Tống Quỳnh Dao Chi Phượng Loan

Chương 8: Có thai đến tiếp sau




Hoàng hậu có thai, hiển nhiên là một việc vui rất lớn.
Bên trong Khôn Trữ cung, hoàng hậu vuốt ve bụng còn chưa hiển rõ của mình, trên gương mặt luôn luôn đoan trang nghiêm túc cũng mang theo nụ cười chờ mong, trong mắt tràn đầy từ ái, làm dung nhan vốn đã xinh đẹp của nàng lại càng làm người ta kinh diễm.
– Hoàng ngạch nương. – Phượng Loan ngồi bên cạnh hoàng hậu, khoé môi hơi hơi giơ lên, mang theo tươi cười nhàn nhạt. – Rất nhanh Phượng Loan lại có thêm muội muội hoặc đệ đệ đâu.
– Loan Nhi là thích đệ đệ, hay là thích muội muội?
Phượng Loan nghĩ nghĩ, giọng nói thanh thuý kiên định có lực:
– Đệ đệ.
Hoàng hậu tò mò:
– Nga, vì sao vậy?
– Bởi vì khi đệ đệ trưởng thành có thể cưới về, nhưng mà muội muội trưởng thành lại phải gả ra ngoài. – Nếu nàng có muội muội mà nói nhất định bộ dạng sẽ vô cùng đáng yêu! Sao nàng lại nỡ để cho muội muội gả ra ngoài đâu? Có thể cưới về đương nhiên là tốt nhất!
Hoàng hậu sửng sốt, sau đó bật cười, nàng suy nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến nguyên nhân Phượng Loan muốn đệ đệ là cái này.
Nghĩ đến đây, hoàng hậu khẽ cười một tiếng, hỏi:
– Kia nếu hoàng ngạch nương sinh ra muội muội thì sao.
Phượng Loan cau mày suy nghĩ thật lâu, mới nói:
– Nhất định Phượng Loan phải chăm sóc muội muội thật tốt, sau đó chờ muội muội trưởng thành tìm cho muội muội một hôn phu thật ngoan thật nghe lời! – Chỉ có như vậy muội muội mới không bị khi dễ!
– Một hôn phu thật ngoan thật nghe lời? – Hoàng hậu vui vẻ bật cười, nhẹ gõ trán Phượng Loan. – Kia Loan Nhi cần phải cố gắng thật nhiều.
– Ân! Phượng Loan sẽ cố gắng! – Phượng Loan nặng nề mà gật đầu.
– Hoàng ngạch nương…. – Giọng nói mềm yếu nhỏ nhẹ bỗng nhiên vang lên, một bóng dáng nho nhỏ vừa xoa ánh mắt buồn ngủ vừa đi về phía hoàng hậu, bước chân còn có chút xiu vẹo.
– Vĩnh Cơ? – Hoàng hậu có chút kinh ngạc.
– Con thức dậy rồi? Không đúng, con là tới đây một mình? Sao lại không có người đi theo con? – Những cung nhân hầu hạ Vĩnh Cơ đâu? Ngay cả chủ tử cụng không chăm sóc tốt, nàng còn cần bọn họ để làm gì?
Vĩnh Cơ xoa đôi mắt bởi vì tuổi còn nhỏ mà có chút to tròn đang ngập nước, lúc nhìn thấy rõ ràng hoàng hậu cùng Phượng Loan liền nở nụ cười, trực tiếp nhào tới:
– Hoàng ngạch nương, tỷ tỷ ~~
– Vĩnh Cơ, cẩn thận một chút! – Hoàng hậu sợ hãi, Phượng Loan liền vội vàng lắc mình chạy tới tiếp được thân thể mềm yếu của bánh bao nhỏ.
– Đệ a, sao bỗng nhiên lại nhào tới đâu? Nếu lỡ tỷ tỷ không bắt được đệ, kia không phải đệ sẽ bị ngã xuống đất sao?
– Không có sao, có hoàng ngạch nương cùng tỷ tỷ ở đây a… – Bánh bao nhỏ cười đến thiên chân vô tội, trong mắt tràn đầy tin cậy cùng không muốn xa rời.
– Vĩnh Cơ, hiện tại trong bụng hoàng ngạch nương có tiểu bảo bảo, đệ không thể lại tuỳ tiện nhào tới.
– Tiểu bảo bảo? – Vĩnh Cơ chớp chớp đôi mắt nghi hoặc.
– Ở chỗ nào đâu? – Vì sao Vĩnh Cơ không có thấy tiểu bảo bảo a?
– Tiểu bảo bảo ở trong bụng hoàng ngạch nương, còn chưa có ra ngoài. – Phượng Loan cười khẽ. – Đương nhiên là đệ không nhìn thấy a.
