*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ là... Cô cũng không có phản ứng gì. Phía sau lại có tiếng đổ xuống của chiếc ghế.
“Giám đốc Lâm, từ trước đến nay trang điểm cho chủ tịch Cao đều là tôi mà” Người đang nói chính là cô Mã Nghi kia, bởi vì cô ta quá sốt ruột, chân ghế cũng bị đả đổ sang một bên.
Thẩm Ngọc Lam chỉ chớp mắt nhìn nhìn cô ta, sau đó liền bắt gặp ánh mắt tràn ngập hận thù của cô ta đối với cô, trong lòng tức khắc càng trở nên buồn bực.
"Cái đó, giám đốc Lâm, chi bằng anh cứ để Mã Nghi đi là được rồi, tôi cũng không hiểu rõ sở thích của chủ tịch Cao, lỡ như biến khéo thành vụng, há chẳng phải là làm hỏng chuyện đó sao? Cô thoái thác, trong lòng buồn bực không nói nên lời.
“Đúng đó, giám đốc Lâm, từ trước vẫn luôn là tôi đi mà, anh.”
“Đây là ý của chủ tịch Cao, mấy người có ý kiến thì có thể nêu ra với chủ tịch Cao..” Giám đốc Lâm không đợi Mã Nghi nói cho xong, cứ thể cắt đứt lời nói của cô ta, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Thẩm
Ngọc Lam, cúi người nói: “Ngọc Lam, cô đi chuẩn bị chút đi, lập tức xuất phát” Giọng nói đã không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, dịu dàng lạ thường.
Mật ong của Giáp, thạch tín của Ất, điều mà Mã Nghi mong muốn, Thẩm Ngọc Lam từ khi đến đây đúng là một cái tai họa.
Chỉ là... Biết trước mọi chuyện đều có kết cục đã được định sẵn, tính cách của người như cô, chính là đối với việc đã định, chưa bao giờ cảm thấy khó xử, mọi người đều nhìn chăm chú, cô đứng dậy, bắt đầu sửa sang lại vật dụng trang điểm.
Lần đầu tiên, được ra ngoài trang điểm, cũng không hiểu rõ sở thích của Cao Nhã Uyên, cô đành đem tất cả vật dụng trang điểm mà mình có đi theo.
“Hừ, đồ nhà quê ở nông thôn, cũng muốn bay lên đầu cành cây làm phượng hoàng." Giọng điệu bất mãn của Mã Nghi lại lần nữa truyền đến.
Thẩm Ngọc Lam nhắm mắt, rồi lại mở, cầm lấy rương trang điểm rời khỏi phòng hóa trang. Nơi này, đúng là một khắc cô cũng không muốn ở lại. “Các cô nhìn cái bóng dáng ngạo nghễ kia mà xem.”
“Mã Nghi, cô đừng tức giận, không phải cô nói trang điểm cùng nhau rất mệt mỏi sao? Cứ coi như đẩy việc nhọc sang cho cô ta là được.”
“Đúng vậy, Mã Nghi, một đứa thô thiển, sao có thể so được với cô chứ..”
Cánh cửa bằng đồng đóng lại thật mạnh, ngăn cách tất cả những cuộc hội thoại ở trong với bên ngoài.
Thẩm Ngọc Lam đi đến cổng lớn, tìm một cái bậc thang ngồi xuống, lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Ninh Thiên Vũ, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy không ổn cho lắm, một người lớn như cô mà lại phải đi kể khổ với một đứa trẻ, thế này còn thành cái dạng gì nữa chứ.
Chỉ là thế giới rộng lớn như vậy, giờ cô mới phát hiện ra, đến cả một người để cô giãi bày lời trong lòng mà cô muốn nói, giúp cô trút bầu tâm sự cũng không có.
Nghĩ xong, hít một hơi thật sâu, lại cất điện thoại đi, dựa vào cây cột chờ Cao Nhã Uyên tới.
Trên con đường cách cánh cổng lớn không xa, có một chiếc Maybach nối dài đang đậu ở đó.
“Nhất Phàm, kia hình như là bảo mẫu của nhà cậu... cô Thẩm phải không?” Liễu Tự có chút không chắc chắn hỏi.
Ninh Nhất Phàm đang xem văn kiện, nghe được lời Liễu Tự nói, tầm mắt dựa theo ánh mắt anh ta nhìn về phía bên phải.
Bên cạnh cột đá cẩm thạch vững chãi có một người phụ nữ dựa ở bên sườn, hai mắt nhắm lại giống như là đã ngủ say.
Tuy rằng khoảng cách có hơi xa, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người đó chính là Thẩm Ngọc Lam, mấy ngày hôm trước nghe Ninh Thiên Vũ nói cô đã tìm được công việc, chẳng lẽ là ở đây?
Đây là một công ty trang điểm cho người mẫu mà anh mới thu mua cách đây hai năm, sau khi thu mua liền giao cho Cao Nhã Uyên, mấy năm nay tuy không có phát triển quá lớn, nhưng bởi vì có tập đoàn nhà họ Ninh chống lưng nên cũng có thể đứng vững ở thành phố C.
Đi làm ở chỗ này? Nhưng lại ngồi ở cửa? Làm cái gì cơ? Chẳng lẽ là bảo vệ?