Tô Lam vừa bước vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, liền cảm thấy không khí có chút quỷ dị.
“Tổng giám đốc Quan, anh tìm tôi?” Tô Lam đi đến trước bàn làm việc, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Quan Triều Viễn.
Vừa mới ăn đậu hủ của bà đây, mà còn bày ra vẻ mặt như vậy với bà đây, chẳng lẽ kiếp trước bà đây thật sự mắc nợ anh sao? Tô Lam lẩm bẩm ở trong lòng.
"Tô Lam, đừng cho là tôi đã ngủ với cô một lần thì cô có thể bất chấp tất cả mà quyến rũ bắt tôi đi vào khuôn khổ, tôi nói cho cô biết, tôi không phải là người không có định lực như cô nghĩ đâu!" Quan Triều Viễn lạnh lùng cảnh cáo Tô Lam.1
Chỉ mới nói mấy câu đã có thể chọc cho tính tình nóng nảy của Tô Lam bạo phát, cô không nhịn được mà xù lông nói: "Tổng giám đốc Quan, tôi không biết đã làm điều gì để cho anh có ảo giác rằng tôi đang quyến rũ anh, nhưng ngay bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, cho dù trên thế giới này chỉ còn mỗi mình anh là đàn ông đi nữa, tôi cũng không có hứng thú đối với anh!"
Quan Triều Viễn khịt mũi xem thường lời Tô Lam nói: "Tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ đạo đức giả như cô!"
"Tại sao tôi lại là đạo đức giả?" Tô Lam tức giận đến mức đè hai tay lên bàn làm việc ở trước mặt, nếu anh không phải sếp lớn, thì ngay lúc này cô khẳng định đã muốn đập bàn rồi.
Quan Triều Viễn liền duỗi tay ném một món đồ vật có màu hồng phấn lên trên bàn, chán ghét nói: “Cô dám nói thứ này không phải cô đi?”
Tô Lam cúi đầu nhìn đến chiếc quần lót dùng một lần có màu hồng phấn đang nằm trên bàn làm việc, cô không khỏi sững sờ ngay tại chỗ!1
Trời ạ! Tại sao nó lại ở trong tay của Quan Triều Viễn? Mấy ngày nay cô không có về nhà, cho nên đã mua một tá quần lót dùng một lần để thay đổi ở công ty, chiếc quần nhỏ màu hồng phấn mặc ở bên trong này chính là cái sáng nay cô vừa thay ra.
Trách không được cô có tìm như thế nào cũng không tìm thấy cái quần nhỏ này để đem đi bỏ, hiện tại cô đột nhiên nhớ tới, chắt lúc cô tắm xong đã đặt nó ở trên bồn tắm, nhưng mà lúc sáng rời đi cô lại quên không cất nó đi!
Trách không được Quan Triều Viễn lại cho rằng cô muốn quyến rũ anh, điều này thật quả thật có chút làm người ta phải tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, mặt của Tô Lam lúc đỏ lúc trắng, há miệng cũng không biết nói cái gì.
Trời ạ! Cô thật sự muốn tìm một cái khe để chui vào, không bao giờ muốn ra nữa. Thật sự quá mất mặt!
Ngay sau đó, Tô Lam lập tức bay nhanh tới chụp lấy chiếc quần nội y màu hồng phấn kia nhét vào trong túi của mình, sau đó mới ngẩng đầu lên, không sợ mà đối mặt với ánh mắt của Quan Triều Viễn: “Tổng giám đốc Quan, thứ này thật sự là của tôi, nhưng do tôi không cẩn thận làm rơi, tôi cũng không có bất kỳ suy nghĩ hay ý tưởng gì cả, là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi!"
Kỳ thật lúc này trong lòng cô đang vô cùng rối rắm, cô thật sự bội phục chính mình dưới tình huống như vậy còn có thể nói tới đúng lý hợp tình như vậy, nhưng có liều chết cũng phải chống đỡ được, nếu không cô thật sự sẽ bị anh chụp cho cái mũ quyến rũ anh.
"Tôi suy nghĩ nhiều?” Cái lý do này quả nhiên không thể thuyết phục được Quan Triều Viễn.
Tô Lam nở một nụ cười ranh mãnh trên môi: "Là do anh suy nghĩ nhiều, tư tưởng của anh không trong sáng cho nên nhìn thấy cái gì cũng đều có thể nghỉ theo hướng tình sắc như vậy, kỳ thật việc này chỉ là một việc ngẫu nhiên thôi, một chút cũng không có liên quan gì đến cái thứ gọi là khiêu gợi quyến rũ gì đó!”
Quan Triều Viễn nheo mắt nhìn Tô Lam một chút, rõ ràng có chút tức giận đối với lời nói của cô, sau đó lại có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi rất hy vọng đây chỉ là việc xảy ra ngoài ý muốn, vì nguyên tắc làm người của tôi chính là sẽ không có bất kỳ mập mờ nào đối với nhân viên nữ."
Lời này vừa nói ra chẳng khác nào đang nói cô là loại nhân viên nữ làm đủ mọi cách để có quan hệ với ông chủ của mình, Tô Lam lập tức nói: "Tuy rằng tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng vẫn có nguyên tắc làm người của mình, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách nhất định với ông chủ của mình!"
"Rất tốt, cô có thể đi rồi." Sắc mặt Quan Triều Viễn tái nhợt.
"Tôi xin phép trở về nghỉ ngơi." Tô Lam nói xong, xoay người thẳng sống lưng đi ra ngoài.
Anh ngửa đầu ra sau dựa vài ghế da một phút, sau đó lại đột nhiên nhếch đôi môi mỏng lên, nhịn không được bật cười...