Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 155: Anh có yêu tôi không




“Cô lại là củ hành củ tỏi nào? Tôi cho cô biết, đợi tôi lên làm bà chủ của nơi này, đó là ngày cô cút khỏi Thịnh Thế!” Đương nhiên Phương Ngọc Hoan không có bất cứ ấn tượng tốt nào với Kiều Tâm, cô ta chỉ vào Kiểu Tâm trừng mắt la ầm lên.
“Quan Triều Viễn đúng là mắt bị mù, tìm loại đàn bà đanh đá như cô, tôi cho cô biết tôi chẳng muốn hầu hạ, bà đây không thèm!” Kiều Tâm chỉ thẳng vào mũi của Phương Ngọc Hoan mắng to.
“Mẹ Trần, đuổi hai ả đàn bà này ra khỏi nhà!” Phương Ngọc Hoan bó tay hết cách, lớn tiếng kêu mẹ Trần.
Mẹ Trần hơi khó xử, nhưng không dám không nghe lời Phương Ngọc Hoan, chậm rãi đi tới nói với Kiều Tâm và Tô Lam: “Cô Tô, cô Kiều, mới hai cô rời khỏi đây.”
Nhìn thấy mẹ Trần khó xử, Tô Lam rơi nước mắt gọi: “Quan Triều Viễn, anh còn là đàn ông thì ra đây cho tôi!”
Sau một lúc, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Một bóng người cao lớn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen dài đi ra khỏi cửa phòng ngủ.
Trong nháy mắt, người trong phòng khách đều im lặng, phòng khách sa vào bầu không khí yên tĩnh.
Hai mắt Tô Lam đầy nước mắt nhìn anh bước từng bước tới mặt cô, đôi mắt cô chăm chú nhìn khuôn mặt không thay đổi kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xen lẫn quá nhiều tình cảm, trong mắt Tô Lam tràn đầy trách móc, mà trong đôi mắt của Quan Triều Viễn lại là phức tạp, cô không hề tìm được đáp án mình muốn trong đôi mắt anh.
Có lẽ thời gian hai người đối mặt với nhau quá dài, Phương Ngọc Hoan đứng một bên khoác lên cánh tay của Quan Triều Viễn, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Triều Viễn, anh nói cô ta chúng ta sẽ sắp kết hôn, mời cô ta sau này đừng quấn lấy anh nữa!”
Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày, lại không nói lời nào, Phương Ngọc Hoan hơi sốt ruột.
Tô Lam nhìn thoáng qua cánh tay của anh đang bị Phương Ngọc Hoan kéo, Quan Triều Viễn cũng không từ chối, dáng vẻ như đây là chuyện đương nhiên.
“Quan Triều Viễn, mặc kệ anh đưa ra lựa chọn như thế nào thì anh vẫn nợ em một lời giải thích!” Đôi mắt Tô Lam đầy nước mắt chăm chú nhìn anh.
Giờ khắc này, Phương Ngọc Hoan túm chặt anh theo bản năng, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Phương Ngọc Hoan đang kéo tay mình, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào gương mặt của Tô Lam.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Tô Lam, thật xin lỗi.”
Ba chữ này như một tảng đá lớn đè trên ngực Tô Lam, khiến cho cô đau đến mức không thở nổi, cô lùi về phía sau ba bước, thẳng đến khi chân đụng phải vách tường. Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Tô Lam, Kiều Tâm đứng một bên nhịn không được lên tiếng trách mắng Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, chỉ một câu thật xin lỗi nhẹ nhàng như vậy là xong hả? Nếu anh đã không muốn cưới Tô Lam, vậy anh còn tới trêu chọc Tô Lam làm gì? Anh có biết anh làm như vậy thì gọi là một chân đạp hai thuyền, thật đáng xấu hổ! Đây chính là đạo đức nhân phẩm của anh sao? Thật là một kẻ cặn bã!”
“Kiều Tâm, tôi cảnh cáo cô, nếu còn sỉ nhục người đàn ông của tôi, tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu!” Phương Ngọc Hoan đưa tay chỉ vào mặt Kiều Tâm cảnh cáo.
“Phi! Còn dám nói người đàn ông của cô? Trên đời này không thiếu đàn ông phụ nữ đâu, loại đàn ông tồi tệ này cô tự giữ lại cho mình ăn tết đi!” Kiều Tâm ra sức mắng chửi.
Dường như Tô Lam không nghe thấy tiếng Phương Ngọc Hoan và Kiều Tâm cãi nhau, đôi mắt của cô chạm phải đôi mắt của Quan Triều Viễn, vẫn không chịu từ bỏ hy vọng, từ từ nói: “Anh thật sự muốn kết hôn với cô ta?”
“Đúng.” Quan Triều Viễn gật đầu, nhưng lông mày nhíu chặt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.1
“Vậy anh có yêu tôi không?” Tô Lam gặng hỏi đến cùng.1
Bây giờ cô muốn hỏi cho rõ ràng, cô không muốn giữ lại tiếc nuối cho sau này, cho dù chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.
Quan Triều Viễn nghe vậy, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi mắt mang theo đau đớn nhìn Tô Lam, vậy mà không phản bác được.
