Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công HE Rồi

Chương 2:




19/10/2022
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng không ai dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sở Dịch mở cửa bước ra ngoài.
Cậu thuận tay đóng cửa lại, bầu không khí ám khói của căn phòng bị chặn lại phía sau, trước mặt là lối đi trên đầu có ánh đèn vàng rực rỡ, có chút chói mắt.
Đầu óc Tiêu Sở Dịch vẫn còn choáng váng, ngẩng đầu nhìn một vòng, cuối cùng cũng đi được vào toilet theo chỉ dẫn của bản chỉ đường.
Rượu cũng không phải uống chùa, đầu óc chân tay nặng trĩu như đổ chì, Tiêu Sở Dịch biết nếu không về sớm, có lẽ sẽ bị giữ lại nói chuyện.
Cậu chán ghét mùi vị bị tàn sát mà không làm gì được.
Lảo đảo về phía trước mấy bước, trong đầu Tiêu Sở Dịch vẫn là nghĩ đi nghĩ lại những ký ức đó.
Cậu không thể không nghĩ về nó, nhưng càng nghĩ về nó, cậu càng cảm thấy bế tắc.
Không nghi ngờ gì nữa, Thẩm Bích Tiêu là một tên cặn bã, nhưng trước đó hắn đã ngụy trang quá tốt.
Hơn ba năm đại học, hắn cùng Tiêu Sở Dịch qua lại, thoạt nhìn có vẻ rất chất phác, kiệm lời nhưng ngoài miệng lại rất quan tâm Tiêu Sở Dịch, hỏi han ân cần, không ngừng lặp lại những lời cố ý dụ dỗ như có như không biểu hiện thâm tình ra ngoài liền dễ dàng câu được trái tim thiếu niên.
Tiểu thiếu gia trước kia tuy có chút kiêu ngạo nhưng thật ra lại là người dễ mềm lòng, một lòng một người, cậu ta dồn hết chân tình cho Thẩm Bích Tiêu.
Giờ phút này, trái tim Tiêu Sở Dịch không khỏi đập rộn ràng khi chỉ nghĩ đến Thẩm Bích Tiêu trong trí nhớ không liên quan gì đến mình.
Cuối cùng thì sao?
Cuối cùng, thứ mà cậu ta nhận được chính là một lưỡi dao sắc bén tẩm thuốc độc, lôi thiếu gia xuống nước còn chưa đủ, cả người nhà họ Tiêu đều bị băm thành từng mảnh.
Kết cục tiểu thiếu gia đối với Thẩm Bích Tiêu lúc đầu mà nói cũng chỉ là một cái bàn đạp mà thôi.
Tiểu thiếu gia có thể không ngại Thẩm Bích Tiêu lừa gạt hắn, nhưng Thẩm Bích Tiêu tính toán toàn bộ người nhà họ Tiêu, trực tiếp dẫn đến cái chết của cha Tiêu mẹ Tiêu, là kẻ thù của nhà họ Tiêu, Tiêu Sở Dịch không thể không hận hắn.
Hơn nữa, cuối cùng cậu ta cũng biết rằng ngay cả dấu vết cuối cùng của "tình yêu" là giả, và một chút tình yêu cuối cùng còn sót lại đã hoàn toàn tan vỡ.
Tiêu Sở Dịch cảm thấy buồn nôn ——
Giống như không phải người xuyên qua, trong trí nhớ của Tiêu Sở Dịch ban đầu, cuối cùng chỉ còn lại một lòng hận thù sâu sắc với Thẩm Bích Tiêu.
Tiêu Sở Dịch cảm thấy thật buồn nôn khi nghĩ đến việc mình từng vẫy đuôi như một con chó với Thẩm Bích Tiêu.
Thẩm Bích Tiêu đáng ghê tởm, những gì hắn đã làm thật đáng kinh tởm, đê tiện đến nỗi làm người khác buồn nôn.
Nước trong bồn chảy ào ào, Tiêu Sở Dịch giội nước lên mặt.
Lúc này dường như là mùa thu đông, nước chảy ra từ vòi lạnh thấu xương, nhưng điều này cũng không làm dịu đi cơn choáng váng hỗn loạn trong đầu cậu.
Muốn nôn quá.
Tiêu Sở Dịch không biết là do ký ức tích tụ trong đầu, hay chỉ là do cậu uống quá nhiều nữa.
Cậu dùng một tay che miệng, tắt vòi nước, lảo đảo quay người lại, không cẩn thận đụng phải người nào đó.
"Thật xin lỗi." Tiêu Sở Dịch lui về sau một bước, chống tay lên cạnh bồn ổn định thân thể, trong tiềm thức nói lời xin lỗi.
Cậu cũng không ngẩng đầu nhìn, nhưng khi dư quang liếc nhìn cái gương, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ đen chỉnh tề.
Nhưng giờ cậu cũng không tâm tình nhìn nhiều, dưới chân cậu lơ mơ, không quan tâm đến phản ứng của đối phương, liền chạy vào phòng vệ sinh nôn một trận.
Nghe thấy tiếng động từ trong gian phòng, người đàn ông đứng cạnh bồn rửa dừng lại.