– Ở trong bụng hoàng ngạch nương? – Vĩnh Cơ mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn cái bụng bằng phẳng của hoàng hậu.
– Vì sao tiểu bảo bảo sẽ ở trong bụng hoàng ngạch nương? Có phải bị ai nhét vào không? Hoàng ngạch nương, người có thể kêu bảo bảo đi ra không? Vĩnh Cơ muốn nhìn tiểu bảo bảo…. – Nói đến chỗ này, Vĩnh Cơ chớp đôi mắt to ngập nước nhìn hoàng hậu làm nũng.
Phượng Loan nhịn không được che miệng cười khẽ, tiểu bảo bảo cũng không phải bị nhét vào trong bụng hoàng ngạch nương sao…. còn về phần là ai nhét vào….. Ân, cái này sẽ không cần nói ra…..
Sắc mặt hoàng hậu đỏ lên, liếc mắt nhìn Phượng Loan đang cố nén cười một cái, bất đắc dĩ nói với Vĩnh Cơ:
– Vĩnh Cơ, tiểu bảo bảo phải ở trong bụng hoàng ngạch nương đủ mười tháng mới có thể ra ngoài, hiện tại không thể đi ra a.
– Vì sao không thể?
– Bởi vì bây giờ tiểu bảo bảo còn rất yếu a. – Phượng Loan cười yếu ớt sờ sờ đầu Vĩnh Cơ. – Bé phải ở trong bụng hoàng ngạch nương đủ mười tháng, chờ đến khi đủ khoẻ mạnh mới có thể từ trong bụng hoàng ngạch nương đi ra ngoài đâu, giống như Vĩnh Cơ lúc mới sinh ra vậy.
– Trước kia Vĩnh Cơ cũng ở trong bụng hoàng ngạch nương chờ mười tháng sao?
– Đúng vậy, mỗi một tiểu bảo bảo trước khi ra đời đều phải ở trong bụng ngạch nương của họ.
– Vĩnh Cơ đã biết, Vĩnh Cơ sẽ nhẫn nại chờ tiểu bảo bảo đi ra!
– Chờ tiểu bảo bảo ra đời, Vĩnh Cơ cần phải làm một ca ca tốt, chăm sóc tiểu bảo bảo a.
Bởi vì những lời “Phải làm ca ca tốt” này, Vĩnh Cơ luôn xếp thấp nhất trong cung rất vui mừng, hắn cũng muốn làm ca ca:
– Vĩnh Cơ nhất định sẽ làm ca ca tốt!
Khi hoàng đế đến, vừa đúng lúc nhìn thấy hoàng hậu ngồi ở chủ vị, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ôn nhu sủng ái, lo lắng đầy cõi lòng nhìn hai hài tử bên người, Phượng Loan cùng Vĩnh Cơ còn lại là vẻ mặt tươi cười ngồi bên cạnh hoàng hậu, bầu không khí ấm áp yên bình, yêu thương hòa hợp giữa mẫu tử ba người giống như tự thành một thế giới, không cho phép những người khác đi vào, giống như một bức hoạ xinh đẹp làm người ta trầm mê.
Bước chân hoàng đế dừng lại một chút, tuy rằng bởi vì yêu thương Phượng Loan, nên yêu ai yêu cả đường đi, hắn đối với hoàng hậu tuy không nói là thích, nhưng ít nhất cũng cho nàng vài phần mặt mũi. nhưng thẳng thắng mà nói, hoàng hậu thoạt nhìn đoan trang cao quý nghiêm túc không phải loại hình hắn thích. Cho nên mặc dù hoàng hậu được xưng “Đệ nhất mỹ nữ Mãn Châu”, nhưng vẫn không được hắn sủng ái như cũ. Nếu không phải hoàng hậu xuất thân đủ cao, đứa nhỏ sinh ra cũng không chịu thua kém. thì thật không biết hiện tại hoàng hậu sẽ như thế nào. chỉ là, từ trước tới giờ hoàng đế chưa từng thấy hoàng hậu như vậy qua, không có một tia tư thái cao quý, không có lễ nghi đoan trang, không có mặt lạnh, mà là ý cười tràn đầy, thần sắc ôn nhu triều mến làm gương mặt hoàng hậu vốn xinh đẹp lại càng sáng chói kinh diễm khiến người say mê.
Đó là một loại xinh đẹp chỉ duy nhất mẫu thân mới có.
