Biệt thự nhà họ Ninh.
“Cậu chủ, bác sĩ nói Thẩm Ngọc Lam do sợ hãi quá độ nên mới bị ngất” Bác Trường tiền bác sĩ ra về, sau đó quay lại nói với Ninh Nhất Phàm. Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đưa tay lên, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán.
Nếu Ninh Nhất Phàm không phát hiện kịp thời, nếu như không phải vì tìm Ninh Thiên Vũ mà giảm tốc độ thì có lẽ hôm nay Thẩm Ngọc Lam đã mất mạng rồi.
Vì là đường núi, vốn cũng không rộng là bao, xe lại đi ngược chiều, mà Thẩm Ngọc Lam lại chắn ở giữa đường, nếu xe chạy nhanh hơn một chút thì khẳng định mạng của cô hôm nay không còn nữa rồi.
Đã mấy giờ trôi qua, Ninh Nhất Phàm nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.
“Dì ấy... vì cứu con” Từ khi trở về nhà đến giờ Ninh Thiên Vũ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên bước ra khỏi phòng với giọng nói nghẹn ngào và đôi mắt sưng đỏ. Có lẽ cậu đã khóc rất lâu.
Dù có chỉ số thông minh cao đến đầu thì Ninh Thiên Vũ cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi với những loại tình huống sống còn này.
Bàn tay đang nắm chặt của Ninh Nhất Phàm dần buông lỏng, vẻ mặt khó coi nhìn Ninh Thiên Vũ: “Con cũng lớn rồi, còn không biết tốt xấu mà bỏ nhà đi”
Ninh Thiên Vũ cúi đầu nói nhỏ: “Ai bảo ba đuổi dì đi làm gì?” Nhưng cậu cũng biết mình thiếu chút đã gây ra họa nên chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn Ninh Nhất Phàm.
Từ giọng điệu của Ninh Nhất Phàm, cậu biết gì không tự nguyện rời đi. Vì vậy nên mới cố ý giả vờ ngủ, sau đó đi theo ra ngoài bằng cửa sau.
Ninh Nhất Phàm nhìn Ninh Thiên Vũ rồi chìm vào suy nghĩ. Lúc ấy anh đang ngồi ở ghế sau, luôn nhìn chằm chằm vào ven đường vì sợ sẽ vô tình bỏ qua Ninh Thiên Vũ. Cho nên anh đã nhìn thấy tất cả lúc chuyện đó xảy ra.
Nếu như không có người phụ nữ này, người gặp nguy hiểm chính là Thiên Vũ...
“Ba, ba sợ gì thích ba nên mới đuổi dì đi có phải không?” Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Ninh Nhất Phàm, nhỏ giọng nói.
“Dì ấy đã nói rất nhiều lần rồi, dù không có hứng thú với ba. Con xin ba mà, để dì ở lại đi, cùng lắm thì tiền lương của dì đều để con tự trả” Thấy Ninh Nhất Phàm không có phản ứng, Ninh Thiên Vũ nói thêm vài câu.
Lúc này Ninh Nhất Phàm có mới phản ứng, anh cúi đầu nhìn Ninh Thiên Vũ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và đau lòng. Đứa trẻ này tính cách giống hệt anh, cầu xin người khác không phải là điều bọn họ nên làm.
Người phụ nữ này rốt cuộc có ma lực gì mà có thể chiếm được thiện cảm của Ninh Thiên Vũ trong thời gian ngắn như vậy.
“Ba có thể tìm cho con một người tốt hơn, được không?” Ninh Nhất Phàm giọng khàn khàn nhưng trong lời nói rõ ràng đã có chút thỏa hiệp.
Thấy Ninh Nhất Phàm không khoan nhượng, cậu rút tay về, ngồi xổm xuống đất, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Dì ấy cho con cảm giác giống một người mẹ” Cậu vừa nói vừa lén liếc nhìn Ninh Nhất Phàm, đồng thời đưa tay lên dụi mắt. “Những người phụ nữ khác tiếp cận với con, đối xử tốt với con tất cả đều bởi vì ba. Chỉ có dì ấy, con cảm nhận được dì thật sự quan tâm con...”
Hai mắt Ninh Nhất Phàm tối sầm lại. Đây là lần đầu tiên anh nghe được từ mẹ phát ra từ trong miệng Ninh Thiên Vũ. Còn có, khi nghe được câu nói kia không phải nói ra vì anh, trong lòng lại có chút khó chịu.
"Ba.."
Lúc trước Ninh Nhất Phàm còn lo lắng cô bảo mẫu này sẽ không đối xử tốt với Ninh Thiên Vũ. Hiện tại lại xả thân cứu con trai anh, anh đã xua tan ý nghĩ đó trong đầu rồi. Nhưng anh lại càng nghi ngờ, không lẽ chỉ vì Thẩm Ngọc Lam thích trẻ con, thích Thiên Vũ nên mới có thể cứu một đứa trẻ xa lạ mà không màng sống chết của bản thân?
Nếu không phải cô có ngoại hình hoàn toàn khác với Thiên Vũ, trong khoảnh khắc nào đó, anh thậm chí còn nghi ngờ Thẩm Ngọc Lam chính là mẹ ruột của Thiên Vũ.
Nhưng đây là chuyện không thể xảy ra. Ninh Thiên Vũ lớn lên không giống anh, lại vô cùng xinh đẹp, mẹ ruột của cậu nhất định cũng là một người phụ nữ xinh đẹp.
Ninh Nhất Phàm giơ tay lên, xoa xoa đầu Ninh Thiên Vũ: “Con ngủ đi, ba đồng ý để dì ở lại với con”
Lời nói, việc làm hay trải nghiệm đều có thể ngụy tạo, nhưng mạng người chỉ có một, cô vì cứu Ninh Thiên Vũ mà hy sinh cả tính mạng, anh quả thật không có lý do gì đuổi cô đi. Ngược lại, vào lúc đó, anh còn lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
“Ba nói thật ư?” Ninh Thiên Vũ đột ngột đứng lên, nhận được cái gật đầu khẳng định của Ninh Nhất Phàm.
Sau khi Ninh Nhất Phàm nhìn rõ trên mặt Ninh Thiên Vũ không có nổi một giọt nước mắt, anh lắc đầu. Quả thật là ông trời phải đứa trẻ này xuống để khiêu chiến với anh đây mà.
Sáng hôm sau, Thẩm Ngọc Lam tỉnh dậy, cô sững người khi nhìn trần nhà quen thuộc. Đây rõ ràng là biệt thự nhà họ Ninh? Nhưng mà hôm qua cô đã rời đi rồi mà?
Thẩm Ngọc Lam xoa xoa huyệt Thái dương. Cô từ từ ngồi dậy, cảm thấy đầu gối có chút đau, từ từ vén chăn lên xem thì phát hiện hai đầu gối đã được quấn băng kín mít.
Thẩm Ngọc Lam cẩn thận suy nghĩ, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua. Cô lập tức đứng dậy, chạy về phía cửa.
“A.." Thẩm Ngọc Lam cảm thấy cô như va vào bức tường bằng người.
“Chạy cái gì? Cô vội đi đầu thai à?” Giọng điệu thiếu kiên nhẫn, vô cảm nói.
Là giọng của Ninh Nhất Phàm.