Một đám hạ nhân đứng xúm lại xem trò vui, còn có hạ nhân gian xảo giúp Lục Văn Tú lấy bếp lò nhỏ và áo khoác hồ ly đến, choàng lên cho hắn, nịnh nọt cười nói: "Nhị thiếu gia, chuyển một trăm thùng nước này đến phòng bếp hơi quá sức, bây giờ đã là buổi trưa rồi, chỉ e gánh đến lúc trăng lên cao cũng không hết."
Lục Văn Tú càng thêm đắc ý: "Vậy thì cứ gánh tiếp cho ta, khi nào xong, lúc đấy mới có thể cho Tứ muội rời đi!"
Nghe được lời này, cô gái nhỏ bên cạnh quay lại nhìn hắn, mắt như có một tầng băng mỏng, bị doạ tới mức chân mềm nhũn, há to miệng muốn gào khóc to, nhưng lại bị một hạ nhân bên cạnh Lục Văn Tú dùng tay bịt lại.
Lục Văn Tú quát lớn: "Không được khóc! Ồn chết đi được, khóc cái gì, tốt xấu gì cũng là thứ nữ của phủ Ninh Vương, một chút can đảm này cũng không có sao?"
Cô gái bị bịt đến mức sắc mặt trắng bệch, sắp ngạt thở, chỉ kịp gắng gượng hô "Nương, cứu......"
Tiếng kêu đột nhiên im bặt, cô bé bị người hầu của Lục Văn Tú xách lên, nửa người bị treo lơ lửng trên mặt hồ.
Lúc này Lục Văn Tú mới quay đầu lại, nhướng mày, vắt chéo chân, cười mỉm nói với Lục Hoán: "Thế nào? Không phải ngươi giỏi giang lắm sao, lần trước lộ diện trước mặt khảo quan triều đình, vãn cung thật sự lợi hại, với Tam thiếu gia mà nói, một trăm thùng nước chắc chắn cũng là việc nhỏ thôi."
Ánh mắt Lục Hoán lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt một màn đen kịt, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người khác trong lòng run sợ.
Tuy Lục Hoán không trả lời, nhưng Lục Văn Tú biết hắn chắc chắn sẽ đi xách, bởi vậy Lục Văn Tú dương dương tự đắc tựa lưng vào ghế chờ xem kịch vui.
Đúng như dự đoán, Lục Hoán nhìn về phía thứ muội, không nói tiếng nào đi đến bên cạnh một trăm thùng nước kia.
Một trăm thùng nước san sát, mỗi thùng nước to đến một người ôm.
Thùng nước của phủ Ninh Vương đều không to như vậy, đây là Lục Văn Tú sai hạ nhân đặc biệt làm riêng, một cái phải to bằng chừng nửa cái vại nước, nếu chứa đầy nước, ngay cả hai hạ nhân cũng phải cố hết sức mới có thể xách đi được.
Mười mấy năm qua, phủ Ninh Vương mời thầy dạy tứ thư ngũ kinh* và kiếm pháp cho hai huynh đệ Lục Văn Tú, Lục Dụ An. Lục Văn Tú chơi bời lêu lổng không học được gì, mà không ngờ tiểu Lục Hoán lại trèo lên tường viện lén học trộm. Nếu không phải lần trước khảo quan triều đình tới kiểm tra, Lục Văn Tú vẫn không biết tiểu tử Lục Hoán này có chút tài năng.
(*) Tứ thư ngũ kinh là 9 tác phẩm kinh điển của văn hóa Trung Quốc, là nền tảng của tư tưởng Nho học. Nếu muốn tìm hiểu kỹ hơn, mọi người có thể tra trên Google.
Chính hắn không học, nhưng thấy Lục Hoán biết cưỡi ngựa bắn cung, biết viết văn chương, trong lòng lại vô cùng đố kỵ, vì thế càng làm khó dễ hắn.
Hắn biết Lục Hoán khá khỏe, xách một thùng lớn đầy nước tuy rằng phải cố hết sức, nhưng cắn răng cũng vẫn có thể chuyển đến phòng bếp bên kia.
Nhưng liên tiếp chuyển qua chuyển lại một trăm lần, hắn không tin Lục Hoán không mệt chết!
Chỉ sợ đến lượt thứ ba, Lục Hoán đã phải nằm bò ra rồi!
Mọi người nhìn Lục Hoán đứng bên cạnh thùng nước thứ nhất, dường như cũng đang nôn nóng chờ Lục Hoán lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Thế nhưng.
Lại chỉ thấy Lục Hoán một tay xách thùng nước lên, như thể không cảm giác được chút trọng lượng nào, xách lên một cách nhẹ nhàng.
Mọi người:?
Hắn nhíu mày, cái tay kia lại xách lên một thùng nữa, dường như vẫn không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Mọi người:???
Hắn xách hai thùng nước trái phải vững chắc, mặt không biểu cảm mà xoay người rời đi.
Mọi người:?????
Tiếp theo, hắn đi như bay về hướng phòng bếp.
Ôi trời, gì vậy?
Bên giếng nước vừa mới ầm ĩ đột nhiên im lặng như tờ.
Mọi người ngẩn người nhìn chằm chằm Lục Hoán, đây, không phải chứ, chẳng lẽ thùng không đầy nước sao? Rõ ràng là chứa đầy rồi mà?!
Hai hạ nhân vừa rồi đã thử qua, thế nào cũng phải dùng sức lực lớn của hai tráng hán mới có thể xách được một xô nước lên.
Nhưng tại sao Lục Hoán lại có thể nhẹ nhàng xách nó lên như vậy?
