Tổng Tài Lạc Mất Vợ Yêu

Chương 30: Anh sẽ chịu chấp nhận quá khứ trước đây của tôi sao?




Ở trong phòng làm việc, bầu không khí yên tĩnh hơn nhiều. Phương Hân cũng rảnh rỗi không có gì làm, cô thi thoảng nghịch điện thoại rồi lại nằm bò ra bàn. Mục đích của cô là muốn Phong Duật Thần trách mắng cô lười biếng, sau đó sa thải cô khỏi vị trí này.
Nhưng có lẽ là cô đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Phong Duật Thần không giao công việc cho Phương Hân, anh vẫn tiếp tục chăm chú vào công việc của mình, thi thoảng lại ngước lên quan sát cô một lát. Thấy cô lười nằm bò ra bàn để nghịch điện thoại, anh không những không trách mắng cô mà còn bao dung cho sự lười biếng của cô.
Đột nhiên lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh tới nghẹt thở của phòng làm việc. Anna bước vào, liếc nhìn Phương Hân đang làm ra dáng vẻ lười biếng một cái rồi mới quay sang Phong Duật Thần. Sắc mặt cô ta có hơi nghiêm trọng một chút:
- Phong tổng, không biết từ đâu xuất hiện bức ảnh của anh và Phương Hân trong group của công ty, bây giờ mọi người đang náo loạn bàn tán đủ kiểu.
Vừa nói, biểu cảm của Anna càng khó coi. Cứ tưởng tượng đến một công ty toàn các nhân viên không có kỷ luật mà xem, ai mà chẳng khó chịu chứ? Anna là thư kí theo Phong Duật Thần từ trụ sở chính tới đây, đương nhiên càng hiểu rõ con người anh hơn. Anh nhất định cũng không thích sự việc như vậy xảy ra.
Câu nói này của Anna cũng đã lọt vào tai Phương Hân, cô lập tức ngồi thẳng dậy. Công ty còn có cả một group nữa sao? Hình như bọn họ vẫn chưa duyệt cô, cho nên cô không biết đến bức ảnh đó. Nhưng ngược lại thì Phong Duật Thần lại bình tĩnh vô cùng, như thể rằng chuyện này tới cũng chẳng có bất ngờ gì. Anh biết rõ chuyện của mình và Phương Hân kiểu gì cũng có thị phi thôi:
- Điều tra chủ tài khoản phát tán bức ảnh là ai, sau đó sa thải là được.
Con người Phong Duật Thần không thích vòng vo, bất kể là ai làm việc không tốt, anh đều thẳng thừng loại bỏ. Dù cho người đó có thế lực không hề đơn giản đi chăng nữa, anh cũng không kiêng dè mà công khai đắc tội với người đó.
Một Phong thị lớn mạnh còn cần phải nể mặt với những kẻ không xứng đáng sao?
Anna lập tức nhận lệnh, chuyện tìm kiếm này đối với hai trợ lí Lương Thành và Tống Ôn của Phong Duật Thần đều dễ như trở bàn tay. Trước giờ mối quan hệ của ba người họ đều rất tốt, luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.
Phong Duật Thần ngừng lại một lúc, sau đó lại bất thình lình nói:
- Những ai tham gia bàn tán, tháng này sẽ bị trừ lương, đi thông báo đi.
- Vâng ạ.
Không đuổi việc đã là sự khoan hồng nhất mà Phong Duật Thần giành cho bọn họ rồi. Anna xong việc của mình liền tự giác lui xuống, xong cũng không nhịn được mà liếc nhìn Phương Hân thêm một lần nữa.
Anna không biết rốt cuộc Phong Duật Thần có mục đích gì, tự nhiên cho một người không có chút kinh nghiệm nào làm thư kí của mình. Hơn nữa nhìn Phương Hân có vẻ rảnh rỗi. Chẳng nhẽ anh đã để mắt tới Phương Hân rồi sao?
