Tống Y

Chương 131: Vụ án nuốt vàng mưu sát




Đổng bộ khoái kinh ngạc nói: “Phẫu thuật chữa bệnh? Là Đỗ thần y sư phụ của Tiền thái y ư? Không phải ông ấy đã…….”.
Hắc y nhân cười nói: “Ta không biết Đỗ thần y ngươi nói là ai. Cứu con ngươi là một giang hồ ẩn sỹ”.
“Hả? Ân công cứu con ta ở đâu? Vợ chồng chúng ta muốn đến gặp, dập đầu tạ ơn cứu mạng”.
“Không cần!” Hắc y nhân cười lắc đầu: “Ông ta là cao nhân thế ngoại, không muốn người khác quấy rầy mình”.
“Vậy có thể cho chúng ta biết tên húy của ân công không? Ông ấy cứu mạng con chúng ta. Chúng ta muốn mỗi ngày thắp nhang cầu khấn ông trời phù hộ cho ân công phúc lớn, mệnh lớn”.
Hắc y nhân cười nói: “Không cần, vào trong nhà, ta có chuyện cần nói với ngươi”.
Đổng bộ khoái vội nói: “Đúng, đúng! Chúng ta thật hồ đồ. Mời cô nương vào trong nhà nói chuyện”.
Sau khi vào nhà. Đổng bộ khoái đặt Đông Đông lên giường, hắn bỏ chiếc áo trùm bên ngoài, cởi áo cẩn thận quan sát Đông Đông. Hắn thấy quanh bụng Đông Đông quấn băng gạc, hắn vội kéo áo che lại rồi lấy một cái chăn đắp lên người Đông Đông. Hắn xoay người nói với vợ: “Nàng nhóm lửa sưởi ấm. Chúng ta có thể chịu lạnh được chứ không thể để Đông Đông và ân nhân chịu lạnh”.
“Dạ!” Đổng thị vui mừng lau nước mắt chạy ra sân ôm một ôm củi vào trong nhà nhóm lửa sưởi ấm.
Hắc y nhân ngồi xuống giường rồi lấy từ trong người một bọc nhỏ đặt trên bàn cạnh giường, hắc y nhân mở cái bọc ra, trên nền vải màu xanh nước biển là một chiếc kim vàng nhỏ. Hắc y nhân khẽ nói: “Đổng bộ khoái, chiếc kim này khi đại phu phẫu thuật chữa thương đã lấy ra từ trong bụng của Đông Đông. Nguyên nhân đau bụng của Đông Đông là do nuốt chiếc kim này, nó không thể tự bài trừ ra ngoài, gây tắc trong ruột, sau cùng nó đâm thủng ruột, chỉ chậm một chút là Đông Đông đã mất mạng”.
Hắc y nhân này chính là Lâm Thanh Đại. Người phẫu thuật chữa bệnh cho đứa nhỏ này đương nhiên là Đỗ Văn Hạo. Vì tránh bị tiết lộ tung tích, Lâm Thanh Đại bày cho Đỗ Văn Hạo một cách. Chính nàng bắt cóc đứa bé về cho Đỗ Văn Hạo chữa bệnh. Khi chữa khỏi lại mang trả lại.
Lâm Thanh Đại đem đứa bé về Phù Vân đường. Đỗ Văn Hạo và nhị nữ đã chuẩn bị tiến hành phẫu thuật. Khi phẫu thuật phát hiện trong khoang bụng có một miếng vàng. Thì ra là do nuốt vàng tự tử. Bởi vì miếng vàng quá to nên nó xuyên thủng bụng gây ra chứng viêm màng bụng cấp tính.
Việc giải phẫu diễn ra rất thuận lợi. Mấy người Đỗ Văn Hạo cảm thấy có chuyện gì mờ ám ở đây. Đây có thể là vụ án mưu sát, nhưng lại không có chứng cứ gì. Đến khi Đông Đông tỉnh lại, hỏi qua hỏi lại nó cũng không nói cho Lâm Thanh Đại chút đầu mối nào. Giờ mang Đông Đông trả lại nàng nhân tiện hỏi thăm xem có điều tra được manh mối gì không.
