắm hả, hừ đây là đang khinh thường y có đúng không? Mơ đi, dù hắn có đưa ra điều kiện gì y nhất định sẽ không lay động đâu.
"Anh dẫn em đi ăn đồ nướng nhé."
"Được."
Lạc Thiên Kỳ quay phắt đầu qua nhìn hắn, hai mắt lấp lánh như chứa sao đến cả 1503 nhìn cũng chỉ biết bất lực, kí chủ đúng là lật mặt nhanh còn hơn lật bánh tráng.
Vương Thiên Minh cười cười bắt đầu giở giọng dụ dỗ trẻ em ra
"Vậy có thể nói anh nghe được không?"
Lạc Thiên Kỳ lườm lườm hắn nói ra hai chữ "Thủy cung". Vương Thiên Minh ban đầu nghệch mặt sau đó ồ lên, đúng rồi hôm qua hắn có hứa sẽ dẫn y đi thủy cung chơi.
"A anh quên mất."
"Hừ."
Lạc Thiên Kỳ quay mặt đi bộ dạng ta đây dỗi ngươi rồi, có dỗ cỡ nào cũng không được đâu, phải dỗ bằng một núi đồ ăn vặt cơ.
Vương Thiên Minh lập tức ôm người vào lòng dỗ dành, hắn nói với giọng đầy hối lỗi
"Anh xin lỗi mà, hay anh dẫn em đi ăn đồ nướng xong dẫn em đi ăn kem nhá."
"Khụ...em tạm tha lỗi cho anh" Ăn xong rồi dỗi sau cũng được.
Đạt được mục đích, Vương tổng vui vẻ nhiên miệng cười, Tiểu Kỳ quả nhiên đơn thuần chỉ cần đồ ăn mọi thứ đều có thể, có thể hay không khi y đủ tuổi chỉ cần hắn lấy đủ món ngon vật lạ ra là có thể.... khụ khụ, Vương Thiên Minh mày đang suy nghĩ lệch lạc cái gì đấy, Tiểu Kỳ vẫn còn nhỏ.
Hắn đưa tay ho nhẹ che giấu đi gương mặt khả nghi của mình nhẹ giọng nói với y.
"Được rồi giờ thì nằm ngủ tiếp đi, sớm như vậy thủy cung còn chưa mở cửa đâu."
"Ờ nhể."
Thế là Lạc Thiên Kỳ chui vô chăn ngủ tiếp, Vương Thiên Minh mỉm cười ôm y vào lòng, cứ như vậy thật tốt.
"Oaaaaa...đẹp quá đi."
Lạc Thiên Kỳ thích thú chống tay lên mặt kính nhìn những con cá đủ màu sắc đang bơi lượn phía trên. Chợt có một đám cá nhỏ màu hồng trông rất đẹp bơi lại chỗ y, Lạc Thiên Kỳ hai mắt sáng lấp lánh vẫy gọi Vương Thiên Minh.
"Thiên Minh, Thiên Minh nhìn này, đám cá này đang hôn em này."
Đang chìm đắm trong sự dễ thương của y, Vương Thiên Minh lập tức đen mặt khi nghe đến từ hôn kia, ánh mắt ánh lên tia sát ý nhìn đám cá không biết điều kia, tụi nó không biết có ăn được không nhỉ, hắn thật muốn mua về để lóc thịt tụi nó ra.
Đi một vòng y bắt đầu thấy mỏi chân, bèn ngồi xuống một cái ghế gần đấy, còn hắn thì chạy đi mua nước cho y.
Ngồi một lát thì có vài người đến trước mặt Lạc Thiên Kỳ, y nhíu mày ngước mắt nhìn lên, 1503 cảm thấy không ổn, chuẩn bị lên tiếng cảnh báo thì đã không kịp rồi.
"Mấy người muốn... um..."
Lạc Thiên Kỳ ngấm thuốc mê bắt đầu lịm đi, đám người với thân hình to cao che chắn xung quanh nên mọi người đi ngang nếu không để ý thì cũng không nhìn thấy gì. Bọn họ nhanh chóng kín đáo đem người lên xe rồi chạy đi, chiếc xe chạy ra khỏi ngoại vi thành phố đến một ngọn đồi cao thì dừng lại, hai trong số bọn họ vác y còn đang bất tỉnh đi bộ lên ngọn đồi kia.
