Tống Y

Chương 3: Dong y




Tế Thế đường ở cùng trên một con phố với Ngũ Vị đường, cách không xa lắm, Tế Thế đường là dược đường lớn nhất Đống Đạt Huyền, chưởng quỹ và cũng là đại phu của Tế Thế đường mang họ Tiền, y thuật như thần, nhiều người đã phải đi hàng trăm dặm đến nhờ ông ta xem bệnh. Từ nhiều năm nay, ông ta đã cải tử hoàn sinh cho không ít người những đại phu khác đã lắc đầu từ chối, có lời đồn đại rằng những người bệnh được ông ta cứu chữa thì ngay cả Diêm Vương ở Diêm La điện cũng không dám thâu thập. Hơn nữa ông ta lại trượng nghĩa, chữa bệnh cho người ngèo không lấy tiền vì thế dân gian đặt cho ông ta một ngoại hiệu gọi là: “Tiền không thu”, trải qua thời gian ngoại hiệu đó gắn liền với ông ta, không ai còn nhớ tên thật của ông ta nữa
Lâm Thanh Đại nói: “Đã như vậy sao lúc đầu các ngươi không đưa người bệnh tới cho Tiền thần y chữa trị?”
Tráng hán buồn bã trả lời: “Ôi, đây cũng là do số mệnh! Mấy ngày trước Tiền thần y hộ tống bà nội đang lâm bệnh của Bàng huyện úy đi phủ thành. Trong thời gian ngắn ông ấy không thể quay về được, đại ca tôi tính mạng đang gặp nguy hiểm. Tôi nghe nói về Sài đại phu ở Ngũ Vị đường, không phải, là Sài dong y. Ông ta nói ông ta nói ông ta có thể chữa được bệnh này. Sao tôi lại giao đại ca cho ông ta chữa trị chứ?”
Lâm Thanh Đại cau mày, quay đầu nhìn về phía vị đại phu của dược đường
Sài đại phu thở dài, lộ vẻ sầu thảm lắc đầu nói: “Lão phu đã tính sai, lão phu thấy anh ta tuy tinh thần uể oải nhưng thân nhiệt không tiết mồ hôi, cơ thể cường tráng, lão phu nghĩ anh ta có thể chống chọi được nên dùng thuốc mãnh công hy vọng có thể nhanh chóng chữa khỏi cho anh ta, không ngờ dục tốc bất đạt, ài…!”
Trong đám đông phía ngoài cửa, một lão phụ nhân kêu lên: “Nói nhiiều như vậy làm cái gì, hãy trói tên dong y giết người đến gặp quan phủ”. Những người đi cùng cũng la hét lên, người múa côn, người vung dây thừng muốn xông vào trói Sài đại phu.
Lâm Thanh Đại hừ lạnh, tay áo phất lên chấn bay mấy hán tử về phía sau, may mắn phía sau bọn họ đã có người đỡ nên không ngã xuống. Lâm Thanh Đại mắt như tóe lửa, điềm nhiên nói: “Người nào còn dám xằng bậy, đừng trách ta không khách khí!”
Những người đó không tự chủ được lui lại phía sau vài bước, chỉ múa côn, kêu la lọan xạ, thúc giục người khác xông lên, nhưng không một ai dám tiến lên.
Hán tử đó ra hiệu cho mọi người phía sau im lặng, hắn nhìn Lâm Thanh Đai lạnh lùng nói: “Lâm chưởng quỹ, dong y tuy là người của quý đường, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, Ngũ Vị đường của cô không liên quan gì, phương thuốc của ông ta đã giết đại ca của tôi, cho nên chúng tôi chỉ tìm hắn đòi thường mạng, không liên quan gì đến Ngũ Vị đường, làm ơn tránh đường!”
Lâm Thanh Đại chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ông ta là đại phu do Ngũ Vị đường thuê, ông ta gặp chuyện không may, ta đương nhiên phải ra mặt”.
“Tốt, vậy Lâm chưởng quỹ cho biết chuyện này giải quyết ra sao?”
“Người chết không thể sống lại được, dù có đưa Sài đại phu đi báo quan thì đại ca các hạ có thể sống lại sao? Sài đại phu cũng chỉ có ý tốt, ông ta chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi cho lệnh huynh, đó chỉ là do bất cẩn. Sài đại phu xem bệnh luôn chính xác, hàng xóm xung quanh đều khen ngợi. Lúc đó ông ta chuẩn bệnh cũng chính xác, chỉ là do dùng dược quá mạnh, người bệnh không chịu được dược lực. Các hạ cũng đã nói bệnh tình lệnh huynh lúc đó rất nguy ngập, mạng sống như sợi chỉ treo mành chuông, Tiền thần y lại không ở Huyền thành mới đến mời Sài đại phu cứu chữa. Vấn đề này phân tích ra thấy rằng bệnh của lệnh huynh thực sự nghiêm trọng, mạng sống bị de dọa, sao có thể đổ hết lỗi lầm lên đầu Sài đại phu?”
