“Cơm tối em để lại cho em đấy, em làm việc đến nỗi choáng váng luôn rồi à?” Quan Triều Viễn buồn cười duỗi tay búng nhẹ lên trán Tô Lam.
Tô Lam vui vẻ mà xoa xoa tay, còn chưa kịp đi rửa tay, đã cầm lấy một cái bánh mì hấp, lập tức cúi đầu cắn một miếng, sau đó lấy đũa gắp lên một miếng xương sườn mà gặm!
Nhìn thấy dáng vẻ giống như sói đói của Tô Lam, hai mắt Quan Triều Viễn ban đầu là yêu chiều, sau đó là xót xa, cuối cùng là thương xót.
Sau khi Tô Lam ăn mấy miếng to, mới bắt đầu mở miệng nói chuyện. “Lúc con người đói bụng, đúng là ăn cái gì cũng ngon, mấy hôm trước cho em uống loại canh xương sườn dầu mỡ này em cũng sẽ không uống đâu, bây giờ sao lại ăn ngon như vậy chứ!”
Nhìn tướng ăn mồm to miệng nhỏ của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày nói: “Ăn chậm thôi, không ai giành với em đâu!”
“Bụng của em vội vàng lắm, nó đúng là cái hố đen mà.” Tô Lam vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa cười ngây ngô với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam khẽ lắc đầu, rất hiểu ý mà cười.
Thật ra anh rất thích dáng vẻ này của cô, cô vô cùng chân thật, không hề có dáng vẻ làm màu, cô rất độc lập, kiên cường, không yếu đuối như những người con gái khác, giống như một gốc cây cỏ dại ven đường vậy, tuy rằng ngay từ đầu tình cảnh cuộc sống không được tốt, nhưng mà vẫn luôn hướng về phía trước trưởng thành, ở bên cạnh cô càng lâu, anh càng thích tính cách của cô.
Dĩ nhiên, cô cũng rất quật cường, lúc tức giận sẽ khiêu chiến với anh, cũng sẽ chọc cho anh tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng mà anh vẫn không rời được cô, thiếu cô, cuộc sống giống như mất đi màu sắc.
“Ăn no rồi đi tắm rửa đi, sau đó mau đi ngủ, nếu không buổi sáng ngày mai lại không dậy được.” Cuối cùng, Quan Triều Viễn dặn dò một câu.
“Biết rồi, Thái Hậu nhà anh đang soi lỗi của em, em sẽ không động vào họng súng đâu!” Tô Lam cười nói.
“Em biết thì tốt.” Quan Triều Viễn cười gật đầu.
Lúc này, Tô Lam đột nhiên ngừng nhai đồ ăn trong miệng, nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn nói: “Anh nói…”
“Cái gì?” Quan Triều Viễn nhíu mày hỏi.
Tô Lam nhìn thoáng qua phía cửa, sau đó đè thấp giọng nói: “Anh nói xem liệu rằng có phải cuộc sống tình dục của ba với mẹ anh không hài hòa? Cho nên mẹ anh mới đối xử với người khác khắc nghiệt như vậy không?”
“Em nói bậy bạ gì đó?” Lời này lập tức khiến cho Quan Triều Viễn trầm mặt.
Một tay Tô Lam cầm bánh mì hấp, một tay cầm đũa, chân trần chạy đến trước mặt Quan Triều Viễn, cắn môi nói: “Em thấy chắc chắn là có chuyện như vậy, cho nên mẹ anh mới thấy ba anh không vừa mắt như vậy, nhân tiện cũng khiến cho em gặp xui xẻo theo!”
“Được rồi, đừng đoán mò nữa, mau ăn cơm đi!” Quan Triều Viễn đen mặt nói một câu, sau đó xoay người đi vào toilet.
Nhìn thấy mặt Quan Triều Viễn thay đổi bất thường, Tô Lam nghiêng đầu lẩm bẩm: “Chỉ đùa một chút thôi mà, đến mức phải đen mặt sao? Thật là!”
Sau đó Tô Lam bèn thuần thục ăn sạch bình canh xương sườn giữ nhiệt, rồi vui vẻ đi tắm rửa, mới lên giường ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có một cánh tay ôm lấy eo mình, môi cô rất hạnh phúc mà khẽ giương lên trên, tiếp tục ngủ…
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam và Quan Triều Viễn đúng giờ xuống lầu ăn cơm.
Lúc này, Xuân Xuân còn chưa tỉnh ngủ, Minh An đã cùng với Quan Danh Sơn và cả Lục Trang Đài ngồi ở trước bàn ăn để ăn cơm.
“Chào buổi sáng ba mẹ!” Tô Lam chào hỏi xong, bèn cúi đầu ăn cơm, không muốn nhìn khuôn mặt không rõ vui buồn kia của Lục Trang Đài.
Quan Triều Viễn vừa ăn vừa tiếp lời: “Mẹ, con mời một người giúp việc…”
“Triều Viễn, khi ăn và khi ngủ không được nói chuyện, sao bây giờ con không có một chút quy củ nào vậy?” Quan Triều Viễn mới nói được một nửa, Lục Trang Đài cũng không ngẩng đầu lên mà ngắt lời anh.
