Tống Y

Chương 123: Quan lớn tới thăm




Một buổi sáng, trong lúc Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Hàm Đầu mặc y phục cách ly đang ở trong khu lều vải chẩn bệnh cho bệnh nhân thì Lôi bộ đầu đang đảm nhận công việc cách ly vội vã chạy đến nói: “Đỗ tiên sinh, Cung đại phu dẫn người tới tìm ngài”.
Đỗ Văn Hạo vội đi ra ngoài lều vải. Hắn nhìn thấy mấy người mặc y phục cách ly, mang mặt nạ phòng độc đang tiến lại, vội đi tới nghênh đón.
Cung Minh cười ha hả nói: “Vị này chính là người lão hủ đã nói tới, Đỗ Văn Hạo, Đỗ tiên sinh, bác sĩ của y quan cục của nha môn Đống Đạt huyện, phụ trách việc chống dịch của huyện thành. Đỗ lão đệ, để ta giới thiệu với lão đệ” Cung Minh chỉ tay về phía người to béo, bụng phệ nói tiếp: “Vị này chính là Đô thống chế Cao Kim Vĩ, Cao tướng quân, phụ trách quân nhu, lương thảo dưới quyền Tây chinh Tây Hạ An phủ sứ Vương Thiều, Vương đại nhân. Vị này bộ tướng của Cao tướng quân, Ân đô thống, còn vị này là Tuần kiểm của Đống Đạt huyện chúng ta, Lương đại nhân”.
“Đô thống chế” là cấp bậc tương đương với Thiếu tướng hiện nay. Thống chế quân nhu, lương thảo tương đương với Tổng cục trưởng Tổng cục Hậu cần trong quân đội hiện nay. Đô thống tương đương với cấp lữ đoàn nhưng về chức vị thì chỉ thấp hơn chức Đô thống chế mà thôi.
Biên chế quân đội của Tống triều rất hỗn lọan, Đỗ Văn Hạo cũng không biết nhiều lắm nên hắn cũng không rõ vị thống chế này là quan chức gì. Dù sao hắn thấy người này bụng phệ thì biết chức quan của người này cũng không nhỏ.
Nghe nói người của quân đội, Đỗ Văn Hạo nhất thời nhớ ra Cung Minh đã đồng ý giới thiệu cho người của quân đội mua bột tam thất của hắn. Nhưng khi dịch chuột xuất hiện hắn đã quên mất việc này. Giờ hắn nghĩ những người này có thể đến vì chuyện đó.
Lương tuần kiểm cũng chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: “Đại phu, ngài khỏe chứ. Đã sớm nghe danh tiếng của ngài mà chưa có cơ hội gặp mặt”.
Bàng Vũ Cầm cũng theo Đỗ Văn Hạo ra ngoài, nàng thấy Lương tuần kiểm chủ động bắt chuyện trước nên vội nói với Đỗ Văn Hạo: “Đây là nhị tỷ phu của ta”
Lương tuần kiểm mỉm cười nói với Bàng Vũ Cầm: “Nghe nói muội theo Đỗ đại phu học y thuật, hay lắm”.
Nghe thế Đỗ Văn Hạo mới biết vị Lương tuần kiểm này này là hôn phu của nhị tỷ của Bàng Vũ Cầm nên hắn vội chắp tay chào. Hắn đã từng nghe Bàng mẫu nói Lương tuần kiểm là chưởng giáp binh của huyện nha, giống như trung đội trưởng cảnh sát thời nay. Nhưng thuộc hạ dưới trướng của Lương tuần kiểm thì nhiều hơn rất nhiều so với trung đội cảnh sát.
Lương tuần kiểm nói: “Đỗ đại phu. Đại Tống và Tây Hạ xảy ra nạn binh đao. Cao tướng quân nghe nói Ngũ Vị đường các người có loại kim sang dược trị thương rất hiệu quả. Cho nên đích thân tướng quân tới đây bàn với người về thủ tục mua bán kim sang dược” Nói tới đây, hắn mỉm cười đầy hàm ý.