Đổng bộ khoái kinh ngạc nhìn miếng vàng: “Con ta nuốt vàng? Nhà ta chỉ có mấy miếng bạc vụn và mấy văn tiền. Không có vàng. Sao con lại nuốt vàng? Sao con không nói cho phụ thân biết chứ?”
Đông Đông lắc đầu, nó nói giọng yếu ớt: “Hài nhi….., không biết”.
“Con không biết? Nuốt cả một miếng vàng lớn như vậy mà lại không biết?”
Lâm Thanh Đại nói: “Ngươi đừng vội, chúng ta đã cẩn thận hỏi lại con của ngươi, nó thật sự không biết đã nuốt kim, rất có thể ai đó muốn hại các ngươi”.
Đổng bộ khoái kinh hãi hỏi: “Ân công nói có người muốn giết con của ta?”
Đổng thị đang ngồi nhóm lửa nghe nói thế sợ đến run bắn cả người, nàng vội vứt thanh củi lại chạy đến ngồi ở đầu giường, hai tay ôm chặt con vào lòng như muốn bảo vệ, mắt nàng nhìn trượng phu vẻ lo lắng.
Lâm Thanh Đại gật đầu: “Gia cảnh các ngươi bần hàn. Miếng vàng này không phải của nhà. Đông Đông lại nói nó không nuốt vàng. Đây rõ ràng là có người muốn sát hại Đông Đông. Đây chính là chuyện ta muốn nói với ngươi”.
“Là ai? Ai muốn giết con ta? Đổng bộ khoái ta làm việc quang minh lỗi lạc. Không hãm hại ai bao giờ, không đắc tội với ai. Vì sao muốn hại con ta?”
“Cũng nên dựa vào cương vị bộ khoái của ngươi để điều tra tìm ra thủ phạm” Lâm Thanh Đại nói: “Đại phu nói có mấy đầu mối có thể trợ giúp cho ngươi phá án. Trong dạ dày của Đông Đông đại phu phát hiện miếng vàng và bã thuốc tẩy giun. Đại phu đoán miếng vàng được gói trong hoàn thuốc tẩy giun để lừa Đông Đông ăn vào. Các ngươi có cho Đông Đông ăn thuốc tẩy giun không?’
Đổng bộ khoái và phu nhân nhìn nhau, cả hai cùng lắc đầu nói: “Không”.
“Chúng ta hỏi Đông Đông. Nó nói có một lão bà cho nó ăn một viên đường. các ngươi nên hỏi nó xem sao”.
Đổng bộ khoái vội cúi đầu hỏi con: “Đông Đông. Có người cho con ăn cái gì à?”
Đông Đông gật đầu: “Hôm đó vào buổi chiều, hài nhi đang ở sân nghịch tuyết, có một lão thái thái gọi hài nhi đến bên bờ rào rồi đưa cho con một miếng kẹo mạch nha. Con ăn thấy rất ngọt, ăn xong người đó lại đưa cho con một viên đường và nói đường phải nuốt chứ không được nhai. Sau khi con nuốt người đó liền bỏ đi. Lát sau con liền bị đau bụng”.
Đổng bộ khoái lạnh lùng hỏi: “Tại sao lúc đó con không cho phụ thân biết?”
Đông Đông hiển nhiên rất sợ phụ thân, nó sợ đến run bắn cả người, miệng méo xệch muốn khóc.
Đổng thị vội ôm con an ủi: “Chàng làm Đông Đông sợ rồi! Cứ bình tĩnh hỏi con đi. Đông Đông ngoan, nói cho nương, vì sao hôm đó con không nói cho chúng ta biết?”
Đông Đông gật đầu nói: “Hài nhi sợ phụ thân đánh. Phụ thân đã nói không được lấy đồ của người lạ”.
“Thế mà con còn nhận à?” Đổng bộ khoái hừ một tiếng rồi nói.
“Hài nhi lần sau không dám nữa………”.
“Vậy hình dáng bà lão đó như thế nào?”
“Dạ……..” Đông Đông suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Bà ấy dùng khăn che mặt nên con không nhìn rõ”.
“Vậy giọng nói?”
Đông Đông suy nghĩ một lúc cũng không biết mô tả hình dáng và giọng nói của người đó như thế nào nên nó chỉ lắc đầu.
