Edit: Nguyệt Kiều
Lost thay thế Lăng An Tu sống ở thế giới hiện thực, hiện tại y có một cái tên mới -- Nhan Thanh, y làm quản lý cho một công ty lớn, lương lậu một năm tương đối khả quan, giá trị bản thân cũng càng ngày càng cao. Ở trong mắt những người khác, không thể nghi ngờ bây giờ Lost chính là mẫu người thành công điển hình trong cái xã hội này.
Nhan Thanh vừa đưa chiếc xe mới mua vào ga ra, liền nghe có người kêu tên của y: "Lost."
Xưa nay nam nhân lui tới hộp đêm sẽ không bao giờ chịu nói cho tình một đêm tên thật của mình, Nhan Thanh quay đầu nhìn lại, quả nhiên là chàng trai đêm hôm trước.
Nhan Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn chàng trai kia một cái, chỉ nói ra một câu: "Tôi không có hứng thú."
Chàng trai lộ ra biểu tình thất vọng, "Em đợi rất lâu rồi."
"Vậy bây giờ cậu có thể đi." Nhan Thanh vừa mệt mỏi cả nửa ngày, bây giờ không có tâm tình, cũng không có khí lực lăn giường. Chàng trai sững sờ tại chỗ, bộ dáng thực không muốn, Nhan Thanh không có để ý đến cậu, đi vào thang máy.
Về đến nhà, Nhan Thanh liền thấy Lăng An Tu đang bay loạn lung tung xung quanh phòng khách, biểu tình trên mặt tựa hồ rất hưởng thụ.
"Em đang làm gì thế?"
"Trải nghiệm cảm giác bay lượn."
"Em thần kinh à." Hai người trăm miệng một lời. Nhan Thanh kinh ngạc nhìn Lăng An Tu.
Lăng An Tu nhún nhún vai, "Anh là do tôi tạo ra, tôi có thể biết được câu tiếp theo anh sẽ nói gì."
Biểu tình của Nhan Thanh có mấy phần phức tạp, y dừng một chút, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta vốn là là cùng một người. Cho nên việc em đưa thân thể cho tôi mượn để dùng thì sao, đừng có bày ra bộ mặt tôi nợ em."
Lăng An Tu mặt không chút thay đổi nói: "Vậy anh tính khi nào trả lại tôi?"
"A, để tôi nghĩ đã." Nhan Thanh ở trên ghế sa lông thoải mái nằm xuống, "Đợi tôi già đã nhé."
"..."
Nhan Thanh nghỉ ngơi một hồi, liền vào bếp làm bữa tối. Cũng nhờ Lăng An Tu ban tặng mà tài nấu nướng của y cực kỳ tốt, một bát cháo đơn giản cũng có thể nấu tới người người nhỏ dãi.
"Kỳ thực việc này không phải là lỗi của tôi." Nhan Thanh bày làm ra một bộ mặt vô tội, "Tôi thật sự rất muốn cùng em chung sống. Em nhìn mà xem, tuy rằng em không ăn được, nhưng mỗi lần nấu tôi đều nấu thêm phần của em. Tôi thật sự đem em để ở trong lòng. Như nào, có phải rất cảm động phải không?"
"..."
Nhan Thanh thở dài, chậm rãi uống một hớp cháo: "Tôi cũng rất hi vọng em có thể cùng ăn cơm chung với tôi. Đối với tôi không ai có thể sánh bằng em."
"Lúc ăn cơm còn có thể nói những lời buồn nôn như thế sao?"
Nhan Thanh hướng hắn lè lưỡi một cái -- Lăng An Tu biết, này vị tiên sinh hoàn mỹ với tính cách khó lường này đangmở hình thức trai trẻ dương quang, tuy rằng việc này khiến Lăng An Tu cảm thấy rất đau dạ dày, thế nhưng hắn phải thừa nhận, chỉ cần là đồng chí thụ bình thường nhìn thấy Nhan Thanh tỏ vẻ dễ thương, nhất định sẽ trực tiếp xông đến như sói đói chụp mồi.
Nhan Thanh ăn xong bữa tối, tắm rửa sạch sẽ liền lên giường ngủ. Lăng An Tu đợi đến khi y ngủ say, lặng yên không một tiếng động hiện nguyên thân thể, đương nhiên, kỳ hạn chỉ có một giờ, hắn nhất định phải dành thời gian.
Lăng An Tu mở máy tính ở phòng sách lên, chân dung Tiểu An lập tức xuất hiện ở trên màn hình. Là một hệ thống, Tiểu An không có chức năng âm thanh, chỉ có thể bắn ra khung chat cùng Lăng An Tu giao tiếp: "Hắn thế nào?"
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu biết đến Tiểu An nói "Hắn" là chỉ ai, hắn cấp tốc gõ đánh máy: "Quả thực chính là tình nhân trong mộng của tất cả đồng chí, tôi nghĩ tôi muốn yêu hắn đấy."
"... Anh đây là đang nói đùa sao?"
"Phí lời."
"Anh định làm như thế nào?"
