Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Chương 7:




Đúng là một kẻ tiểu nhân, Đường Phỉ giận đến nỗi muốn cắn cho anh ta một cái, nhưng mà cô vẫn cố gắng chịu đựng.
Cô cũng không phải là người có thể dễ đánh gục như vậy, dùng một chút mánh khóe nhỏ này mà muốn cô rời khỏi đây, như vậy thì anh ta đã coi thường cô rồi.
Cô tháo cái nắp chụp của đèn ra, rất nghiêm túc xoay xoay bóng đèn, bóng đèn lập tức sáng. “Bóng đèn không bị hỏng. Công việc đã xong, tôi có thể đi rồi chứ?”.
Tất nhiên Tề Gia Hách biết bóng đèn không bị hỏng. Vừa rồi anh nghe thấy tiếng cô ở bên ngoài nên cố ý tháo lỏng bóng đèn ra để kiếm chuyện cho cô làm.
“Đợi chút”.
“Còn có chuyện gì?”.
“Tôi muốn nói với cô, lúc nào cô cũng có thể nói với tôi nghỉ làm, đừng nên miễn cưỡng mình”.
“Anh cứ yên tâm, anh tôi ở nhà anh bao lâu thì tôi sẽ làm ở đây bấy lâu. Nếu anh cảm thấy tôi phiền phức thì hãy cho anh tôi nghỉ việc để cho anh ấy trở về Canada với tôi”. Cô bỏ lại lời nói rồi rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Tề Gia Hách nhìn cô dùng sức đóng cửa lại, khóe miệng không tự chủ khẽ giơ lên. Đường Phỉ là một cô gái rất cố chấp, càng ngày anh càng cảm thấy so chiêu với cô rất thú vị!
Công việc của phòng hành chính tổng hợp rất nhiều, dù là bóng đèn trên trần nhà, hay là cây bút trên bàn, thậm chí cả tắc bồn cầu cũng tìm phòng hành chính tổng hợp xử lý. Nhưng mà do thân phận của Đường Phỉ rất đặc biệt nên trưởng phòng không phân cho cô làm. Cả phòng mọi người đều bận chỉ có cô là rất nhàn rỗi.
“Trưởng phòng, không có việc gì cho tôi làm sao?”. Ngồi lâu sẽ làm thấy ngại, cô cũng muốn kiếm chút việc để làm.
“Làm phiền cô đưa những đồ văn phòng phẩm này xuống cho phòng nghiệp vụ”.
“Được”.
Đi lại một chút để hoạt động gân cốt không tồi, cái mông cô ngồi lâu đã tê rần. Cô lập tức nhận gói văn phòng phẩm, làm một người chuyển phát.
Đến phòng nghiệp vụ thì thấy mọi người đang chen chúc tại một chỗ, chân mày ai nấy đều nhíu chặt lại, có vẻ như là có vấn đề không giải quyết được.
“Thật xin lỗi, tôi mang văn phòng phẩm đến, phải giao cho ai đây?”.
“Cô cứ để đó là được rồi”.
“Để ở đâu?”.
“Cô cứ tùy tiện để ở đâu cũng được, chúng tôi rất bận không thể để ý loại chuyện nhỏ này!”.
Rốt cuộc là có chuyện lớn gì mà một đám người không làm việc mà toàn bộ tụ lại một chỗ? Đường Phỉ hiếu kì tiến lại gần.
“Những câu này rốt cuộc là làm sao? Chưa gọi được người phiên dịch tới à?”.
Hệ thống dịch trên máy tính được mở ra, trên bàn bày la liệt bản fax, trên giấy viết chằng chịt toàn tiếng Tây Ba Nha. Đó chính là vấn đề khiến người ta hao tổn tâm trí.
“Nếu có đã phiên dịch chỗ này xong lâu rồi!”. Đây là đơn đặt hàng từ chi nhanh Mĩ của công ty gửi tới. Bởi vì chuyện phát sinh bất thình lình nên bọn họ còn chưa tìm được phiên dịch viên.
“Trên đó nói, chuyên viên mua bán của bọn họ đã lên đường đến đây, hi vọng công ty chũng ta cử người ra sân bay đón. Nếu có thể thì mang theo một phiên dịch viên đồng hành. Bởi vì chuyên viên mua bán của họ trình độ tiếng Anh chỉ cơ bản, mà lần này họ muốn đặt hàng lên tới 2 đến 3 ngàn vạn trở lên”. Đường Phỉ nhìn bản fax rồi dịch ra rất trôi chảy.
“Trên giấy nói như vậy sao? Đợi chút... Vừa rồi là ai dịch ra thế?”.