Lục Văn Tú tức giận đứng dậy quát lớn: "Rốt cuộc các ngươi đã đổ đầy nước cho bổn thiếu gia chưa?"
"Đổ đầy rồi ạ, thiếu gia ngài xem đi." Hai hạ nhân sợ sệt quỳ xuống.
Lục Văn Tú sắc mặt tái mét, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
Tình huống gì đây, vừa rồi Lục Hoán xách lên nhẹ nhàng như vậy, rốt cuộc là giả vờ hay là thật sự nhẹ nhàng? Thùng nước nặng như vậy, làm sao hắn có thể xách lên một cách dễ dàng đến thế? . Đam Mỹ Cổ Đại
Mọi người còn chưa hết nghi hoặc, chỉ thấy Lục Hoán đã chuyển xong hai thùng nước, hắn đang trở về có ý định chuyển tiếp.
Lúc này, dường như hắn cảm thấy trọng lượng vẫn không đủ, tay trái hai thùng, tay phải hai thùng, tính một lần xách bốn thùng nước, đi về phía phòng bếp bên kia.
Mọi người: "..."
Bốn thùng nước, sợ rằng đến tám tráng hán đồng thời xách cũng phải rất gắng gượng, vậy mà hắn xách một giọt cũng không rơi ra ngoài, nhẹ nhàng như không có bất kỳ trọng lượng nào.
Đám hạ nhân kinh ngạc đứng đơ ra như mấy chục khúc gỗ, đồng loạt há hốc miệng.
"Tam thiếu gia, làm sao có thể dễ dàng đến vậy?"
"Lần trước khảo quan triều đình tới, quả thực khen hắn kéo cung như thần."
Thậm chí có vài tiểu nha hoàn trong viện của Lục Văn Tú không nhịn được lặng lẽ đỏ mặt, nhẹ giọng nói.
Lục Hoán đi đi lại lại mấy chuyến, vậy mà chớp mắt đã chuyển được hai mươi thùng!
Dùng sức không đến vài nén hương đã có thể chuyển xong tất cả, hiện thực hoàn toàn không giống với dự định làm khó của Lục Văn Tú, hắn định để Lục Hoán chuyển thùng nước đến tận sáng sớm ngày mai!
Ngay cả thứ nữ của Tứ di nương bên bờ suối cũng ngừng khóc thút thít, mở to mắt nhìn Lục Hoán.
Lục Hoán chớp mắt lại quay lại.
Trong lòng Lục Hoán cũng cảm thấy kinh ngạc, không nhịn được cúi đầu nhìn thùng nước trong tay mình, rõ ràng là chứa đầy nước, nhưng tại sao hắn không cảm giác được chút trọng lượng nào, giống như phía dưới có cái gì đó đang nâng lên.
Chẳng qua hắn không thể biểu hiện ra bên ngoài, lại nhanh chóng tiếp tục xách lên bốn thùng nước nữa.
Lục Văn Tú từ trạng thái hoàn toàn choáng váng mà ngây người, tức khắc nổi giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bộ dạng khó coi đi qua, nói: "Thùng nước này chắc chắn có vấn đề! Lục Hoán, ngươi đừng giở thủ đoạn với ta!"
Nói xong, hắn cướp lấy một thùng từ trong tay Lục Hoán.
Thùng nước từ trong tay Lục Hoán vừa sang tay hắn, lại lập tức nặng như nghìn cân! Hắn vốn dĩ không thể xách được bằng một tay, cả thùng nước đập vào chân hắn!
Mọi người: "......"
Nước trong thùng bắn tung tóe ra ngoài, bắn ra ngoài hơn nửa nhưng hắn vẫn không xách được lên, gân xanh hiện ra từ mu bàn tay đến cánh tay, huyệt thái dương bắt đầu nổi lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhe răng trợn mắt cũng không có cách nào xách lên được.
Cái thùng nước kia giống như cứ đè cứng đờ trên chân hắn, suýt chút nữa đè đứt mu bàn chân của hắn.
Mọi người: "......."
Thật sự là một sự đối lập vô cùng thê thảm, Lục Văn Tú xấu hổ đến mức da đầu tê dại.
"Aaaaa đau đau đau!" Lục Văn Tú không nhịn được, lập tức gào thét như giết lợn, "Còn ngây ra đó làm cái gì, còn không nhanh xách thùng nước lên cho bổn thiếu gia!"
Vài hạ nhân chạy lại, run rẩy xách thùng nước đi cho hắn.
Lúc này hắn ngã ngồi trên đất, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thật sự rất đau, bên trong thùng kia không phải là nước mà là sắt là chì.
Mà giờ khắc này, Ninh Vương phu nhân và Lão phu nhân ra ngoài thưởng mai, hai người trang phục lộng lẫy đang khoan thai đứng trên hành lang bên bờ suối, không ngờ lại nhìn thấy một màn này.
Lão phu nhân: "......"
Ninh Vương phu nhân: "......"
Lão phu nhân không nhịn được nhìn chằm chằm, giận giữ nói: "Làm trò mất mặt! Một thùng nước cũng không xách lên được, nói ra ngoài chẳng phải khiến người khác cười vào mặt phủ Ninh Vương sao?!"
Ninh Vương phu nhân xấu hổ nhìn Lão phu nhân một cái, định thanh minh: "Văn Tú mấy ngày trước bị bệnh, có lẽ hôm nay vẫn chưa khỏe, nên không có chút sức lực nào."
Lão phu nhân tức giận đến mức bệnh tim cũng sắp tái phát rồi, lại khinh bỉ một câu: "Mất mặt! Thật làm ta tức chết!"