Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 75.2: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)




Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Kể xong chuyện, cùng với âm thanh cửa sắt lại lần nữa đóng lại, “bà nội” chậm rãi đi xa.
“Câu chuyện này có phần không ổn……” Vương Thái Địch vươn đầu từ trong chăn ra tới, mái tóc xoăn có chút hỗn độn, “Hình như cũng không có ám chỉ chúng ta làm sao mới có thể qua được.”
Đích xác, chuyện về nhện tân nương, thông qua đối lập giữa người qua đường bình thường và người ngâm thơ rong, ám chỉ người chơi phải làm sao tránh được nhện tân nương đi săn.
Mà chuyện về cô bé gái lại chỉ nói đáp ứng trợ giúp cô bé sẽ bị lấy đầu đi, mà không giúp cô bé sẽ bị lấy đi thứ quan trọng.
Cũng không biết thứ quan trọng này đến tột cùng chỉ cái gì, có khả năng là người chơi cần phải trả giá một đạo cụ quan trọng, nhưng cũng có rất lớn khả năng thứ quan trọng này không chỉ là ngoại vật mà thôi, thậm chí sẽ làm người chơi bị thương thậm chí vứt bỏ tánh mạng cũng không chừng.
Nhưng câu chuyện cũng nói về nhược điểm của cô bé —— trí nhớ cô bé có vấn đề.
Có lẽ nhược điểm này chính là mấu chốt chạy trốn khỏi tay cô bé.
“Xin hỏi, anh có nhìn thấy đồ của em không?” Giọng trẻ con non mịn mềm mại đột ngột vang lên trong phòng.
Ba người đồng thời quay đầu qua, bỗng thấy trong phòng không biết khi nào nhiều thêm một thân ảnh thấp bé khoác áo choàng màu đỏ, trên áo choàng viền ren còn có thêu hoa tinh xảo, hiển nhiên là chuẩn bị cho cô bé.
Áo choàng to to, bên trong y như có gì đó chống đỡ, hoàn toàn che khuất đầu cô bé, ánh sáng bên ngoài căn bản không cách nào nhìn ra cô bé không có đầu.
Áo choàng phủ lên đầu tạo thành một cái bóng đen, làm người ta thấy không rõ phía dưới đến tột cùng có cái gì, có lẽ là cái gì cũng chẳng có.
Nhìn thấy người trước mặt không trả lời, cô bé lại lặp lại một lần: “Xin hỏi, anh có nhìn thấy đồ của em không?”
Vương Thái Địch nhìn thấy tạo hình này, nhịn không được hỏi: “Người bạn nhỏ, tên của em là cô bé quàng khăn đỏ sao?”
Dưới áo choàng truyền đến giọng cô bé: “Quàng…… khăn đỏ…… Không nhớ rõ……”
Cô bé đi bước một hướng tới gần mép giường Tiêu Lam, trên đường bị quần áo vứt lung tung của Vương Thái Địch ngăn cản một chút, cũng không biết vượt qua đi tiếp, cứ như vậy một chân dẫm lên quần, tiếp tục đi tới.
Nhìn qua hình như không phải quá thông minh.
Cô bé đã cách Tiêu Lam càng ngày càng gần, Vương Thái Địch có chút lo lắng, nhịn không được hỏi: “Tiêu Lam, chỗ em có đạo cụ chạy trốn, anh không được thì có thể kêu em.”
Biểu cảm trên mặt cậu nhóc có chút đau thịt, nhưng vẫn là nói: “Ba người…… Hẳn là cũng đủ đó.”
Tiêu Lam gật gật đầu với Vương Thái Địch.
Cậu lại chuyển qua tầm mắt nhìn cô bé đi đến gần mình, đầu óc nhanh chóng chuyển động, trò chơi sẽ không thiết trí tình huống hoàn toàn không thể vượt qua cho người chơi, cho nên câu chuyện này nhất định có biện pháp phá cục.
Là ở nơi nào……?
Cậu hồi ức lại câu chuyện, nguyên nhân cô bé tìm tới người qua đường là bởi vì cô bé tìm không thấy đầu mình, nói cách khác, chỉ cần tìm được đầu thì có thể tiêu diệt vấn đề từ gốc rễ.
Mà hành lang phong bế này, thường thì người chơi rất khó từ phạm vi căn phòng rời đi, cho nên cái đầu này hẳn là nằm trong phạm vi người chơi có thể tìm thấy được.
Có lẽ…… ở ngay trong phòng bọn họ!
Còn chuyện trước đó không có tìm được đầu trong phòng, chuyện này cũng không khó lý giải, cô bé cũng là câu chuyện kể xong sau đó mới trống rỗng xuất hiện, đầu cô bé theo chuyện xưa mới có thể xuất hiện cũng không kỳ quái.
Tiêu Lam nói với Lạc và Vương Thái Địch: “Mọi người tìm một chút đầu cô bé đi, hẳn là ở ngay trong phòng, tôi tới giữ chân cô bé.”
Hai người gật gật đầu, ở trong phòng tìm kiếm lên.
Quần Vương Thái Địch bị bé gái đạp dưới chân, cậu nhóc cũng không kịp lại lấy một cái ra tới mặc, cứ như vậy bắt đầu hành động.
Ờm, qυầи ɭóŧ hôm nay là heo con Peppa.
Nơi Vương Thái Địch tìm đầu tiên là mấy cái hộp đặt đầu giường, cho rằng chúng nó theo cốt truyện phát triển sẽ có biến hóa gì, đáng tiếc vẫn giống như trước, không có khe hở cũng không có âm thanh, nhìn không ra có gì khác biệt.
Lạc lặng lẽ thả ra bóng đen tìm tòi trong phòng, nhưng mà lần đầu tiên đảo qua, hết thảy trong phòng hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu hắn, chỉ là không phác hiện thứ hư hư thực thực như đầu.
Hắn nhăn mày lại nhìn về phía Tiêu Lam, hắn tin tưởng phán đoán của Tiêu Lam, cho nên đầu có thể là giấu ở vị trí ẩn nấp nào đó, có lẽ cần phải thông qua phương pháp đặc thù mới có thể mở ra, vì thế hắn bắt đầu cẩn thận điều tra lần thứ hai.
Bên kia, cô bé đã muốn chạy tới trước mặt Tiêu Lam.
Cô bé bắt đầu dò hỏi lần thứ ba: “Xin hỏi, anh có nhìn thấy đồ của em không?”
Tiêu Lam chuyển hướng sang cô bé, chính thức bắt đầu lừa dối: “Cô gái nhỏ, em muốn tìm cái gì?”
Cô bé mềm mại mà trả lời: “Em…… Không nhớ rõ……”
Tiêu Lam làm ra một biểu cảm nghiêm túc tự hỏi: “Dựa theo thói quen bọn anh nhận ủy thác, là yêu cầu người ủy thác đặt tiền cọc trước, tuy em là một người bạn nhỏ, nhưng cũng không thể ăn không, đúng hay không? Đương nhiên bọn anh vẫn sẽ giảm giá cho em.”
Cô bé chưa thấy qua cái kịch bản này, nhất thời có chút bẻ lái không kịp: “Hỗ trợ…… Tiền đặt cọc…… Không có tiền……”
Tiêu Lam mang biểu cảm bối rối: “Ấy da, người bạn nhỏ, em như vậy làm bọn anh rất khó làm ăn đó.”
Cô bé vẫn ngây thơ, nhưng có kiên trì: “Hỗ trợ…… Tìm……”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Như vậy đi, bọn anh cũng là người lớn thích giúp đỡ các bạn nhỏ, em không có tiền có thể hoàn thành một ủy thác của bọn anh, vậy thì giao dịch công bằng đi, thế nào?”
Vẻ mặt Vương Thái Địch không nỡ nhìn thẳng, cả người bạn nhỏ mà anh cũng chơi kịch bản, Tiêu Lam, lương tâm anh không thấy đau sao?
Áo choàng của cô bé nhún nhún, hình như bị thuyết phục: “Được ạ.”
Tiêu Lam lộ ra mỉm cười: “Như vậy chúng ta tới chơi nối tiếp thành ngữ* đi, em thắng được anh là có thể, anh trước tới —— Làm gì thì làm.”
(*chơi nối chữ cuối của người này là chữ đầu của người tiếp theo giống ở vn mình.
Ví dụ: cá bống -> bống bống bang bang -> bang phái…)
“……” cô bé không có đầu, cũng không biết năng lực tư duy còn thừa bao nhiêu, cô bé lâm vào trầm mặc thật lâu.
Qua một hồi, cô bé hỏi Tiêu Lam: “Anh vừa mới…… Nói…… Là cái gì……”
Thoạt nhìn đã hoàn toàn không nhớ rõ, ký ức như này chuẩn bị cáo biệt trò chơi rồi.
Tiêu Lam lặp lại một lần: “Làm gì thì làm.”
Cô bé tự hỏi thật lâu, lâu đến Tiêu Lam cho rằng cô bé ngủ rồi, mới nghẹn ra tới câu trả lời: “…… làm…… gì thì làm.”
Cô bé có khả năng chỉ nhớ kỹ một chữ làm.
Tiêu Lam tiếp: “Làm gì thì làm.”
Cô bé hoàn toàn không hề phát hiện không thích hợp, tiếp tục trầm mặc, lại suy tư lâu dài: “Làm gì…… thì làm……”
Vương Thái Địch và Lạc đứng một bên: “……”
Thứ này kêu là nối tiếp thành ngữ á hả?
Hai người chỉ bằng mượn một câu thành ngữ như vậy vô hạn chơi xuống, hoàn toàn có thể chống tới trời sáng, còn cần tiền thối lại sao? Quả thực chính là đang bắt nạt người bạn nhỏ nhà người ta đầu óc không được tốt.
Mượn dùng đầy đủ tgo Tiêu Lam kéo dài được, hai người ở trong phòng cẩn thận tìm kiếm lên.
Trong lúc đó, rất xa có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, đi qua cửa sắt suy yếu có chút nghe không rõ ràng, không biết là ai đã trúng chiêu.
Rốt cuộc, Lạc có phát hiện, hắn duỗi tay nhẹ nhàng gõ một chỗ trên vách tường, phiến đá trên vách tường phát ra tiếng giòn vang trống trải, rõ ràng không giống gần đó.
Xác định phạm vi rỗng ruột, đầu ngón tay Lạc vươn ra móng tay màu đen bén nhọn, hắn giơ tay tư thế tùy ý mà đâm vào vách tường, tựa như lưỡi dao sắc bén cắt vào trang giấy, phiến đá cứng rắn bị cắt ra một chỗ hổng hình vuông.
Sau chỗ hổng là một cái không gian nho nhỏ, như là tủ âm tường, bên trong để một rổ kim chỉ, còn có một búp bê vải mặc áo choàng đỏ.
Nhìn kĩ, áo choàng trên người búp bê vải cũng không khác mấy áo choàng của cô bé, chỉ là bản thu nhỏ tinh xảo hơn.
Đáng tiếc không biết có phải bị đứa nhóc thô bạo nào đó chơi qua hay không, đầu búp bê vải bị xả xuống ném một bên, chỗ bông bị rách bại lộ ra, che kín đường chỉ bị bục, có vẻ cực kỳ đáng thương.
“Tìm được rồi.” Lạc cầm búp bê vải và rổ kim chỉ đi đến bên người Tiêu Lam đưa cho cậu.
Tiêu Lam tiếp nhận, đem búp bê vải vẫy vẫy trước mặt cô bé áo choàng.
Cô bé lại không có phản ứng, tựa như không thấy được vậy, nhưng cô bé không có đầu mà nói, hình như đích xác nhìn không tới.
“Có phải yêu cầu giúp cô bé may lại không?” Lạc suy đoán.
“Rất có khả năng.” Tóc xoăn của Vương Thái Địch dán lại đây, cậu nhóc hỏi Lạc, “Phí Lạc, anh biết may sao?”
Lạc: “……”
Làm một phi nhân loại, cả quần áo hắn đều là từ bản thể của mình huyễn hóa ra tới, dựa theo nhân loại định nghĩa mà nói, hắn chỉ có thể xem như khỏa thân, sao có thể có loại kỹ năng như may vá này.
Hắn nhìn về phía Vương Thái Địch, Vương Thái Địch cũng vẻ mặt chột dạ: “Nhà em…… Trước kia đều là anh hai em may, em cũng xem qua vài lần, hay là em tới thử xem?”
Lòng Vương Thái Địch tràn đầy không xác định, cũng không biết nếu may hỏng rồi, liệu tiểu cô nương khi nào cũng vặn hỏng luôn cổ mình không?
Tiêu Lam ngăn cản cậu nhóc: “Vẫn là anh đến may đi.”
May chính là kỹ năng chuẩn bị cho người nghèo bọn này, bằng không một bộ quần áo làm sao mặc suốt mười năm?
Chỉ thấy Tiêu Lam thuần thục mà xe chỉ luồn kim, sau đó cầm lấy đầu búp bê, cậu may cậu may ra vừa mỏng vừa khít, nhìn qua san bằng lại rắn chắc.
Cô bé chơi nối tiếp thành ngữ vô hạn hịn như cũng biết Tiêu Lam đang làm cái gì, cô bé an tĩnh lại, lẳng lặng mà đứng một bên chờ đợi, nhìn qua thế mà có vài phần ngoan ngoãn.
Vài phút sau, Tiêu Lam đã may lại đầu chi búp bê vải, thậm chí ở trong rổ tìm được một miếng vải lẻ màu đỏ, làm cái nơ con bướm cho bé, che đậy phần vỡ trên cổ.
Tiêu Lam vỗ rớt tro bụi bám vào búp bê, duỗi tay đem búp bê vải đưa cho cô bé.
Lúc này đây, cô bé có phản ứng.
Cô bé tiếp nhận búp bê vải gắt gao mà ôm trong ngực, sau đó ngẩng đầu lộ mặt dưới áo choàng, đôi mắt to long lanh ngập nước, gương mặt có hơi hơi đỏ ửng, môi nhỏ nhắn tinh xảo, thế mà vô cùng tương tự búp bê vải.
Cô bé lộ ra một nụ cười vui vẻ với Tiêu Lam, sau đó biến mất tại chỗ.
Ba người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
“Bạn nhận được Búp bê màu đỏ chúc phúc, giá trị may mắn tăng 20%, có hiệu quả giới hạn trong màn chơi này”
Không thể tưởng được còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Ba người chờ đợi một hồi, sau khi xác nhận hành lang đã khôi phục yên tĩnh, Tiêu Lam leo lên trên chỗ cao ngay cửa sổ thông khí, thuần thục mở khóa, bọn họ rời phòng, thừa dịp bóng đêm tìm kiếm manh mối chìa khóa.
Quy tắc của “bà nội” có một cái là yên tĩnh, hơn nữa thính lực bà ta rất nhạy bén, cho nên ba người một đường đều tận lực thả nhẹ động tác, lén lút ở trong phòng tìm kiếm manh mối.
Có chuyện gì cũng đều là lấy tấm bản nhỏ viết tay Vương Thái Địch cống hiến ra giao lưu với nhau.
Phía trước có một căn phòng hấp dẫn bọn họ chú ý, cánh cửa kia so với những cái khác đều phải lớn hơn một chút, trước cửa bày bồn hoa, trên mặt đất còn trải thảm hoa nhí, nhìn qua như được bố trí rất tỉ mỉ.
Tránh ở chỗ ngoặt, Vương Thái Địch viết: Cái này có phải phòng bà nội kia không?
Tiêu Lam gật gật đầu: Khả năng rất cao, còn cần tới gần rồi xác nhận một chút.
Cậu đang định lên trước một bước, lại bị Lạc đè lại bả vai.
Tiêu Lam quay đầu lại, liền thấy Lạc duỗi tay chỉ về phía chỗ ngoặt khác cách đó không xa.
Bên kia đang có một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, không cẩn thận nghe còn không cách nào phát hiện, Tiêu Lam ẩn nấp về chỗ ngoặt, âm thầm quan sát.
Tác giả có lời muốn nói:
Làm một phi nhân loại, cả quần áo hắn đều là từ bản thể của mình huyễn hóa ra tới, dựa theo nhân loại định nghĩa mà nói, hắn chỉ có thể xem như khỏa thân, sao có thể có loại kỹ năng như may vá này.
Tiêu Lam: Cho nên anh cứ như vậy, ở trước mắt bao người khỏa thân hơn 70 chương?! Hơn nữa còn vẫn luôn tiếp tục?
Lạc:……
Hết chương 74.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.