Đến lúc này mọi người mới phát hiện ra sự tồn tại của Đường Phỉ, rối rít quay đầu về phía cô, ai cũng giống đang nhìn thấy vị cứu tinh, nắm chạt tay nàng hỏi: “Cô biết tiếng Tây Ba Nha?”.
“Ừ”.
Vì muốn thừa kế gia nghiệp của cha, mấy năm trng quá khứ cô liều mạng học, bây giờ biết ít nhất là bảy ngôn ngữ khác nhau. Chỉ có tên Tề Gia Hách kia không biết tốt xấu mới cho cô làm ở tạp vụ ở phòng hành chính tổng hợp.
“Chuyên viên mua bán sẽ đến vào lúc nào?”.
“Xế chiều hôm nay sẽ đến!”.
“Cái gì?” Có người gấp đến mức xoay vòng vòng. “Vậy alfm sao có thể kịp thời tìm phiên dịch viên”.
“Cát tỷ, cô ấy có thể”.
“Đúng rồi, cô ấy biết tiếng Tây Ba Nha. Đợi chút. Cô ở phòng nào, sao tôi chưa từng thấy cô?”. Người được gọi là Cát tỷ là trưởng phòng nghiệp vụ, cũng là một nguyên lão trong công ty, cho nên nhân viên trong Tề thị chị đều biết. “Cô mới tới?”.
“Vâng, tôi là nhân viên mới của phòng hành chính tổng hợp, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”.
Cúi đầu lễ phép, đây là người mà ai gặp cũng thích. Cát tỷ suy nghĩ rất nhanh rồi làm như quen biết lâu, kéo tay Đường Phỉ ngọt ngào nói: “Em có thể giúp chúng tôi một việc được không? Em đi đến sân bay đón người cùng Tiểu Tống, và làm người phiên dịch luôn.
“Với tôi thì không thành vấn đề. Nhưng mà mọi người phải hỏi trưởng phòng để trưởng phòng quyết định!”.
“Tôi sẽ nói ngay lập tức”. Cát tỷ nói là làm, gọi điện một cú. giải quyết tất cả vấn đề. “Không thành vấn đề, tiếp theo thì làm phiền em rồi”.
“Vâng, tôi sẽ cố gắng”. Mặc dù ở Đài Loan không phải là kế hoạch của cô, nhưng cô quyết định sẽ ở đây tôi luyện để tương lai làm chủ một doanh nghiệp.
Do Đường Phỉ yêu cầu, nên phòng nghiệp vụ cũng không báo cáo lên hội nghị là có phiên dịch viên. Cũng làm cho Tề Gia Hách không biết Đường Phỉ là người đảm nhiệm phiên dịch viên.
Sau khi kí kết hợp đồng, xác định sẽ có được một đơn đặt hàng lớn. Người của phòng nghiệp vụ cũng hiểu được có ơn thì phải báo đáp, bọn họ đối với Đường Phỉ rất tốt, ngày nào cũng mang điểm tâm đến cho cô ăn.
Hôm nay, một nam nhân viên của phòng nghiệp vụ mang đồ ăn vặt nổi tiếng Đài Bắc đến cho Đường Phỉ. Đúng lúc bị Tề Gia Hách nhìn thấy cô và người đàn ông khác đang vừa nói vừa cười, trong lòng cảm thấy có chút cảm thụ không đúng. Cô chưa từng cười như vậy với anh. (Ốc: ghen rồi, hớ hớ, Hách ca dễ thương quớ ).
“Bây giờ có thể quang minh chính đại nói chuyện yêu đương trong giờ làm việc à?”.
Tề Gia Hách đột nhiên xuất hiện ở phía sau Đường Phỉ và nam nhân viên. Mà anh vừa lên tiếng, dọa nam nhân viên tim như ngừng đập.
“Báo cáo Tổng giám đốc, chúng tôi không phải đang nói chuyện yêu đương. Đồng nghiệp ở phòng nghiệp vụ có mua chút điểm tâm mà Đường Phỉ chưa ăn nên tiện mang đến một phần cho cô ấy!”. Người đó vội vàng giải thích, chỉ sợ chọc vào Tổng giám đốc thì sẽ bị mất chén cơm.
“Là như vậy hả?’.
“Đúng vậy”.
Đường Phỉ không chút sợ hãi, khiêu khích với ánh mắt của anh, nhưng mà nam nhân viên cũng không thấy cô ấy dũng cảm. Anh ta lấy tùy tiện một cớ, chào Tề Gia Hách rồi nhấc chân chạy đi.
“Nếu như cô muốn tìm đối tượng để yêu đương thì không nên tìm người đàn ông sẽ bỏ rơi cô như thế này”. Anh giễu cợt rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cô đi về phòng làm việc của Tổng giám đốc.