Đỗ Văn Hạo không hiểu là chuyện gì nên hắn chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi hắn dẫn ba người đi vào trong lều của hắn.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống xong, Cao tướng quân nhìn dò xét Đỗ Văn Hạo, rồi nói với hắn: “Ta nghe Ân đô thống nói ngươi có một loại kim sang dược trị ngọai thương rất hiệu quả, gọi là bột tam thất. Kim sang dược trị ngoại thì lọai nào trả giống nhau. Bản tướng quân không tin nên muốn đến xem”.
Cung Minh nói: “Bột tam thất của Đỗ lão đệ trị thương rất hiệu nghiệm. Điều này lão hủ có thể chứng thực”.
Cao tướng quân mang mặt nạ phòng độc, ông ta khẽ lắc đầu rồi đưa mắt lườm Cung Minh một cái: “Ngươi đứng ra đảm bảo với bản tướng quân. Thế còn ai đứng ra đảm bảo cho ngươi?”
Ân đô thống sửng sốt đưa mắt nhìn Cao tướng quân.
Ân đô thống cũng là tín đồ của Bạch y xã. Cung Minh bảo hắn đến mua kim sang dược trị thương là bột tam thất do Đỗ Văn Hạo chế ra. Nhưng ông ta không ngờ lại có một vị đại quan đi cùng nên không kịp báo cho Đỗ Văn Hạo. Ông ta cũng không biết tính cách của vị tướng quân này ra sao. Lúc này xem ra ông ta cũng không phải là thượng cấp tốt.
Đỗ Văn Hạo không quen nhìn vị tướng quân bụng phệ như thế hắn đang định nói mấy câu chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi: “Đỗ tiên sinh!”.
Âm thanh đó đúng là của Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo vội lên tiếng: “Ta ở đây, cứ vào đi”.
Lâm Thanh Đại liền vén màn bước vào. Nàng sửng sốt nhìn thấy đám người của Cao tướng quân rồi nói: “Tiên sinh đang có khách, để lát nữa ta đến” Nói rồi nàng xoay người muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Đỗ Văn Hạo nói. Hắn không muốn bàn bạc chuyện làm ăn với vị tướng quân bụng phệ này, nhất là hắn không muốn có liên quan gì với bên quân đội. Vì khi dính dáng tới quan binh, tiền chưa chắc đã kiếm được, ngược lại còn gặp phiền toái. Vị tướng quân này e rằng đến đây cũng không có hảo ý. Hắn muốn mượn cơ hội thoát thân nên đứng dậy nói: “Có trường hợp cấp cứu à? Ta phải đi rồi. Xin lỗi tướng quân, ta phải đi chữa trị cho bệnh nhân”.
Thấy Đỗ Văn Hạo muốn đi, Cao tướng quân sa sầm mặt. Hắn nói: “Đỗ đại phu, bổn tướng quân đường đường là thống chế triều đình. Ta tự mình tới đây thảo luận mua bán bột tam thất của Ngũ Vị đường các ngươi thế mà ngươi lại muốn phủi tay bỏ đi. Như thế liệu có hợp tình hợp lý không?’
Lâm Thanh Đại dường như cũng hiểu biết về hệ thống quân đội của triều đình. Nàng vừa nghe người đó nói là thống chế thì biết đây chính là quan quân cao cấp. nàng cũng đã biết chuyện Cung Minh của Bạch Y xã hứa giúp Đỗ Văn Hạo bán bột tam thất cho quân đội, nghe hắn nói thế nàng biết Đỗ Văn Hạo không thông thạo về việc làm ăn nên vội nói: “Thì ra tướng quân tới dược đường của chúng tôi mua kim sang dược. Đỗ tiên sinh, nếu người bận cứ đi đi để ta ở lại bàn bạc với tướng quân”.
Đỗ Văn Hạo đương nhiên sẽ không để Lâm Thanh Đại một mình dính vào chuyện như thế này nên hắn nói: “Nếu không có gì cấp bách thì chúng ta cứ cùng ở lại bàn bạc”.
Cao tướng quân liếc nhìn Lâm Thanh Đại: “Ngươi là ai?”