Lúc Vương Thiên Minh trở lại không thấy người đâu thì bắt đầu hoảng sợ, hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi người.
"Dù có lật tung cái thành phố này cũng phải tìm được em ấy cho tôi." Chợt dừng lại như đang nghĩ ngợi gì đó hắn nói tiếp "Điều tra luôn những hành động gần đây của Bạch Nhạc Vy cùng Lý Tuấn."
Nói xong hắn liền cúp máy vội vàng chạy ra ngoài, nếu hai người đó có liên quan đến chuyện này thì hai người đó nên xác định ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của bọn họ.
[Kí chủ, kí chủ]
Hệ thống 1503 gọi y, nhưng có gọi cỡ nào y cũng không tỉnh khiến nó lo lắng cực kỳ, đang loay hoay tìm cách khiến cho y tỉnh thì cánh cửa lúc này đột nhiên mở ra, 1503 vội chui vào không gian quan sát. Bước vào là một đám người với thân hình cao to, dẫn đầu lại là một cô gái nhỏ nhắn, mà người này không phải ai xa lạ mà chính là Bạch Nhạc Vy
Bạch Nhạc Vy nhìn y bị trói bất tỉnh trên ghế lạnh nhạt ra hiệu cho đám người phía sau
"Dội nước đi"
'Rào'
"Um..."
Lạc Thiên Kỳ toàn thân ướt nhẹp trong mơ màng tỉnh dậy, Bạch Nhạc Vy cười đầy mỉa mai nhìn y
"Chào bạn học Lạc"
Lạc Thiên Kỳ định đưa tay lên thì nhận ra nó đã bị trói với cái ghế này, đáy mắt y tối đi vài phần, sau đó ngước lên nhìn Bạch Nhạc Vy với một ánh mắt ngây thơ
"Bạch tiểu thư, sao cô lại bắt tôi thế?"
Bạch Nhạc Vy ghét cay ghét đắng ánh mắt này của y, nhìn không khác gì y không để cô ta vào mắt vậy.
"Tôi đâu bắt cậu, tôi chỉ là muốn mời cậu đến đây chơi một chút."
"Ồ ra vậy, cách thức mời người khác đến chơi của Bạch tiểu thư đây cũng thật độc đáo a."
"Hừ, như vậy với xứng với mày."
"Ể? Sao lại thay đổi xưng hô rồi" Lạc Thiên Kỳ tỏ ra ngạc nhiên sau đó lại tặc lưỡi "Người ta nói Bạch tiểu thư đây hai mặt tôi không tin, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến, quả thật đôi khi lời đồn cũng rất đúng."
1503 ở trong không gian khẩn cầu kí chủ nhà nó đừng có tìm chết như thế này nữa nhưng y hoàn toàn ngó lơ lời nó, 1503 tức giận bỏ mặc luôn kí chủ nhà mình mà đi qua nhà hệ thống khác chơi, hừ cậu mà chết cũng không liên quan đến bổn hệ thống, nghĩ xong nó liền chạy sang nhà anh bạn hệ thống của mình khóc lóc kể lễ, nào là nó bị y ức hiếp như thế nào, uất ức như thế nào, người bạn kia không nói gì chỉ mỉm cười lắng nghe bó kể lễ, tay không nhìn được mà đưa lên xoa cái đầu nhỏ của tiểu robot.
'Chát'
"Vì cái gì? Vì cái gì những thứ tao thích đều ở xung quanh mày?"
Bạch Nhạc Vy nhìn y với đôi mắt đầy thù hận y đều nhìn thấy, nhưng y không hề hoảng sợ mà chỉ mỉm cười nhỏ nhẹ đáp lại cô ta.
"Bởi vì.....những thứ đó nó không dành cho con người như cô."
"Mày...."
Cô ta tức điên giơ tay lên định đánh y thêm cái nữa thì bỗng khựng lại, miệng khẽ nhếch lên.
"Mày cứ việc nói đi, vì tí nữa sẽ không nói được đâu...mà chỉ dùng nó để rên rỉ dưới thân thằng đàn ông khác thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.