Quan Triều Viễn đành phải ngậm miệng, giương mắt liếc nhìn nhau với Tô Lam một cái, Tô Lam cũng chỉ gục đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm chỉ có tiếng nhai nuốt, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Sau khi Quan Triều Viễn ăn no, thấy Lục Trang Đài cũng đã ăn gần xong, mới nở nụ cười nói: “Mẹ, con mời một người giúp việc về, buổi sáng sẽ quét dọn cho nhà chúng ta hai tiếng, buổi chiều lại tới quét dọn hai giờ nữa, con biết mũi của mẹ mẫn cảm, trong nhà không thể có bụi, đợi lát nữa người ta tới, mẹ thấy chỗ nào không sạch sẽ, thì dặn người ta làm cho tốt.”
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài dùng khăn giấy lau miệng, sau đó đặt khăn giấy trở lại bàn cơm, cười lạnh nói: “Con đây đâu phải là nghĩ cho mẹ, rõ ràng là con sợ sẽ khiến cho vợ mình mệt có đúng không?”
Tô Lam vẫn cúi đầu thong thả ung dung ăn cơm như cũ, cô biết nói lý với bà ấy, quả thật chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, cho nên cứ coi như không nghe thấy là được.
Quan Triều Viễn lại cười nói: “Mẹ, mệt ai cũng không được, trong nhà có người không thoải mái, chắc chắn người một nhà đều khó mà sống yên ổn.”
“Thường nói cưới vợ rồi thì sẽ quên mẹ, mẹ thấy con cũng chỉ như thế.” Lục Trang Đài trầm mặt nói.
“Em đang nói với đám nhỏ cái gì vậy?” Quan Danh Sơn rất không vui mà nói.
Lục Trang Đài liếc mắt nhìn Quan Danh Sơn một cái, sau đó nói: “Được rồi, mau đi làm đi, nếu con đã mời người giúp việc về, mẹ sẽ cho vợ con làm một vài việc nhẹ nhàng, sẽ không làm nó mệt, nếu như làm gì nó thì mẹ cũng khó mà ăn nói với con đó thôi!”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn cười, sau đó đứng lên nói: “Vậy con đi làm đây.”
Lúc Quan Triều Viễn đi ngang qua Tô Lam, tay ấn một cái lên trên vai cô, Tô Lam hiểu ý anh, đó là một kiểu an ủi đối với cô, cũng đồng thời bảo cô tiếp tục nhẫn nại một chút, đừng nổi lên xung đột với mẹ mình.
Ăn cơm sáng xong, người giúp việc cũng tới thật, người giúp việc này cũng mới chỉ hai sáu hai bảy tuổi, trẻ tuổi giỏi giang, Lục Trang Đài giao cho cô ta giặt sạch thảm, giặt tất cả gối ôm và gối dựa trên sô pha, thậm chí cả những góc xó xỉnh cũng phải làm sạch đến mức không còn một hạt bụi, lần này Tô Lam đã thật sự được mở mang thói ở sạch là thế nào, người giúp việc làm xong tất cả, Lục Trang Đài sẽ lấy găng tay trắng ra kiểm tra có còn bụi bặm hay không, đúng là đã dọa chết Tô Lam.
Nếu không có Quan Triều Viễn tìm người giúp việc tạm thời tới, thì chỉ sợ lần này cô thật sự sẽ mệt chết rồi, cũng may Quan Triều Viễn đã dự đoán trước, xem ra chỉ có anh là hiểu mẹ mình nhất.
Lần này đã có người giúp việc, Tô Lam cho rằng mình sẽ được giải phóng, nếu có thì cũng sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng mà cô lại nghĩ sai rồi.
“Tô Lam, hôm nay tôi nhìn thấy cô mang một đống quần áo bẩn định đưa tới tiệm giặt quần áo phải không?” Lục Trang Đài đứng ở bậc thang, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi Tô Lam.
“Đúng vậy, mẹ.” Tô Lam trả lời.
Lục Trang Đài bèn nhíu mày nói: “Không phải giống như lời cô nói sao? Máy móc ở tiệm giặt quần áo không sạch sẽ, ngày nào cũng đưa quần áo đến giặt ngoài tiệm, ngộ nhỡ bị lây vi khuẩn nhiễm bệnh thì sao? Hơn nữa quần áo của Triều Viễn đều là đồ đắt tiền, cô phải giặt tay mới được, nếu không quần áo sẽ biến dạng, để nó mặc ra ngoài không thấy mất mặt à?”
Nghe vậy, Tô Lam lập tức biết đây nào phải là kiếm việc nhẹ nhàng cho cô, rõ ràng là đang hành hạ cô mà!
“Sao? Cô không chịu à? Lời bà mẹ chồng này nói cô không nghe có phải không?” Nhìn thấy Tô Lam đứng yên tại đó không nhúc nhích, giọng của Lục Trang Đài lại dâng cao.
Giọng nói của Lục Trang Đài quá sắc nhọn, khiến cho tai của Tô Lam cũng khó chịu.