Nàng vừa nói xong, đám người tráng hán trên dưới sự bi thương đến đây để hỏi tội dong y, nhưng khi suy xét cẩn thận chuyện này đến cùng cũng chỉ do huynh đệ nhà mình bệnh tình quá nặng, cũng không thể trút hết trách nhiệm lên đại phu được, mọi người đều lặng lẽ buông gậy gộc xuống.
Lâm Thanh Đại thở dài nói: “Huynh đệ các người qua đời, chúng ta cũng rất đau buồn. Sài đại phu là người của Ngũ Vị đường, lần này ông ta mắc sai lầm, trách nhiệm bồi thường sẽ do Ngũ Vị đường của ta” Sau khi đi tới quầy, nàng rút từ trong rương ra một thỏi bạc, nàng quay lại chỗ tráng hán: “Đây là hai mươi lạng bạc, xem như đó là tiền bồi thường cho phí mai táng. Việc này đến đây là xong, ý mọi người như thế nào?”
Tráng hán chần chừ giây lát, hắn quay người nhìn mọi người phía sau, bọn họ đến gây phiền toái nói đúng ra cũng vì chuyện tiền bạc, nay Lâm chưởng quỹ ra tay hào phóng, trả bọn họ hai mươi hai lượng. Nếu quan phủ ra phán quyết bồi thường nếu thỏa đáng lắm thì cũng chỉ được khoảng mười hai mười ba lạng mà thôi. Do vậy không ai lên tiếng phản đối.
Tráng hán nhận ngân lượng, chảy nước mắt, hắn ôm quyền nói: “Lâm chưởng quỹ thật nhân nghĩa, đa tạ”, rồi hắn xoay người nhìn Sài đại phu, chỉ tay vào ông ta, giọng rít lên: “Dong y, ta khuyên ngươi trở về nhà trông cháu đi để khỏi gây tai họa cho người khác nữa! Chúng ta về thôi!”
Đám người nâng thi thể lên, kêu khóc mà đi.
Đám người giải tán, trước cửa Ngũ Vị đường lại vắng hoe. Sài đại phu đứng đó, hồn bay phách lạc nhìn ra ngoài cửa giống như một hình nhân làm bằng đất sét.
Lâm Thanh Đại đi tới, khẽ thở dài nói: “Tiên sinh, trời tối rồi, ngài cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi sớm đi”.
Sài đại phu gật đầu, giọng bi thương nói: “Đa tạ” rồi lảo đảo bước đi, mái tóc hoa râm phất phơ trong gió đêm.
Đỗ Văn Hạo thấy dược đường của bọn họ vừa xảy ra chuyện, lúc này hắn đến xin việc sợ rằng họ không có tâm trạng để ý đến việc này, hắn muốn chờ một lúc do đó hắn quay người bước dọc phố.
Đi ngang qua cửa Tế Thế đường của Tiền thần y mà tráng hán nọ nói tới, hắn tận mắt thấy dựơc đường này rất khí phái, nguyên tiểu nhị chạy thuốc đã có năm, sáu người, bệnh nhân đến khám bệnh liên tục không ngớt. Lúc này trời đã tối chỉ thấy trong dược đường có rất nhiều bệnh nhân
Hắn nhìn xung quanh một lúc, nhiều cửa hàng bắt đầu đóng cửa, cái bụng đói lại kêu ục, ục, ục. Hắn thong thả quay bước về phía Ngũ Vị đường.
Nhìn từ xa hắn thấy một tiểu nhị béo đang bê cánh cửa ra để đóng cửa, Đỗ Văn Hạo vội bước lên phia trước nói: “Chờ một chút, đại ca. Làm ơn chờ một chút”.
Tiểu nhị mập quay đầu nói: “Vị…, đại gia này, ngài đến đây thăm bệnh hay bốc thuốc? nếu ngài đến khám bệnh thì ngày mai ngài hãy đến, đại phu đã về nhà rồi”.
“Tại hạ không đến khám bệnh, tại hạ đến xin làm tiểu nhị”.