Đỗ Văn Hạo vội vàng giới thiệu hai bên với nhau.
Cao tướng quân nhìn nàng nói: “Ồ, thì ra là đại chưởng quỹ của Ngũ Vị đường. Bột tam thất của các ngươi có hiệu quả thật không? Bản tướng quân muốn mua nhưng sẽ không tùy tiện xuất ra ngân lượng. Hiện có tờ ngân phiếu một vạn tám ngàn lượng bạc trắng. Kim sang dược của các ngươi như thế nào, ta cũng mới chỉ nghe nói lại. Ta vẫn chưa quyết định có mua hay không”.
Phụ mẫu của Lâm Thanh Đại là thương nhân. Từ nhỏ nàng đã nghe phụ mẫu của mình bàn bạc chuyện làm ăn. Nàng vừa nghe Cao tướng quân nói thì hiểu ngay ẩn ý của ông ta nên nàng vội nói: “Ta sẽ đi lấy một ít bột mẫu cho tướng quân xem. Sau khi xem xong, cam đoan tướng quân sẽ hài lòng”.
“Đúng không?” Cao tướng quân vỗ vỗ bụng: “Vậy để bản tướng quân xem qua một chút”.
Lâm Thanh Đại kéo Đỗ Văn Hạo sang bên cạnh. Nàng khẽ nói với hắn: “Đây chính là một thương vụ lớn, người cứ đàm đạo với hắn, đừng đắc tội với ông ta. Để ta đi làm cho”.
Đỗ Văn Hạo cũng hiểu ý tứ của tướng quân, hắn cười, khẽ nói: “Cứ yên tâm. Có ai chê tiền bạc đâu”.
Lâm Thanh Đại đi rồi, Đỗ Văn Hạo ôm quyền tạ lỗi rồi ngồi xuống.
Cao tướng quân đưa tay sờ mặt nạ phòng độc trên mặt mình rồi nói: “Đỗ tiên sinh, cái mặt nạ này cũng do Ngũ Vị đường chế tạo đúng không?”
“Đúng”
Có thể ngăn ngừa dịch bệnh không?”
“Cũng gần hai tháng rồi, chỉ cần đi hỏi người sử dụng thiết bị này là biết hiệu quả của nó như thế nào. Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai nói khi đeo mặt nạ của Ngũ Vị đường lại bị lây dịch bệnh”.
“Ha, ha, ngươi rất tự tin. Nói thật trên đường tới đây ta cũng gặp người mang mặt nạ của ngươi, họ rất khen ngợi. Bản tướng quân cũng rất hứng thú liền cho mua mấy cái để đeo xem hiệu quả ra sao.”
Đỗ Văn Hạo chủ động nói sang chuyện tam thất: “Chờ một lát đại chưởng quỹ của chúng tôi mang thuốc mẫu đến, ngài chỉ cần xem qua là biết chất lượng của thuốc”.
“Đúng không? Ta nghe nói ngươi phụ trách việc chống dịch ở Đống Đạt huyện rất hiệu quả. Huyện thành của các ngươi là nơi có ít người chết nhất. Ngươi có bí quyết gì hãy nói cho bản tướng quân nghe một chút”.
Đỗ Văn Hạo liền thuật lại chi tiết biện pháp phòng, chống bệnh dịch hạch. Cao tướng quân chăm chú nghe, thi thoảng lại ngắt lời hỏi một câu.
Sau thời gian độ một tuần trà. Lâm Thanh Đại ôm một cái rương nhỏ đi vào. Nàng đặt cái rương lên trên cái bàn cạnh Cao tướng quân. Nàng mở cái rương ra rồi nói: “Cao tướng quân. Đây chính là mẫu bột tam thất gia truyền của Ngũ Vị đường chúng tôi. Xin mời tướng quân xem qua”.
Cao tướng quân cúi đâu nhìn. Ông ta thấy trong rương chỉ có năm trăm lạng bạc trắng, tương đương với năm mươi vạn nhân dân tệ” Ông ta hớn hở, gật đầu nói: “Ừ, đúng thật. Hàng tốt lắm. Tốt, bản tướng quân rất hài lòng. Ta đã quyết định mua hàng. Thế giá cả thế nào đây?”