Sau hồi lâu Đông Đông vẫn không mô tả được hình dáng cụ thể của bà lão.
Lâm Thanh Đại nói: “Thôi được, Đông Đông nhỏ quá, nhớ được như thế là tốt rồi. Các ngươi cũng nên cản thận suy nghĩ xem hung thủ có thể là ai? Đại phu nói dùng miếng vàng gói trong hoàn thuốc cho trẻ nhỏ ăn là thủ pháp giết người làm cho đứa bé rất đau đớn mà cũng chính là hành hạ bậc làm cha làm mẹ các ngươi. Hung thủ cùng các ngươi chắc chắn có mối thù rất sâu đậm. Điều quan trọng là hung thủ dùng cây kim vàng nói lên gia cảnh người đó rất giàu có, tiền bạc không quan trọng. Đại phu bảo các ngươi cứ từ từ suy nghĩ”.
Đổng bộ khoái cùng phu nhân cau mày suy nghĩ. Đổng thị tự nhủ: “Người kết oán với chúng ta là người giàu có. Là ai nhỉ? Có phải phu quân chàng làm gì đắc tội với người giàu có nên họ mới hại chúng ta không?”
Đổng bộ khoái lắc đầu nói: “Mấy năm nay ta chỉ bắt giữ mấy tên ăn cắp vặt, tiểu tặc. Chúng ta sao dám động tới nhà giàu chứ? Hơn nữa nếu có nhà giàu nào phạm tội đó là chuyện lớn của nha môn. Tri phủ phủ doãn đại nhân đích thân phụ trách, không quan hệ gì với đám bộ khoái chúng ta. Vì sao lại đổ lên đầu chúng ta?”
Lâm Thanh Đại nói: “Đại phu đã kiểm tra cẩn thận cây kim này, phát hiện cây kim này có dấu hiệu đặc biệt, có thể dùng nó để điều tra. Chúng ta đã phái người điều tra nguồn gốc của cây kim vàng này, hy vọng có thể từ đó tìm ra hung thủ”.
Đổng bộ khoái ngạc nhiên nói: “Dựa vào miếng vàng này cũng xác định được hung thủ ư? Làm thế nào?”
“Các ngươi không cần lo lắng, việc này đã có người điều tra. Các ngươi chỉ cần xem ai có khả năng mưu hại Đông Đông là được”.
“Các người giúp ta điều tra?”
“Ừ, nói thế cũng được. Lúc này ngươi có thể nghĩ ra ai chưa?”
“Ta nghĩ, người đó biết ta rất rõ, có oán thù với ta, rất giàu có, bỏ vàng giết người…” Đổng bộ khoái đứng dậy, đi lại trong nhà, vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, sau cùng hắn lắc đầu trả lời: “Ta thật không nghĩ ra được ai”.
Lâm Thanh Đại gói miếng vàng bỏ vào trong người rồi nàng đứng dậy nói: “Đừng vội, cứ từ từ nghĩ đi. Nếu nghĩ ra điều gì ngươi cứ treo một mảnh vải xanh trước cửa, ta sẽ tới tìm các ngươi. Thêm nữa không nên báo quan. Nha môn không điều tra ra điều gì lại còn bứt dây ộng rừng. Hãy chú ý bảo vệ an toàn cho Đông Đông”.
Đổng bộ khoái vội gật đầu đồng ý.
Lâm Thanh Đại lấy ra một đơn thuốc đặt ở trên bàn: “Đây là đơn thuốc của Đông Đông. Hôm nay nó đã uống thuốc. Ngày mai mua thuốc theo đơn này, uống liên tục năm ngày. Nhớ không được dùng nước rửa vết thương. Cho nó ăn nhẹ thôi. Thôi được, ta đi đây”.
“Cô nương, chờ một lát” Đổng bộ khoái đưa mắt nhìn vợ. Đổng thị hiểu ý, nàng chạy tới góc nhà, mở một cái rương, lấy ra một cái túi vải màu xanh rồi chạy lại đưa cho Đổng bộ khoái.
