Sau khi Kiều Tâm rời đi, Tô Lam ngồi trên hàng ghế thật lâu, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào màn hình TV cực lớn, có thể là do thời lượng quảng cáo quá dài, cho nên trên màn hình đều phát các quảng cáo khác nhau, ảnh cưới của Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan chưa xuất hiện trở lại.
Mãi cho đến khi chân của Tô Lam tê rần, cô mới chậm rãi đứng dậy, mặc chiếc áo khoác đen, đi trên đường một cách vô định.
Reng reng... reng reng...
Không biết điện thoại bắt đầu đổ chuông từ lúc nào, Tô Lam phải mất một lúc lâu mới có phản ứng.
Cô lấy điện thoại ra, thấy số gọi đến là của Tiểu Ninh nên thản nhiên nhận điện thoại.
"Chị Tô, có làm phiền đến chị không?" Giọng Tiểu Ninh ở đầu dây bên kia vô cùng hào hứng.
Tô Lam xốc lại tinh thần nói: "Không có, hiện tại cũng không bận việc gì."
"Chị Tô, em được thăng chức rồi!" Tiểu Ninh báo tin vui.
Nghe vậy, Tô Lam hơi sửng sốt, sau đó nói: "Chúc mừng em, chắc là thay thế chức vụ của Tôn Ngọc Như đúng không?"
"Đúng vậy. Em còn cho là luật sư Quan sẽ tuyển một giám đốc tài chính khác, nhưng đột nhiên hôm qua anh ấy gọi em vào văn phòng, nói là em sẽ tiếp quản tất cả công việc của Tôn Ngọc Như, lúc ấy, em thật không biết nên nói gì cho phải." Giọng Tiểu Ninh tràn đầy gió xuân.
"Làm cho thật tốt nhé, em chắc chắn có đủ năng lực để đảm nhiệm." Tô Lam cũng mừng thay cho Tiểu Ninh, dù sao thì năng lực làm việc của Tiểu Ninh rất tốt, chủ yếu là vì cô ấy là một người biết điều, không dính vào mấy cuộc đấu đá công khai hay bí mật. Sau đó, Tiểu Ninh cười trên sự đau khổ của người khác, nói: "Chị Tô, sáng nay Tôn Ngọc Như tới bàn giao công việc cho em, chị không biết bộ dạng sa đọa của cô ta đâu, chỉ thiếu điều đập bàn làm việc ra thôi, nhưng cô ta cũng chẳng dám làm gì em, bởi vì lần này luật sư Quan đã cử hai luật sư khác đến để xem lại toàn bộ quá trình. Bị cô ta làm cho tức giận lâu như vậy, lần này em xả hết cơn tức giận ra!"
"Loại người như cô ta xưa nay em còn không biết sao." Tô Lam nói.
Tô Lam cảm thấy Tôn Ngọc Như là người có tính cách cực đoan, đi tới đâu cũng bị lạc lõng, không có lấy một người bạn bên cạnh, đây có lẽ cũng là một loại đau khổ, đúng chứ? Nhưng cô ta lại không biết nhìn lại bản thân, luôn cho là mình đúng, tất cả những người khác đều sai.
Sau đó, Tiểu Ninh lại nói: "Chị Tô, Khải Vy thật sự đổi tên, bây giờ gọi là công ty luật Khởi Kỳ, với cả luật sư Quan và Tưởng Vân chia tay thật rồi, Tưởng Vân đã rút cổ phần khỏi công ty."
Hai câu cuối cùng, Tiểu Ninh dùng chất giọng trầm thấp để nói.
Nghe vậy, Tô Lam sửng sốt một chút, nhưng khi nghĩ đến lần trước gặp Tưởng Vân, cô cảm thấy Quan Khải Kỳ chia tay với cô ấy cũng không có gì là lạ, nhưng trong lòng cô lại hơi áy náy, chẳng lẽ họ chia tay có liên quan đến cô?
"Có người tới, chị Tô, không nói chuyện với chị nữa, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp!" Tiểu Ninh ở đầu dây bên kia đột nhiên cúp điện thoại. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo |||||
Nhìn màn hình điện thoại lóe lên, Tô Lam kéo môi dưới, sau đó cúi đầu cất điện thoại vào trong túi xách, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, chậm rãi đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này có một bóng người cản đường cô.
Tô Lam tưởng là người qua đường, cho nên vẫn cúi đầu, đưa túi xách sang một bên, đi về phía bên trái hai bước.
Nhưng người kia dường như cố ý chống lại cô, cô đi sang bên trái, người kia cũng đi bên trái, tiếp tục chặn cô lại.
Tô Lam nhíu mày, sau đó nhướng mắt lên, định bảo người kia nhường đường, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Người kia nhìn Tô Lam giống như nhìn thấy kẻ thù, cặp mắt âm ngoan, vẻ mặt lạnh tanh không cười, như thể cô chính là cái gai đâm vào da thịt người kia vậy.