Lâm Thanh Đại liếc nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thấy vị tướng quân này thấy tiền thì sáng mắt lên nên hắn rất ghê tởm. Hắn nói giọng khó chịu: “Bột tam thất này của ta chỉ còn có hai bình sứ. Mỗi bình có giá……, một lượng bạc”.
Một lượng bạc tương đương một ngàn nhân dân tệ. một bình nhỏ bột tam thất bán giá một ngàn tệ, đó chính là giá trên trời. Hắn cố ý ra một cái giá trên trời để trêu chọc Cao tướng quân mà thôi. Hắn không ngờ Cao tướng quân gật đầu nói: “Được! Giá cả đã thỏa thuận xong! Đợt đầu tiên ta đặt mười ngàn bình. Được không?”
Đỗ Văn Hạo càng nghĩ càng sợ. Hắn không ngờ Cao tướng quân này không cần mặc cả, hơn nữa đặt ngay một vạn bình, một vạn lạng bạc trắng, tương đương với một trăm vạn nhân dân tệ.
Đỗ Văn Hạo nhất thời ngây người, lần đầu tiên thực hiện một giáo dịch lớn, tim hắn đập loạn xạ nhưng hắn lại thầm kêu khổ trong lòng. Hắn không ngờ Cao tướng quân lại đồng ý với cái giá trên trời của hắn, hắn lại càng không ngờ ông ta lại đặt luôn một vạn bình, số bột tam thất còn lại của hắn cũng chưa đến một trăm bình. Vẫn còn may là Cao tướng quân không nói tới thời điểm giao hàng, nên hắn làm ra vẻ ngu ngơ không hỏi đi hỏi lại nữa chỉ gật đầu nói: “Không thành vấn đề”.
Cao tướng quân cười nói: “Tốt lắm, như vậy được rồi. Ân đô thống, ngươi và Lâm chưởng quỹ cùng làm khế ước đi. Lương tuần kiểm, các ngươi ra ngoài một lát. Ta muốn mời Đỗ tiên sinh xem bệnh cho ta”.
“Dạ” Ân đô thống và đám người Lâm Thanh Đại khom người trả lời rồi đi ra ngoài. Đám thân binh cũng ra theo.
Chờ tất cả mọi người ra khỏi lều. Cao tướng quân tươi cười, khẽ hắng giọng rồi đẩy cái rương đựng bạc đến trước mặt Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo sửng sốt: “Tướng quân, đây là …….?”
“Ta trả lại số bạc này cho ngươi. Ha, ha, ngươi nghĩ bản tướng quân là kẻ tham tài, đúng không? Vừa rồi là ta thử dò xét ngươi đó”.
“Thử dò xét ta?” Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên.
“Ừ, bản tướng quân muốn thử một chút xem ngươi có phải là người thành thật không, xem ngươi có đáng tin cậy không. Từ sự việc vừa rồi xem ra ngươi rất căm ghét việc nhận hối lộ của quan phủ, ngươi cũng không biết đó chính là thông lệ nơi chốn quan trường, chỉ có đại chưởng quỹ mới hiểu được. Ngươi đúng là người trung thực. Bản tướng quân tin tưởng ngươi. Ha, ha, hôm nay ngươi may mắn gặp bản tướng quân, nếu là người khác chỉ e ngươi đã rước họa vào thân rồi”.
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới hiểu vị Cao tướng quân này nhận được lệnh thử dò xét hắn. Cũng may sự việc hôm nay chỉ xảy ra như vậy. Nếu đổi lại viên quan khác thì không những công việc làm ăn đổ bể, vẻ mặt chán ghét, ghê tởm của hắn e rằng cũng đã đắc tội với người và gây ra họa lớn. Nghĩ vậy hắn vội đứng dậy, khom người tạ lỗi.
Cao tướng quân khoát tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống: “Nếu chỉ vì loại kim sang dược tam thất của các ngươi, bản tướng quân đã không thân chinh đến đây. Bản tướng quân tới đây tìm ngươi là có chuyện quan trọng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.