Đổng bộ khoái mở cái túi vải ra, bên trong có vài miếng bạc vụn và bảy, tám điếu tiền. Hắn đẩy túi vải tới trước mặt Lâm Thanh Đại rồi nói: “Cô nương, đây là thành ý của phu thê chúng ta gửi cho ân công. Cảm tạ ân công đã cứu mạng Đông Đông”.
“Không cần! Đại phu nói ông ta là ẩn sĩ, không phải đại phu tọa đường, không lấy tiền. Hơn nữa ông ta không thiếu tiền”.
“Không, không, đây là thành ý của chúng ta. Nếu ân công không nhận, chúng ta rất áy náy”.
“Tốt lắm. Ta thay mặt đại phu nhận tiền” Lâm Thanh Đại cầm lấy cái bọc vải rồi không đợi vợ chồng Đổng bộ khoái gì nàng lại đẩy bọc vải trở lại và nói: “Ngươi trả tiền ta đã lấy. Bây giờ ta dùng tiền này làm lễ vật tặng cho con ngươi, coi như tiền lì xì năm mới. Mua thêm cho nó mấy bộ quần áo mới”.
Đổng bộ khoái bất ngờ, hắn đang muốn nói gì đó thì Lâm Thanh Đại đã đứng dậy nói: “Được rồi, ta đi đây. Đông Đông rất kén ăn như vậy không tốt cho sức khỏe của nó. Các ngươi cưng chiều nó như vậy là làm hại chính nó đấy”.
“Dạ, dạ” Vợ chồng Đổng bộ khoái vội vàng trả lời.
Lâm Thanh Đại cúi đầu sờ trán Đông Đông nói: “Tiểu tử, cố gắng dưỡng bệnh nhé. Sau này không được lười ăn nữa nhé”.
“Cám ơn cô cô!"
“Không cần”.
Vợ chồng Đổng bộ khoái cung kính tiễn Lâm Thanh Đại ra về.
Lâm Thanh Đại lẩn vào bóng tối. Nàng nhìn lướt qua góc tường nhà Đổng bộ khoái nơi có hai người nấp ở đó rồi quay người đi về hướng Phù Vân đường.
Đỗ Văn Hạo, Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử đang ngồi sưởi ấm trong phòng và nói chuyện, mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Đại tiến vào vội bảo nàng ngồi xuống.
Lâm Thanh Đại nói: “Xong rồi, đã trả lại đứa bé, vợ chồng nhà đó rất cảm ơn ngươi. Nhưng bọn họ không biết ai là hung thủ”.
Tuyết Phi Nhi nói: “Thật kỳ quái! Nếu ai đó có oán cừu với bọn họ, thì trực tiết bắt cóc đứa bé hoặc cho nó một đao là xong. Tại sao phải cố làm như vậy, cho đứa bé nuốt kim? Tên hung thủ này cũng thật kỳ lạ!”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Rất kỳ quái, nhưng chính đây lại là chìa khóa để giải quyết vụ này. Vợ chồng họ không tìm ra hung thủ thực sự nhưng chúng ta đã nắm được hai sơ hở của hung thủ. Thứ nhất là dấu ấn đặt biệt ở miếng vàng, hy vọng các hộ vệ được phái đi điều tra có thể tìm ra nguồn gốc của miếng vàng. Thứ hai sau khi hung thủ biết đứa bé không chết tất tìm cơ hội ra tay lần nữa. Chúng ta đã phái người ôm cây đợi thỏ ở đó. Không biết hai người hộ vệ chúng ta phái ra ngoài đó bản lãnh thế nào. Bọn họ có bắt được hung thủ không?”
Lâm Thanh Đại nói: “Cao tướng quân phái người đó đến làm hộ vệ cho ngươi, võ công của hắn cũng rất khá, bản tính lại cẩn thận. Nói tóm lại bà lão đó cũng không phải là cao thủ gì đâu. Nếu không đã chẳng phải lừa trẻ con nuốt kim. Nếu muốn hành hạ kẻ khác, cao thủ sẽ có biện pháp khác”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Thanh tỷ là võ lâm cao thủ, nói vậy tỷ cũng có cách hành hạ người phác phải không?”
Lâm Thanh Đại cười chúm chím nói: “Ta chỉ là một thấp thủ, ta cũng không hành hạ người khác”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.