Chờ sau khi Anna đi hẳn, Phương Hân mới đứng dậy và phi tới chỗ anh, gương mặt đầy ấm ức:
- Anh xem, tất cả là tại ai nên những chuyện này mới đến với tôi chứ? Bây giờ trên dưới công ty đều ghét tôi, bàn tán này nọ, anh đã vừa lòng rồi chứ?
Đúng là kể từ khi tới đây làm việc, Phương Hân toàn gặp xui xẻo không à. Cô cũng chỉ muốn sống một cuộc sống của nhân viên công sở bình thường thôi mà, vì sao lại phải làm khó cô như vậy?
Phương Hân càng nghĩ càng thấy tủi thân, sống mũi cô cay cay...
Phong Duật Thần không ngờ cô sẽ có phản ứng như vậy, anh liền kéo cô ngồi xuống đùi mình, nhỏ giọng dỗ dành. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh an ủi người khác:
- Được rồi được rồi, là lỗi của tôi, cùng lắm là tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì?
Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ!
Phương Hân nghi hoặc đẩy Phong Duật Thần ra nhưng lại không vội thoát khỏi đùi anh. Không biết là anh lại có ý đồ gì, nhưng cô tất nhiên không đồng ý:
- Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường mà thôi, chúng ta là không thể...
Nói tới đây, giọng Phương Hân lại nhỏ dần. Cô thực sự rất tự ti về quá khứ của bản thân mình, ai mà chấp nhận được việc người phụ nữ của mình đã từng mang thai hộ chứ? Cho nên, cô chưa bao giờ dám mơ đến một tình yêu đẹp đẽ như bao người khác, cô chỉ muốn sống cuộc sống bình thường nhất có thể thôi. Không cần biết Phong Duật Thần có ý tốt hay xấu, nhưng cô và anh vốn không cùng chung một thế giới với nhau.
Cho nên...tốt nhất là đừng nên liên quan tới nhau nữa, chỉ khiến cho đối phương thêm rắc rối mà thôi.
Phong Duật Thần không biết trước đây Phương Hân đã gặp phải những gì, anh chỉ biết là, bây giờ bản thân đang nghiêm túc theo đuổi cô. Cô càng đẩy anh ra xa, anh sẽ càng kéo cô lại gần mình hơn. Vì Tiểu Duật Khang cũng như vì chính bản thân anh, bởi vì anh không còn tìm được người nào thích hợp hơn cô nữa.
- Hân Hân, đừng phức tạp hoá vấn đề có được không? Tôi có thể vì em mà gánh vác cả thế giới, xin em hãy mở lòng dù chỉ một lần.
Câu nói của Phong Duật Thần càng khiến cho Phương Hân kích động. Cô liền đẩy anh ra, đứng phắt dậy:
- Anh thì biết gì về tôi chứ? Anh sẽ chịu chấp nhận quá khứ trước đây của tôi sao? Chúng ta chỉ mới quen nhau chưa đầy 1 tháng, nếu như anh vì Tiểu Duật Khang thôi thì tôi nghĩ anh cũng không cần thiết diễn vở kịch phim giả tình thật với tôi đâu. Tôi đã đồng ý thoả thuận với anh, nhất định sẽ không để cho Tiểu Duật Khang phải chịu ấm ức. Xin lỗi.
Phương Hân cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để nói những lời này, nói một mạch xong cô đã lập tức dọn đồ của mình và chạy ra khỏi phòng làm việc của Phong Duật Thần.
Anh ta vì cớ gì mà lại ép cô một cách quá đáng như vậy?
Phong Duật Thần sững sờ nhìn theo bóng dáng Phương Hân xa dần, anh cũng không có ý đuổi theo cô nữa. Anh không hiểu vì sao cô lại phải nói những lời như vậy, quá khứ trước đây của cô là gì mà khiến cho cô trở nên tự ti như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.