Bỗng nhiên hoàng đế hiểu được, tuy rằng hoàng hậu ngay thẳng, tính cách lại không được người thích, nhưng mà, chỉ sợ hoàng hậu là nữ nhân duy nhất trong cung này thật lòng yêu thương con của mình đi. Những phi tần khác, không phải không thật sự yêu con của chính mình, nhưng mà, các nàng lại luôn có những ý nghĩ như vậy, làm tình yêu của các nàng trở nên không đơn thuần… Chỉ có hoàng hậu, cho tới bây giờ cũng không thèm lấy lòng hắn, luôn ngay thẳng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, mới là chân chính vì đứa nhỏ của mình, kính dâng ra tình yêu thương của mẹ không chứa chút tạp chất nào.
Cho nên Phượng Loan luôn lạnh nhạt như nước mới có thể không muốn xa rời hoàng hậu như thế, Vĩnh Cơ cũng quyến luyến đối với hoàng hậu như vậy…
Hiện tại mới nhớ đến, tính tình ngay thẳng của Phượng Loan, cũng không phải giống với hoàng hậu sao?
Rõ ràng hắn yêu thương Loan Nhi như vậy, vì sao lại không thích hoàng hậu đâu?
Giờ phút này, hoàng đế thành công làm mình rối rắm.
Bất quá hắn rối rắm cũng không có duy trì được bao lâu.
Bởi vì hoàng hậu nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt rất nhanh thu lại, lộ ra bộ dáng đoan trang hoàng đế đã từng thấy.
Trong lòng hoàng đế có không hiểu tiếc nuối, thấy thế chỉ biết hoàng hậu muốn làm gì, vội vàng khoác tay:
– Không cần thỉnh tội, cũng không cần hành lễ, nàng đang có thai trong người, không cần chú ý nhiều quá.
Hoàng hậu do dự một chút mới nói:
– Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng.
– Hoàng a mã! – Đây là Phượng Loan tươi cười yếu ớt thỉnh an hoàng đế.
– Hoàng a mã! – Đây là Vĩnh Cơ thấy hoàng a mã rất vui mừng nhào lên làm nũng.
– Loan Nhi, Vĩnh Cơ. – Trên gương mặt tuấn lãng thành thục của hoàng đế mang theo nụ cười sủng nịnh. – Một đoạn thời gian không thấy, tiểu thập nhị của trẫm giống như lại cao lên chút đâu!
– Hoàng a mã cũng cao lên một chút! – Vĩnh Cơ cười hì hì nói.
– Ngạch……. – Hoàng đế yên lặng đổ mồ hôi, hắn đều đã mấy chục tuổi, cường tráng hơn thì thôi, còn cao lên……
Phượng Loan xì một tiếng nở nụ cười:
– Vĩnh Cơ, hoàng a mã đã không thể lại cao lên.
– Vì sao?
– Bởi vì hoàng a mã đã trưởng thành từ rất lâu.
– Trưởng thành sẽ không thể lại cao lên sao? – Vĩnh Cơ lo lắng hỏi. – Sau này có phải Vĩnh Cơ sẽ không cao lên hay không?
Phượng Loan sửng sốt, có chút kỳ quái:
– Vì sao đệ hỏi như vậy? – Vĩnh Cơ năm nay mới mấy tuổi a, sau này sẽ không cao lên, làm sao có thể!
– Nhưng Vĩnh Cơ đã là người lớn! – Bánh bao nhỏ Vĩnh Cơ vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.
– Vĩnh Cơ đã trưởng thành! Không phải tỷ tỷ nói trưởng thành sẽ không thể lại cao lên sao? – Bánh bao nhỏ một mặt ưu sầu.
Hoàng đế hoàng hậu cùng Phượng Loan đều nở nụ cười.
– Thật là một đứa bé ngốc. – Hoàng đế vuốt vuốt đầu Vĩnh Cơ. – Chờ lúc con có thể vào triều phụ giúp hoàng a mã, thành gia lập nghiệp, con mới là người trưởng thành thật sự! Hiện tại con a, vẫn còn rất sớm đâu.
– Vĩnh Cơ còn chưa có trưởng thành sao? – Gương mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Cơ nhăn lại. – Hoàng a mã, phải làm như thế nào Vĩnh Cơ mới có thể mau chóng trưởng thành?
– Vì sao Vĩnh Cơ muốn mau chóng trưởng thành đâu?
– Bởi vì Vĩnh Cơ muốn mau chóng lớn lên, sau đó bảo vệ hoàng ngạch nương, tỷ tỷ cùng tiểu bảo bảo trong bụng hoàng ngạch nương!
Hoàng hậu vừa nghe liền cảm động.
– Thật sự là đứa nhỏ ngoan đâu. – Hoàng đế ngẩn người, sau đó bật cười. – Kia Vĩnh Cơ liền ăn nhiều một chút, sau lớn sẽ mau chóng lớn lên, ân?
– Dạ, Vĩnh Cơ nhất định sẽ mau chóng lớn lên! – Vĩnh Cơ trịnh trọng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.