"Tôi làm sao biết. Chuyện lần này có vẻ khó làm, bởi vì tôi không có thực thể cái gì cũng đều không làm được. Mà cậu lại là một hệ thống, nếu như đem máy vi tính tắt đi chả khác gì trực tiếp biến mất." Ánh sáng u ám chập chờn chiếu lên khuôn mặt thoạt nhìn có chút mệt mỏi của Lăng An Tu, "Hiện tại chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó. PS: Cảm giác có thể bay lại còn rất tuyệt."
"..." Tiểu An an tĩnh một chút, liền bắn ra một cửa sổ, "Anh có muốn tiến vào đây xem qua một chút không?"
"Tiến vào?"
"Anh vốn là thuộc về thế giới ảo, muốn trở về bất cứ lúc nào cũng đưuọc."
Lăng An Tu suy nghĩ một chút, nói: "Lần sau đi."
Cùng Tiểu An thảo luận xong xuôi cũng mất nửa giờ. Lăng An Tu tắt máy vi tính, không có việc gì làm. Lúc đi ngang qua phòng ăn, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở ra tủ lạnh, đem cháo Nhan Thanh nấu còn thừa ra đun nóng.
Mới vừa ăn xong, còn chưa kịp thu dọn, Lăng An Tu liền phát hiện hai tay của hắn dần dần trở nên trong suốt, trong chốc lát, hắn liền cùng không khí hợp thành một thể.
Thân là linh thể Lăng An Tu cũng không cần ngủ, cứ thế trải qua đêm dài, chuyện gì cũng đều không thể làm, chỉ có thể bay tới bay lui không mục đích. Lăng An Tu qua mấy tiếng liền có chút không chịu được, hắn thậm chí muốn gọi Nhan Thanh lên cùng trò chuyện, dù cho là đấu võ mồm cũng không tồi.
Nhan Thanh nằm ở trên giường, lộ ra đường nét duyên dáng. Lăng An Tu đột nhiên rất muốn biết, trước đây mỗi buổi tối như này, Nhan vượt qua như nào? Hắn chỉ nhớ, buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ là thấy Nhan Thanh, tỉnh lại cũng là nhìn thấy y đầu tiên.
Không như Lăng An Tu tính toán, sáng ngày hôm sau, Nhan Thanh nhìn bát đĩa trên bàn ăn, cả người không cảm giác tốt. Y vọt vào phòng ngủ, xác nhận đồ vật quan trọng đều không bị mất, sắc mặt trắng bệch đi ra.
Lăng An Tu đang ở phòng sách, nghe đến tiếng bước chân, quay đầu lại đối diện Nhan Thanh nói: "Tôi muốn đọc sách, anh có thể giúp tôi lật trang không?"
Nhan Thanh trầm mặt hỏi: "Tối hôm qua em làm gì thế?"
"Ngẩn người."
"Em có thấy có người xông vào hay không?"
"Không có."
"Không thể!" Sắc mặt Nhan Thanh càng khó coi hơn, "Tuyệt đối có người vào!"
"Ý của anh là trộm?"
"Nào có tên trộm nào vào mà cái gì cũng không lấy, chỉ là ăn trộm một bát cháo?!"
"Ồ?" Lăng An Tu giả vờ suy nghĩ hình, "Chẳng lẽ là..."
"Em nghĩ tới điều gì?"
"Cũng không có gì." Lăng An Tu nở nụ cười, "Trước kia tôi tuyệt đối sẽ không tin nhân vật mình tạo ra có thể đến hiện thực, mà là chuyện này xác thực đã xảy ra. Trước kia tôi cũng tuyệt đối không tin trên thế giới này có quỷ, xem ra..."
Nhan Thanh xì cười một tiếng: "Em đừng giả thần giả quỷ, không dọa được tôi đâu."
Lăng An Tu nghiêng đầu nhìn hắn, "Không phải? Thế chẳng lẽ anh còn tưởng rằng là là tôi?"
Nhan Thanh trầm mặc một hồi, lại lộ ra nụ cười bất cần đời: "Nếu như em có thể có thân thể của chính mình, việc đầu tiên sẽ là để tôi ôm em. Tôi còn đang rất muốn nếm thử tư vị của em đấy."
Lăng An Tu không để ý tới y, mà là chỉ chỉ đồng hồ treo trên vách tường, "Anh nên đi làm, tinh anh tiên sinh."
"Vậy đi, hẹn gặp lại."
"Chờ một chút." Lăng An Tu vung tay, "Anh có thể giúp tôi mở máy tính, thêm mấy bộ phim đáng xem được không? Tôi ở nhà rất nhàm chán."
"Em thật nhiều chuyện." Nhan Thanh ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn mở máy vi tính, bật lên mấy bộ phim, "Tôi trước đây đều không có yêu cầu nhiều như vậy."
"Đó là bởi vì mỗi ngày tôi đều ở nhà cùng anh, nói chuyện cùng anh, lần nào ra ngoài cũng đem theo anh." Lăng An Tu dừng một chút, "Lạy chúa, tôi vừa nghĩ lại mỗi lần ở trên đường nói chuyện cùng anh, người ngoài nhìn tôi sẽ cảm thấy tôi là người thần kinh."