“Đã nói là chúng ta không nói chuyện yêu đương, anh lo lắng quá rồi. Tìm tôi có chuyện gì? Bóng đèn lại bị hỏng rồi à? Vậy anh muốn tôi sử lý cái gì?”. Cô đi vào phòng làm việc và rất tự giác đóng cửa phòng.
Mấy ngày qua cô cũng đã quen với công việc của phòng hành chính tổng hợp. Mỗi lần nghe điện thoại không phải thiếu văn phòng phẩm thì là thiếu giấy vệ sinh, nếu không nữa thì là bồn cầu không thông.
“Tôi chỉ muốn xem cô có lười biếng hay không?”.
Có người nói, một người con trai quá để ý đến một người con gái, đó cũng là một biểu hiện thích. Cũng có người nói, một người con trai muốn gây khó dễ cho người con gái, đó cũng là một biểu hiện thích. Nhưng mà Tề Gia Hách đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng sẽ có khả năng đó sao?
“Anh thích tôi à?”.
Bị cô hỏi quá bất ngờ, Tề Gia Hách suýt nữa thì bị sặc nước miếng của mình. Anh không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô. “Cái gì?”.
“Anh luôn chú ý đến tôi. Vậy anh rất thích tôi à?”.
Đối mặt với vấn đề mà cô đặt ra, nhịp tim của Tề Gia Hách đột nhiên có chút không bình thường. Nhưng sợ bị cô phát hiện, anh cố trấn tĩnh “hừ” một tiếng: “Cô còn chưa tỉnh ngủ à?”.
“Cái gì?”. Đường Phỉ trợn mắt hỏi ngược lại.
“Bởi vì cô chưa tỉnh ngủ nên cô mới nằm mơ giữa ban ngày”.
“Nếu như không phải là yêu thích tôi, cũng không cần chú ý đến tôi như thế, tôi rất chăm chỉ làm việc, xin Tổng giám đốc cứ yên tâm”.
“Tôi trả lương cho cô, tất nhiên là muốn biết xem cô có chăm chỉ làm việc hay không. Nếu như cô lười biếng thì điều đó sẽ dẫn đến tôi sẽ bị tổn thất”. Tề Gia Hách đột nhiên giơ tay chống vào tường, đem cô vây ở giữa anh và tường, vẻ mặt mập mờ hỏi: “Tôi mới nhớ ra một điều, từ khi cô gặp tôi vẫn dây dưa không tránh, bây giờ thì đánh chết cũng không rời khỏi nhà tôi. Không phải là vừa rồi cô nói ra tâm tư của chính mình chứ?”.
“Anh đừng có mà nói đùa! Anh nghĩ rằng tôi thích ở nhà anh à. Nếu như anh nhanh một chút sa thải anh họ tôi, thì dù anh có cho mười cái xe tải đến cũng không kéo tôi trở lại được”.
“Vậy sao? Vậy thì chúng ta sẽ đánh cuộc xem ai sẽ là người có thể chờ lâu hơn!”.
“Anh nhất định sẽ thua! Nếu như Tổng giám đốc không còn việc gì thì tôi xin phép trở lại phòng hành chính tổng hợp”.
Đường Phỉ thở phì phò chuẩn bị rời đi, đúng lúc điện thoại nội tuyến của Tề Gia Hách vang lên.
“Tồng giám đốc, Assab điện tới nói ngày mai sẽ rời khỏi Đài Loan rồi, anh ấy muốn mời Tổng giám đốc ăn một bữa cơm. Ngoài ra Assab tiên sinh còn nói, nếu có thể thì đưa Đường Phỉ theo vì Đường Phỉ đã giúp làm phiên dịch cho anh ấy!”.
Khách hàng lớn muốn rời khỏi Đài Loan, tổ chức một bữa tiệc chia tay là không thể thiếu. Nhưng mà Đường Phỉ phiên dịch cho Assab lúc nào? Tại sao anh lại không biết chuyện này?
“Đợi đã...!”. Anh đặt điện thoại xuống, gọi Đường Phỉ đang mở cửa.
Anh ta là muốn tìm phiền toái với cô phải không? Làm sao mà một chút thời gian đã gọi cô lại? “Tề Gia Hách, anh không cần quá phận!”.
“Đi đến một cuộc hẹn với tôi”.
“Cái gì? Này...”.
Tề Gia Hách nói xong cũng đi ra ngoài, cơ bản không để cho cô nói gì. Thấy cô thở phì phò đứng tại chỗ, anh quay đầu lại nói một câu: “Khách hàng chỉ định muốn gặp cô để cảm ơn cô đã làm phiên dịch. Nếu như cô không đến thì ngày mai không cần đi làm”.
Mặc dù Đường Phỉ nổi giận trong bụng, nhưng cô vẫn lựa chọn im hơi lặng tiếng. Cô không thể làm gì và đáp án chỉ có một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.