"Tô Lam, cô đúng là phân chó, ai gặp phải cũng xui xẻo!" Giọng nói của Tôn Ngọc Như vô cùng sắc bén.
Tô Lam không ngờ lại gặp được Tôn Ngọc Như ở trên đường, tuy rằng thái độ của cô ta không tốt, nhưng Tô Lam cũng không có tâm trạng tranh cãi cùng cô ta.
"Cô ăn nói cho cẩn thận, tôi không có thời gian tranh cãi với cô." Nói xong, Tô Lam định rời đi.
Tôn Ngọc Như muốn tìm Tô Lam còn tìm không được, lúc này gặp được, cô ta sẽ không để cô dễ dàng rời đi như vậy, cô ta tiến lên chặn trước mặt cô!
"Cô muốn làm gì?" Tô Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Như.
"Làm gì ấy hả? Có chút chuyện muốn hỏi cô cho rõ!" Tôn Ngọc Như ngông cuồng nói.
Tô Lam không muốn nhìn mặt cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi không có gì để nói với cô cả."
"Không có gì để nói? Cô nói nhẹ nhàng quá nhỉ, đừng tưởng tôi không biết, tôi phải nghỉ việc ở Khải Vy đều là do cô ban tặng, đúng không? Cô ngấm ngầm thông đồng với Quan Khởi Kỳ đúng không?" Tôn Ngọc Như nghiêm giọng chất vấn.
Khóe miệng Tô Lam nhếch lên một tia giễu cợt, sau đó cô nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Như nói: "Tôi nghĩ cô nên tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình."
"Cô có ý gì?" Tôn Ngọc Như không hiểu ý của Tô Lam. Tô Lam lạnh lùng nói: "Phải nói cô là nhân viên cũ của Khải Vy, bây giờ là Khởi Kỳ, năng lực làm việc cũng không kém, tại sao Quan Khởi Kỳ thà tuyển một giám đốc tài chính từ bên ngoài hơn là giao vị trí này cho cô? Cũng là bởi vì con người cô quá thông minh, thông minh đến độ chuyện gì cũng lấy mình làm trung tâm, nói trắng ra là ích kỷ, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thậm chí còn ra tay hãm hại người khác. Người giống như cô, Quan Khởi Kỳ còn dám dùng không?"1
Tô Lam nói hết ra những nhược điểm trong tính cách của Tôn Ngọc Như, mặc dù cô không thích Tôn Ngọc Như, hơn nữa còn vô cùng ghét cô ta, nhưng cô không thể phủ nhận một điều rằng nếu từ bỏ dã tâm thì cô ta là một người có năng lực làm việc rất tốt.
Nghe được những lời này, Tôn Ngọc Như ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Tô Lam, bắt đầu nói năng lộn xộn, mắng lại: "Cô là ai cơ chứ? Tôi cần cô lên mặt dạy đời tôi chắc? Hổ không gầm cô tưởng bà đây là mèo chắc!"1
Nói xong, Tôn Ngọc Như giơ tay lên định đánh Tô Lam.
Tô Lam nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra bắt lấy cổ tay Tôn Ngọc Như.
Tôn Ngọc Như bị túm cổ tay, mày dựng ngược lên, vô cùng bực bội.
Tô Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Như, nói: "Tôn Ngọc Như, tôi khuyên cô sau này đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ liều mạng với cô, dù sao cái mạng này cũng không đáng tiền!"
Sau đó, Tô Lam vung mạnh tay Tôn Ngọc Như ra.
Nếu như Tôn Ngọc Như muốn bắt nạt cô, cô thật sự sẽ liều mạng với cô ta, dù sao bây giờ mọi ý niệm đều đã thành tro, cuộc sống dường như không có màu sắc, không còn gì quan trọng nữa, coi như cô chơi với cô ta đến cùng.
"Cô cho là tôi sợ cô hả?" Mặc dù ngoài miệng Tôn Ngọc Như nói vậy nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt lạnh đến đáng sợ của Tô Lam, hình như hôm nay Tô Lam có chút khác thường, nhưng khác ở đâu thì cô ta không nói ra được.
Tô Lam nhìn ra được cô ta đang sợ hãi, bởi vì cô ta đã lui về hai bước, độ kiêu căng cũng giảm xuống đáng kể, Tô Lam không khỏi nhếch môi cười, thầm nghĩ: Xem ra người xưa nói rất đúng, kẻ ngang ngược sợ kẻ làm càn, kẻ làm càn sợ kẻ liều mạng.
Cuối cùng Tô Lam nói với Tôn Ngọc Như: "Cô nhớ kỹ một câu, muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm, những chuyện cô lén lút làm, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết, cú ngã của cô hôm nay chính là nhân quả do chính cô gieo trồng!" Nói xong, Tô Lam xoay người bỏ đi không thèm nhìn lại, để lại Tôn Ngọc Như đứng đó với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.