“ Ôi thật ngượng quá, chúng tôi đã tìm được tiểu nhị rồi, ông bạn đến muộn rồi, ông xem cáo thị ở trên cửa đã được tháo xuống”.
Đỗ Văn Hạo thấy lòng ớn lạnh: “Tìm được rồi sao? Là ai?”
Tiểu nhị béo ngoác miệng cười: “Chính là, he, he, chính là ta, ta vừa mới đến nhận việc, chưởng quầy đã giữ tôi lại. Dược đường chỉ cần một tiểu nhị, nên, he,he, he… Xin lỗi nha!”
Đỗ Văn Hạo tràn đầy thất vọng, không nghĩ sai một ly đi một dặm, cũng mất đi cơ hội lập nghiệp, hắn cười xấu hổ nói: “Không có gì, cáo từ” rồi hắn xoay người , uể oải bước đi.
Hắn cúi đầu lê bước không chú ý xung quanh vì vậy hắn suýt va phải một người, người đó chân tay nhanh nhẹn vội tránh sang bên, giọng gắt gỏng: “Này! Nhìn đường chứ!”
“Xin lỗi!” Đỗ Văn Hạo vội khom người nhận lỗi, hắn nghe âm thanh đó là của nữ nhân hơn nữa âm thanh trong trẻo đó vẫn còn non nớt, hắn vội ngẩng đầu nhìn, đó là một tiểu cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt trái soan, nước da trắng nõn nà như tuyết, đôi mắt to, ánh mắt sáng, mắt liếc Đỗ Văn Hạo rồi chạy vội vào trong dược đường.
Tiểu nhị béo đang đóng cửa vội chạy ra nói: “Cô nương, cô đến bốc thuốc à?”
“Sài đại phu đâu? Tôi ở khách điếm đối diện, có người khách bị bệnh. Tôi muốn mời Sài đai phu đi thăm bệnh!”
“Cô nương, thực sự xin lỗi, giờ là canh hai, đại phu đã về nhà rồi”.
Tiểu cô nương dậm chân kêu: “Làm sao bây giờ?”
Lúc này âm thanh của Lâm Thanh Đại truyền ra từ hậu đường: “Phi Nhi!, là muội à?”
“Là muội, Thanh tỷ!”
Đang nói chuyện, Lâm Thanh Đại từ hậu đường ra đến nơi, nàng nói với tiểu nhị: “Ngốc béo, đây là thiên kim tiểu thư Tuyết Phi Nhi của Hằng Tường khách điếm ở đối diện với chúng ta!”
Gã tiểu nhị béo vội khom lưng nói: “Tuyết cô nương, tiểu nhân xin lỗi, tiểu nhân là tiểu nhị mới tên là Chu Phát Tài, mọi người gọi là: Ngốc béo, he, he”
Tuyết Phi Nhi không để ý đến hắn, nàng nói với Lâm Thanh Đại: “Thanh tỷ, ở khách điếm nhà muội có một đứa nhỏ, mông của nó mọc một cái nhọt lớn, nó rất đau đớn, nó khóc lóc rất thảm thiết, muội qua đây thì Sài đại đã về”.
Lâm Thanh Đại xin lỗi nói: “Sài đại phu đã về một lúc lâu. Hay là để tỷ kêu tiểu nhị đi mời ông ấy đến khám bệnh tại nhà?”
Tuyết Linh Nhi chần chừ một chút: “Thôi được, hai mẹ con nàng ta xem ra cũng không trả nổi tiền khám chữa bệnh, muội sẽ cầu xin cha muội giúp đỡ hai mẹ con, nhưng cha muội cứ mở mồm là nói: Từ bi không mở khách điếm, chưa chắc ông đã chịu xuất tiền. Tế Thế đường của Tiền thần y chữa bệnh không lấy tiền nên ông cũng không thích các đại phu ở đó. Ôi, dù sao thì cái nhọt ở mông của đứa nhỏ cũng không nghiêm trọng lắm chỉ đáng thương cho nó thôi. Muội về đây!”
Tuyết Phi Nhi bước ra ngoài dược đường.
Câu chuyện của các nàng bị Đỗ Văn Hạo nghe lỏm được, tận dụng cơ hội một đi không trở lại này, cho dù còn không biết nó có phải là duyên kỳ ngộ hay không, Đỗ Văn Hạo quyết phải bắt lấy. Hắn vội bước lên phía trước, chắp tay nói: “Cô nương, tại hạ là linh y, tại hạ am hiểu trị liệu bệnh ung thư tiết đinh, nếu cô không ngại để tại hạ xem đứa bé một chút được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.