Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 39:




Cu Bin ngồi trên ghế sofa, bên cạnh có vệ sĩ cẩn thận canh giữ. Mặt mũi thằng bé có chút tái đi, lặng lẽ nhìn nhóm người chia nhau đi tìm. Trích xuất camera cho thấy có một gã đàn ông đeo khẩu trang bế một đứa bé nghi là Tuti ngủ say trên vai rời khỏi trung tâm thương mại. Tôi chẳng còn tâm trí nào sau khi nhìn vào những hình ảnh còn đang là phỏng đoán đó, chỉ biết vô vọng chạy khắp nơi tìm con. Thông báo trẻ lạc vang lên khắp nơi mà tai tôi cứ ù đi, chỉ mong âm thanh đó phát báo là đã tìm thấy con.
Không thấy… Không thấy con đâu hết!
Đã ba mươi phút trôi qua, mọi ngóc ngách của trung tâm thương mại này đều được nhóm người chúng tôi tìm kiếm, kết quả là con số 0 tròn trĩnh. Không phải Tuti bị lạc… vậy chắc chắn con bé đã bị bắt cóc! Mục đích của bọn chúng là gì… là gì đây? Bắt cóc tống tiền hay buôn bán trẻ em… Không… đừng… xin đừng làm gì hại đến con!
Tôi bất lực ngồi thụp xuống, cảm nhận bước chân trầm ổn của ai đó từ phía sau đang tiến lại. Âm giọng trầm trầm của người đó vang lên, trấn an tôi vô cùng trong cơn rối bời sợ hãi.
– Cảnh sát đang đến đây, đừng quá lo lắng!
Tài nâng tôi lên. Hai chân mỏi nhừ tôi run rẩy gượng dậy, đôi mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời hoảng loạn quay lại nhìn anh ta:
– Con bé có làm sao… thì em phải thế nào đây? Tất cả là tại em… em không chú ý đến con… em đã sơ suất khiến con bị bọn khốn kiếp nào bắt cóc!
Nước mắt lăn dài, tôi sụt sịt lau đi, định vùng đi tìm tiếp nhưng Tài ngăn lại.
– Camera cho thấy nghi phạm đã lên một chiếc xe hơi năm chỗ. Khả năng bọn chúng đã mang con bé đi xa.
Không…!
Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy trời đất tối sầm trước mặt. Tuti… Tuti của tôi! Con đã bị bắt cóc mang đi xa khỏi tôi sao? Phải làm sao… làm sao đây?
Âm thanh điện thoại bất ngờ vang lên, Tài mở máy, hai mắt anh ta xuất hiện cơn phẫn nộ:
– Chúng mày muốn gì?
– …
– Tao chỉ có một yêu cầu, không được làm gì con bé! Mọi chuyện đều có thể thương lượng!
Tài gằn giọng. Tôi sững sờ, hai mắt vằn đỏ hỏi anh ta:
– Bọn bắt cóc vừa liên lạc với anh sao?
– Bọn chúng yêu cầu chúng ta đưa 20 tỷ để trả người.
Hai chân tôi muốn ngã quỵ. Hai… hai mươi tỷ… một số tiền không tưởng! Nhưng… bọn chúng chủ động liên lạc với Tài… có phải vì chúng nghĩ con bé là con gái của anh ta? Thế nên chúng mới theo dõi mẹ con tôi… để rồi lúc tôi sơ sảy không để ý, mục đích của chúng đã thành hiện thực!
Đầu óc rối loạn trong sợ hãi cùng cực, tôi quỵ xuống, hai mắt ướt đẫm nhìn Tài, run rẩy van xin:
– Em xin anh… xin anh hãy cứu Tuti! Con bé… là con đẻ của anh! Xin anh hãy làm tất cả để cứu con!
Tài sững sờ, đáy mắt long lên nhìn tôi, siết chặt hai bả vai tôi chất vấn:
– Em nói gì thế? Em có đang bình tĩnh không Thúy?
Tôi nhắm chặt mắt, đôi lông mày nhíu chặt, lắc lắc đầu, gạt dòng nước mắt vừa lăn. Tôi không thể giấu anh ta thêm được nữa, an nguy của con đang treo trên đầu sợi tóc… Tài thương con, anh ta muốn con an toàn trở về, vậy thì hơn lúc nào hết… anh ta cần phải biết toàn bộ sự thật! Dù vì nguyên nhân gì mà anh ta đem con đến thế giới này, thì sự thật vẫn là sự thật!
– Em đang bình tĩnh hơn bao giờ hết. Tuti là con gái của anh và chị gái em, Phạm Thanh Thu. Anh… xin anh hãy cứu con gái anh và chị em!
Tài vẫn ngỡ ngàng như không tin vào những gì vừa nghe, anh ta cau mày:
– Em đang nói gì… tôi không hiểu! Sao lại có chị gái em ở đây? Tuti không phải là con em sao?
Tôi sụt sịt, gật gật đầu, âm giọng lạc đi:
– Chị gái em sinh Tuti rồi mất ngay trên bàn đẻ… Những lời cuối cùng chị nói với em… con bé là con anh! Anh… có thể chuyện này anh chẳng còn nhớ nữa… nhưng con bé đích thực là con anh!
– Thúy, em có hiểu em đang nói gì không? Không phải chị em nói cái gì thì sự thật là như thế! Tôi còn không biết chị em là ai!
– Anh… anh thì cần gì phải biết… chỉ chị em là người phải hứng chịu tất cả!
Tài tức giận trừng mắt:
– Em đừng ăn nói vô căn cứ! Tôi nhớ rồi… em muốn lấy tóc tôi để làm xét nghiệm! Em lấy được chưa, đã xét nghiệm chưa, kết quả thế nào hả… Tại sao em cứ nhất nhất đổ cho tôi?
Cơn tức giận lấn át tất cả, tôi căm hờn nhìn Tài:
– Anh nhất định không muốn nhận con thì tôi cũng không cần phải nói gì nữa! Tôi đúng là ngu ngốc nên mới nói cho anh biết tất cả, để rồi anh trắng trợn phủi bỏ tất cả!
Tài càng tức giận hơn, anh ta ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vằn đỏ:
– Không có bằng chứng thì đừng nói những lời như vậy!
– Bằng chứng? Bằng chứng tôi vẫn còn đang giữ… Nếu không có bằng chứng, không đời nào tôi ăn không nói có! Nếu anh không phải cha con bé… tôi cũng chẳng đời nào muốn anh làm cha nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.