Nhan Thanh cười cho Lăng An Tu một cái hôn gió rồi đi ra khỏi nhà.
Mở máy vi tính lên liền bắn ra khung chat: "Hắn chưa bao giờ mang anh ra ngoài."
"Tôi biết. Thế nhưng, ai quan tâm đâu." Lời Lăng An Tu muốn nói không thể truyền đạt lại cho Tiểu An, thế nhưng hắn biết đến Tiểu An nhất định hiểu.
Lăng An Tu từ cửa sổ bay ra ngoài, đi tới đi lui trên đường cái. Không ai có thể nhìn thấy hắn, cũng không có ai có thể nghe đến âm thanh hắn phát ra. Hắn có thể đi đến bất kỳ địa phương nào -- hắn có xem phim rạp miễn phí, có thể không kiêng kị gì mà xông vào phòng tắm nam xem trai múi lõa thể. Còn có thể xem những bí mật quốc gia, nhưng là, hắn vĩnh viễn cô đơn.
Bất tri bất giác, Lăng An Tu liền trôi dạt đến chỗ nhà xuất bản. Trước đây mỗi tháng hắn đều sẽ tới nơi này một lần, đem bản thảo giao cho Hạ Dật xong, Hạ Dật sẽ dẫn hắn xuống tiệm cà phê dưới lầu ngồi uống nước một tiếng đồng hồ, cùng hắn nói chuyện truyện tranh, ép hắn bán hủ để tăng chút tiêu thụ. Rõ ràng đây là việc mới nửa năm trước, mà hiện tại Lăng An Tu nhớ lại lại có cảm giác như đang mơ.
Lần này nhìn thấy Hạ Dật, anh vẫn giống như trước đây, mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò, trên tay ôm một đống bản thảo gốc.
"Hạ Dật?"
Hạ Dật đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Lăng An Tu như thấy quỷ, tập tranh phác thảo rơi xuống đất. Hạ Dật cũng không nhặt lên, bắt lấy tay Lăng An Tu, "Cậu cũng biết xuất hiện a! Con mẹ nó nửa năm nay ruốt cuộc cậu đã đi đâu?!"
"Tôi..."
"Gọi điện thoại cậu cũng không nghe, đến nhà cậu tìm thì cậu lại chuyển nhà!" Hạ Dật bị tức đến hai mắt ửng hồng, "Cậu còn nhiều hố chưa lấp xong đâu đấy!"
"Rất xin lỗi." Lăng An Tu thành khẩn nói, "Bất quá tôi thật sự không phải cố ý."
"Tôi cho cậu một nốt nhạc, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì!" Hạ Dật đã hoàn toàn điêng cuồng.
Lăng An Tu suy tư một hồi tìm từ, cuối cùng nói: "Tôi gặp một kẻ cặn bã."
Sau khi Lăng An Tu giải thích, Nhan Thanh thành một tên cặn bã lừa gạt tài lừa sắc, y không chỉ đùa bỡn tình cảm Lăng An Tu, còn chiếm đoạt nhà của hắn, bởi vì Lăng An Tu không chỗ có thể đi, không thể làm gì khác hơn là về nhà trốn hơn nửa năm.
Hạ Dật nghe được căm phẫn sục sôi: "Đờ phắc, đây là người nào a! Cũng quá thiếu đạo đức đi!"
Lăng An Tu gật gật đầu, "Cho nên, tôi phải quay về, nói như thế nào nhỉ, báo thù?"
Hạ Dật vỗ vỗ Lăng An Tu vai, "Anh em, tôi ủng hộ cậu. Cậu muốn làm như nào?"
Lăng An Tu cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, sầm mặt lại, ngẩng đầu đối Hạ Dật nói: "Cậu nhìn phía sau kìa, mau!"
"A?" Hạ Dật quay đầu lại, nghi ngờ nói: "Không có thứ gì a! An Tu? Lăng An Tu!" Hạ Dật đứng lên nhìn bốn phía, tìm nửa ngày cũng đều không nhìn thấy Lăng An Tu, nhất thời tức đến nổ phổi: "Đờ phắc, lại chơi bố?!"
Lăng An Tu hồi nhà trọ thời điểm lựa chọn từ cửa tiến vào, sự thực chứng minh, hắn sự lựa chọn này phi thường chính xác. Hắn mới vừa bay tới huyền quan, liền nghe đến một loại nào đó mập mờ âm thanh.
Lăng An Tu cũng không có dừng lại, hắn tiếp tục trôi về phòng khách, liền thấy hai nam nhân lõa thể ở trên ghế sa lon dây dưa. Nam nhân bị Nhan Thanh đặt ở dưới thân hơi híp mắt lại, biểu tình phi thường hưởng thụ, mở ra hai chân đón nhận chuyển động của Nhan Thanh.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt Lăng An Tu, Nhan Thanh ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn Lăng An Tu, hướng hắn mỉm cười, đồng thời tăng nhanh động tác.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam