Tổng Giám Đốc Không Tốt

Chương 8:




"Cậu không phải là vừa tới tìm lão đầu kia sao."
"Mình?" Bị cô nói bất ngờ như vậy Trang Mỹ Trí vẫn còn chưa hiểu ."Không có a Kiệt An, mình không có chuyện gì tìm lão đầu kia a!"
" Mỹ Trí, thông minh như cậu, lấy cớ gì đó, đi tìm lão đầu kia một chút đi!"
"Mình ── Này này, Kiệt An cậu đi đâu vậy? Chờ một chút, nơi đó đang đánh nhau, cậu không phải là muốn đi đến đó chứ !Kiệt An. . . . . ."
Tạ Kiệt An đỡ xe đạp đi tới, không chần chờ chút nào.
Sợ sao?
Không, lá gan của cô từ khi biết tên kia, liền dần dần không cảm thấy sợ nữa
Vừa nghĩ tới lần thứ nhất thấy tên kia một thân nhếch nhác, toàn thân mùi máu tươi, đỡ ở một tay lái liền không nhịn được buộc chặt, lông mày vặn thành núi nhỏ.
Trước mắt, Đường Chính Hạo đang mang theo hai cậu nhóc, đánh một bạn học.
"Khốn kiếp! Cái tên phản bội này!"
" Đồ chó chết mày không phải là đàn ông!"
"Mày dám đem thông tin mật báo nói ra ──"
"Đừng đánh!" Tạ Kiệt An hít sâu một hơi, rống to.
"Tạ Kiệt An? Cô tới đây làm gì?" Đường Chính Hạo đang giáo huấn tên kia nên cơn tức đang rừng rực lên, đột nhiên bị cắt đứt, quay người lại đang muốn chửi, lại phát hiện là Tạ Kiệt An.
Cô còn chưa kịp mở miệng, cậu nhóc bên cạnh, ngược lại lên tiếng trước."Đại ca, anh biết người xấu xí này?"
Nghe vậy, hỏa khí Đường Chính Hạo bất giác một hồi khó chịu. Xấu xí? !Cô trừ bộ mắt kiếng xấu xí kia, bên ngoài cô, hắn không cảm thấy cô có nơi nào xấu xí!
Nổi giận trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái, Đường Chính Hạo đi lên trước một bước, che những ánh mắt đang theo dõi ở sau lưng.
"Tôi rất vội, không có thời gian nói chuyện cùng với cô."
"Xe của tôi bị bể bánh xe." Tạ Kiệt An bình tĩnh giống như không có nhìn thấy hắn đang xung đột.
Cái gì? Đường Chính Hạo trong lòng đánh dấu chấm hỏi, ngay sau đó mày rậm nhăn lại." Chuyện này có liên quan gì tới tôi!" Cũng không phải là hắn làm!
"Ngày đó tôi giúp anh băng vết thương, cũng coi là ân nhân của anh chứ? Anh là nam tử hán, nhất định không thích thiếu ngừơi khác ân tình chứ?"
Chân mày Đường Chính Hạo nhíu lại, tựa hồ có chút hiểu ý tứ của cô nàng.
"Cho nên?" Hắn lạnh lùng hừ một tiếng .
"Phía trước quẹo trái, qua hai con đường, có chổ sửa chữa xe đạp, anh cao lớn, không ngại giúp tôi việc này chứ? Nó đối với tôi mà nói thì quá nặng." Cô gánh không nổi.
"Tại sao tôi phải đi── này,cô đem đống sắt nát vụn ném cho tôi. . . . . . Này này, cô đi đâu vậy?"
"Đường Chính Hạo, mời anh nhanh lên một chút, tôi còn phải học thêm nữa!"Đầu cô cũng không nhìn về hắn mà chỉ nói, bóng lưng mảnh khảnh cô vừa cao vừa thẳng đi về phía trước, giống như chắc chắn hắn sẽ đẩy xe đạp rách nát đuổi theo.
Cậu nhóc một bên toàn bộ trợn tròn mắt, đưa mắt nhìn hắn nâng lên xe đạp đuổi theo.
"Này, Tạ Kiệt An cô ──"
"Mời nhanh lên một chút!"
Ah?! Cô cho là cô đang gọi chú chó nhỏ à? Như vậy phất tay một cái liền đi tới? ! Đường Chính Hạo gân xanh trên trán suýt nữa không có đè nén, đống nát sắt vụn thoáng chốc cũng có thể ném đi!
Trả ân tình đúng không?
Con mẹ nó, hắn Đường Chính Hạo lúc nào mở miệng cầu xin cô? Mà bây giờ cô lại muốn hắn trả ân tình? !Cô cho là cô có thể sai bảo người khác á!
A. . . . . . Mẹ kiếp nó ! Người nào tin Đường Chính Hạo hắn thế nhưng lại ngu ngốc như vậy, khiêng đống sắt nát vụn ngây ngốc đi theo phía sau một cô gái!
Nghe tiếng bước chân sau lưng của mình, Tạ Kiệt An nhẹ nhàng thở dài, giữa hai lông mày vừa mới nhíu lại cất giấu một mảng lo âu, cũng ngay sau đó lặng lẽ vuốt lên.
Cô khẽ nhếch đôi môi anh đào, bởi vì, cô tin tưởng mình. . . . . .Sẽ thắng!
Hắn cuối cùng là theo kịp rồi, không phải sao?
Như vậy, cô có lẽ có thể không cần vội vã phủ nhận chuyện mình thích hắn.
☆ ☆ ☆
Màu tường như một bầu không khí của biển, hai quạt trần đang quay trong các cửa hang và những bài hát tình yêu cũ, nhưng nó vẫn không làm cho gương mặt của Đường Chính Hạo dịu lại.
"Cô kéo tôi tới đây để làm gì?" Hắn nghiến răng lại nói.
"Tôi vừa mới nói rồi." Đôi bàn tay trắng nõn của Tạ Kiệt An thong thả ung dung lau tròng mắt kính,.
" Tôi mới vừa cũng đã nói ── Tôi không ăn đá bào!" Hắn cũng nhịn không được nữa bàn tay nắm lại để lên mặt bàn.
"Xe còn phải một hồi nữa mới xong, không bằng tới nơi này ăn đĩa đá bào, điều hòa không khí một chút ."
" Tôi nói muốn cùng cô chờ khi nào!" Mẹ nó, hắn rất bận, rất bận, rất bận! Cô gái này cuối cùng vẫn tự cho là mình đúng sao?
Nhưng là hắn cũng không có lập tức đi a.
" Tôi hại anh đầu đầy mồ hôi, cho nên đĩa đá bào này tôi mời anh." Cô ôn hoà nhã nhặn nói, lại nhìn thấy thái độ hắn liền như pháo oanh.
"Hừ,Cô đừng mơ tưởng! Tôi chẳng qua là không muốn nợ ân tình của người khác!"
"Tôi lại không nghĩ như vậy." Nếu thật như vậy, chỉ sợ anh thiếu mẹ con Tạ gia đếm hết mười đầu ngón tay cũng không đủ." Ở đây đá bào vị xoài rất ngon, anh ăn thử một chút đảm bảo anh sẽ nghiện nó."
"Đủ rồi! Tôi không muốn cùng cô ──"
" Đá bào tôi đã kêu,không lẽ anh nghĩ một mình tôi mà ăn hai chén chứ?" Cô lấy mắt kiếng đeo vào, cố ý coi thường khuôn mặt tuấn tú của hắn đang nổi lên những hàng gân xanh.
"Chuyện này không khó!" Ba một tiếng Đường Chính Hạo vỗ lên bàn, đứng lên."Này, ông chủ! Đĩa đá bào đổi thành một ──" chữ đĩa còn chưa nói ra đã bị chặn lại.
"Tới rồi tới rồi! Thiếu niên, đĩa đá bào của hai người đã đến rồi đây!"
Tựa như làm ảo thuật, hắn thấy ông chủ vẫn còn ở phía sau quầy, nhưng một giây kế tiếp liền chạy tới trước mặt hai người.
"Xin lỗi xin lỗi, các cô cậu từ từ ăn!" Ăn không cần tức giận lớn như thế chứ á! Mamma-Mia ~~(gì đây bạn?!)
Hai đĩa đá bào vừa để xuống bàn, ông chủ liền chạy vượt qua trốn về phía sau quầy.
Ánh mắt giết người của Đường Chính Hạo bắn về phía ông chủ đang trốn vào sau quầy . Mẹ nó, lão già đó tay chân làm gì nhanh như vậy? Là sợ không buôn bán được a!
Đột nhiên cảm giác vạt áo mình bị kéo kéo, hắn trợn mắt nhìn hành động liều lĩnh của Tạ Kiệt An một cái.
"Ngồi xuống ăn đi, đá bào rất nhanh liền sẽ tan ra ." Tạ Kiệt An lơ đễnh chỉ chỉ chén đá bào.
"Cô nói ngồi, tôi liền phải ngồi à? !"
"Anh không phải là muốn nhanh rời đi sao?" Đối với ánh mắt khiêu khích giết người của hắn,cô chỉ là nhàn nhạt ném tới một câu, sau đó mút một chút đá bào đào bỏ vào trong miệng.
Oa, đá bào thật ngon! Ừ ~~ vị xoài rất ngon. . . . . . Ừ, thật không tệ! Miệng xinh xắn của Tạ Kiệt An không khỏi cong lên nở nụ cười.
Đường Chính Hạo vốn muốn nói lại . . . . . . Nhưng, lạ là chuyện gì đang xảy ra!
Khi đôi môi anh đào kia nở nụ cười,trong nháy mắt hắn cảm giác đầu mình như bị mê hoặc, thậm chí hắn còn ngoan ngoãn đặt mông ngồi xuống, cầm thìa lên, còn mút một chút đá bào . . . . .
Mẹ nó, không có việc gì lại cười quyến rũ mọi người như vậy làm cái gì!
Đường Chính Hạo khẽ nguyền rủa một tiếng, miệng hơi mở, hung hăng nuốt đá bào vào miệng, thậm chí ngay cả thìa thiếu chút nữa cũng muốn ăn luôn .
"Anh ăn như vậy làm sao cảm nhận được mùi vị của nó ." Thiệt là, nào có người nào ăn đá bào lại nuốt ! Tạ Kiệt An rốt cuộc không chịu nổi nói ra.
"Cô không cần nói cho tôi biết bàn chãi đánh răng cầm như thế nào luôn đi? Mẹ nó, điều này cũng quan tâm!"
"Nếu như cần,tôi rất vui lòng dạy anh."
Cô không đếm xỉa đến hắn hung ác nhìn chằm chằm mình, cô há miệng ngậm một chút đá bào, sau đó vui vẻ liếm liếm môi duyên.
Động tác rất đơn thuần của cô, nhưng ở trong mắt Đường Chính Hạo, lại biến thành một loại trêu đùa!
Hắn cảm giác bụng dưới căng thẳng, đột nhiên miệng lưỡi khô đắng. Nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn, hắn nghĩ nếu như được hôn trộm lên trên đó; nhớ lại mình bởi vì nụ hôn kia thiếu chút nữa mất khống chế đem cô mà ăn; nhớ tới mình thật vất vả mới có thể buông cô ra thì trên mặt cô lại mê mang theo vẻ mặt đáng yêu. . . . . .
"Cô. . . . . . Thường tới nơi này ăn đá bào?"Hắn nuốt đá bào xuống, không khỏi âm hiểm mà hỏi.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu hắn làm sao lại đột nhiên nói giọng vòng vo như thế.
"Cô sao vẫn không trả lời tôi." Giọng nói hắn âm trầm, lại càng lạnh hơn mấy phần.
" Đúng vậy." Cô nhìn hắn,mút đá bào cho vào trong miệng.
"Cùng bạn?" Tầm mắt của hắn không tự chủ di chuyển.
"Thỉnh thoảng." Cô vừa nhai hương vị ngọt ngào của quả, vừa lặng lẽ quan sát hắn.
"Con trai?" Miệng anh đào nhỏ nhắn, xem ra rất dụ người ta phạm tội. . . . . . Hừ hừ, nếu như có người con trai nào từng ngồi qua vị trí này, như vậy tên kia nhất định cũng nhìn qua bộ dáng kia của cô. . . . . . Hừ! Tại sao hắn cảm thấy khó chịu như vậy?
"Cái đó. . . . . . Hình như. . . . . ." Lông mày Tạ Kiệt An nhíu lại, suy nghĩ một chút."Không có."
Theo bản năng cô liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy có nơi nào đó tựa hồ là lạ, lại mở miệng."Đúng rồi, anh hỏi tôi để làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn biết, ngoại trừ tôi ra, có phải hay không cũng có những nam sinh gặp xui xẻo như vậy, biết bộ dáng cô ăn ngu xuẩn như vậy!" Kỳ quái, tâm tình thế nào lập tức lại tốt lên như vậy?
Xoay mặt, Đường Chính Hạo không khỏi hướng về phía những bông hoa trang trí trên tường nhăn mày lại . Tại sao? Chẳng lẽ hắn. . . . . . Hắn. . . . . .
Tạ Kiệt An nghe vậy, hơi ngẩn người. Vậy sao? Ừ, cô lớn như vậy, ngược lại lần đầu tiên bị phê bình bộ dáng ăn không tốt.
Cô không để ý lắm chỉ nhún vai,cô chỉ chỉ cái kia chén đá bào."Anh không thích vị xoài?"
"Không thích!" Giống như cố ý muốn phản bác cái gì đó, hắn gầm nhẹ nói.
Tạ Kiệt An nhẹ nhàng nháy mắt. Hừ, tên khốn này tính khí thật không tốt! Chỉ là. . . . . . Cũng may, trái tim của cô đủ mạnh!
Cô nhún vai."Vậy cũng chớ lãng phí." Nói xong,cô cũng không chút nào khách khí hướng cái đĩa đá bào của hắn đi tới.
Đường Chính Hạo kinh ngạc nhìn cử chỉ Tạ Kiệt An .
". . . . . . Đó là của tôi." Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn cô mút một chút lên ăn lại mút thêm một chút nữa, không chút nào gọi là dè dặt.
"Tôi biết, chỉ là anh không phải là không thích sao. . . . . . tôi lại không muốn lãng phí thức ăn."
Không, hắn không nghĩ muốn cùng cô nói là cái này, hắn đang nghĩ muốn nói là cô . . . . . . Phải . . . . .
Bổng hắn nghe một âm thanh vui đùa làm hắn chú ý,làm hắn bị phâm tâm nhìn về phía một đôi nam nữ phía trước, vừa lúc thấy được một đôi nam nữ đó, đang ăn đá bào cùng nhau lấy đó làm thú vui.
A, đúng rồi, chính là cái này! Hắn là muốn nói cô cử chỉ như vậy quá thân mật! Thân mật như vậy, chỉ có có thể xảy ra với cặp đôi trước mặt, mà hắn và cô. . . . . .
Ách, có khả năng sao? Không đúng, nhất định là bởi vì chuyện xảy đêm đó đang tác quái.
Thần sắc Đường Chính Hạo bỗng lạnh lẽo."Tạ Kiệt An!"
"Cái gì?" Cô liếc thấy khuôn mặt hắn nặng nề."Hối hận? Thật xin lỗi, cuối cùng một khối mới vừa vào trong miệng của tôi, không còn kịp rồi."
"Tôi sẽ không vì nụ hôn hôm trước mà thích cô ."
Tiền đồ cô là một mảnh sáng chói, cô là cô gái tốt, mà hắn thì sao, hắn vào vai cậu bé xấu của một thế giới bị ám ảnh với những nắm đấm,cô cùng hắn. . . . . . Bọn họ là không thể cùng chung một chổ .
"Tôi nói rồi, tôi không thích cô gái nhà giàu cùng tiểu tử nghèo chơi trò chơi nhàm chán!" Hắn âm trầm nhấn mạnh lần nữa.
Trái tim liền như bị ai đó đâm vào, ánh mắt của cô ở giữa không trung nhìn ánh mắt lạnh như băng cứng như sắt thép của hắn, chỉ là bình tĩnh gật đầu nói: "Tôi đã biết rồi."
Cái gì? Khuôn mặt thanh tuấn của thiếu niên ngẩn người âm trầm nặng nề.
"Cô biết?" Đối với thái độ nhẹ nhàng của cô,hắn còn rất lớn chất vấn.
"Đúng, tôi biết ." Tạ Kiệt An đeo cặp lên, Đường Chính Hạo cấp bách chằm chằm soi mói cô, trả tiền hai đĩa đá bào (do chỗ này là bên vỉa hè nên mình thay cụm này cho cụm “cầm hóa đơn lên” cho hợp khung cảnh nha bạn ^_^), trên vỉa hè, cô đem hắn ném lại ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.