Đôi mắt Tô Lam chăm chú nhìn anh, chờ đợi đáp án của anh.
Lúc này, Phương Ngọc Hoan bỗng nhìn Quan Triều Viễn cười nói: “Triều Viễn, nhất định sau này chúng ta và và Minh An sẽ sống hạnh phúc, anh mau nói cho người phụ nữ này nghe, từ trước đến giờ anh chưa từng yêu cô ta!”
Tô Lam cũng không thèm để ý đến Phương Ngọc Hoan, cô chỉ đợi Quan Triều Viễn trả lời.
“Này, hai người bọn họ đang nói chuyện, cô chen miệng vào làm gì?” Kiều Tâm đứng một bên hét về phía Phương Ngọc Hoan.
“Tôi thấy người không nên xen vào phải là cô mới đúng!” Phương Ngọc Hoan phản bác.
“Cô…” Kiều Tâm còn muốn nói điều gì, nhưng lúc này, Quan Triều Viễn im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng.
“Tô Lam, anh đã phạm vào lỗi mà người đàn ông nào cũng sẽ phạm, anh có lỗi với em!” Quan Triều Viễn nhìn qua Tô Lam nói.
“Ý của anh là gì? Cái gì gọi là phạm vào lỗi mà người đàn ông nào cũng sẽ phạm?” Tô Lam nhìn chằm chằm vào anh gặng hỏi.
Lúc này, đôi mắt Quan Triều Viễn bỗng nhiên lạnh xuống, anh đào mắt qua bên người Phương Ngọc Hoan nói: “Tôi chỉ có hứng thú nhất thời với cô, mà người tôi yêu nhất chính là Phương Ngọc Hoan, cho nên tôi không thể kết hôn với cô được, người tôi cưới chỉ có thể là Phương Ngọc Hoan, sau này cô đừng tới đây dây dưa với tôi nữa, tôi cũng sẽ không gặp lại cô!”1
Nghe anh nói như vậy, chân Tô Lam mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, may mắn Kiều Tâm đi tới đỡ cô dậy, mới giúp cô bớt chật vật. Kiều Tâm đang đỡ Tô Lam thật sự không nhịn được, chỉ vào Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan chửi bới: “Quan Triều Viễn, anh có còn là người không? Lời như vậy mà cũng nói ra được? Cái này người ta gọi là bội tình bạc nghĩa đó anh biết không? Những thằng đàn ông như anh đúng là không phải thứ tốt lành gì! Còn có cô, loại đàn ông cặn bã như vậy mà cũng giữ bên người, thật là cái thứ rác rưởi gì cũng nhặt về nhà cho được.”
Đối với những lời mắng chửi của Kiều Tâm, đôi mắt Quan Triều Viễn vẫn nhìn Tô Lam như cũ, nhưng cũng không phản bác.
Phương Ngọc Hoan thì không nhịn được như thế, nổi giận đùng đùng chỉ vào Kiều Tâm và Tô Lam nói: “Phiền hai cô ra ngoài, nơi này không chào đón hai cô!”
Tô Lam đã buồn muốn chết, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng đau đớn, cô giương mắt nhìn về phía Quan Triều Viễn, mang theo một chút nghẹn ngào nói: “Anh đã quyết định như vậy, vậy thì tôi chúc các người trăm năm hạnh phúc, cái này trả cho anh, sau này cứ xem như tôi và anh chưa từng quen biết nhau.”1
Nói xong, Tô Lam lấy chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, ném mạnh lên người Quan Triều Viễn, sau đó rơi nước mắt quay người rời đi.
Kiều Tâm thấy thế, hung dữ lườm Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan một cái, sau đó quay người đuổi theo Tô Lam.
Tô Lam chạy một mạch về phía sau khu chung cư cao cấp, sau đó ngồi xổm xuống khóc bù lu bù loa.
Kiều Tâm chạy theo không kịp thở, nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Tô Lam, không nhịn được dậm chân nói: “Quan Triều Viễn này thật là mất hết tính người, chắc chắn anh ta sẽ chết không yên lành! Còn có cô ả Phương Ngọc Hoan kia, vênh váo cái gì? Nói không chừng cô ta cũng là đóa hoa cúc xế chiều, chắc chắn sẽ có người đạp cô ta xuống để leo lên.”
Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng của mình bị đào rỗng, đột nhiên cô ôm lấy Kiều Tâm, khóc lớn: “Kiều Tâm, đưa tớ…. về nhà, tớ muốn về nhà!”
Từ nhỏ Tô Lam đã độc lập kiên cường, đụng phải chuyện lớn như vậy hơn nữa còn chưa từng trải qua, bây giờ dáng vẻ khóc hết nước mắt của cô khiến cho tay chân Kiều Tâm luống xuống, chỉ có thể ôm cô vỗ lưng cô an ủi: “Được, tớ sẽ đưa cậu về nhà ngay!”
Sau đó, Tô Lam bị Kiều Tâm nắm tay ngồi lên xe taxi. Cô cứ như một đứa ngốc, đôi mắt trống rỗng không có hồn, mờ mịt nhìn tất cả ngoài cửa xe, tiếng khóc nỉ non cũng không phát ra, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống từ hốc mắt….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.