Trợ lý vừa chạy tới tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy vết nước ướt trên áo khoác của sếp, và vết rượu màu đỏ sậm mà cậu thanh niên vô tình cọ vào khi va phải, lập tức giật mình.
“Ông chủ, tôi sẽ gọi người mang tới cho ngài một bộ đồ mới.” Trợ lý nhịn không được nói, “Lời nói vừa nãy là sao, người vừa nãy đi đường cũng không nhìn đường sao? Sẽ không phải là cố ý đi!"
“Không cần.” Người đàn ông chậm rãi cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, trầm ngâm nhìn lại, “Cô có biết người vừa rồi không? Trông cậu ta khá đẹp.”
Trợ lý sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không biết, có lẽ là tiểu minh tinh, nghe nói ngày hôm qua có một nhóm phú nhị đại đặt phòng ở đây chơi cả đêm. Chắc là tiểu minh tinh mù tịt vào đây đi nhầm phải khu VIP."
Người đàn ông cũng nghĩ đến điều này, gật đầu nói: "Đường tổng còn chưa đến sao?"
Sắc mặt trợ lý hơi tối xuống: "Nói là trên đường bị kẹt xe, bảo ngài chờ một chút, một chút nữa sẽ tới."
Người đàn ông gật đầu: "Cũng không có chuyện gì, chờ một chút đi."
Trợ lý muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, gật đầu nghĩ ông chủ của anh ta chỗ nào cũng tốt, nhưng tính tình lại không tốt, nếu đổi lại tùy tiện là bất kỳ ai khác, nếu đến trễ như vậy thì đã sớm bỏ về.
Vả lại, sếp không phải người hiền lành gì.
Nhưng trợ lý chỉ dám nghĩ đến những lời này ở trong lòng, nói ra sẽ không thích hợp.
Người đàn ông quay người muốn đi, như nhớ ra gì đó mà dừng lại nói với trợ lý "Tiện thể, lát nữa giúp tôi mượn một cục sạc ở quầy lễ tân."
Trợ lý sửng sốt: "Sáng nay không phải vừa mới sạc đầy sao?"
Người đàn ông nhướng mi, cười nhẹ: "Chơi game hao pin."
Trợ lý: "..." Ừm, cuối cùng cũng đã biết tại sao ông chủ không vội vàng chút nào.
Tiêu Sở Dịch nôn một hồi trong toilet, cuối cùng làm cho đầu óc tỉnh táo một chút.
Ngồi trên mặt đất không có hình tượng, Tiêu Sở Dịch rốt cuộc cũng nhớ ra, bắt đầu kiểm tra những thứ có trên người mình, phân tích tình huống hiện tại.
Vừa nãy cậu ngẩng đầu nhìn vào gương một chút, bề ngoài nguyên chủ không khác cậu nhiều lắm, chỉ là trẻ hơn mấy tuổi.
Trong nháy mắt, Tiêu Sở Dịch gần như cho rằng "Xuyên qua" chính là một giấc mơ hỗn loạn của mình.
Trí nhớ và cảm xúc của Tiêu Sở Dịch ở thế giới này lúc này đang chiếm ưu thế, trí nhớ trước khi xuyên dần không trở nên mờ nhạt, điều này khiến cậu không thể không tiếp nhận hiện thực này.
Chẳng qua thời gian trước khi xuyên qua không có gì để nói cả, ngoại trừ việc cậu lúc còn trẻ lầm đường lạc lối, may mắn là đã đi đúng đường trở lại, sau đó cậu đi học và đi làm bình thường, cậu thậm chí không nói về chuyện tình cảm. Cháu gái nhỏ nói rằng cậu còn trẻ mà đã sống như ông già giàu có đã về hưu.
Lúc đó Tiêu Sở Dịch chỉ cười nhàn nhạt, nghĩ sống một ngày cũng là sống, cuộc sống của mình thì phải sống đúng với điều mình muốn, người khác nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.
Coi như bây giờ xuyên qua cũng giống vậy.
Trên đời này có lẽ thực sự có "một tôi khác ở một thế giới song song"?
Tiêu Sở Dịch nhanh chóng vứt những câu hỏi này ra sau đầu, lục trên người chỉ có duy nhất cái điện thoại.
Màn hình tối đen sáng lên cho thấy lúc này là 8:37 sáng, là lúc mọi người đi làm nhiều nhất.
Tiêu Sở Dịch vừa tìm xem thông tin vừa ghi nhớ lại nơi nguyên chủ đã sống.
Nhật ký cuộc gọi ngoại trừ mấy số chào hàng cũng không có gì khác, rõ ràng Tiêu Sở Dịch qua một đêm không có tin tức, cũng không có ai cảm thấy bất thường.
Cả người yêu Thẩm Bích Tiêu cũng như vậy.
Kỳ thật nguyên chủ lúc này nên cảnh giác, đáng tiếc cậu ta đã quá ngây thơ, chưa từng nghĩ tới người thân cận nhất lại có thể xấu xa như vậy, không phòng bị chút nào.
Nguyên chủ là một người rất có quy củ, hàng ngày đều ghi trước những việc cần làm của ngày hôm sau vào bản ghi nhớ, đồng thời đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở để khi bận rộn sẽ không quên.
Hiện tại, bản ghi nhớ còn hai mục chưa hoàn thành, thời gian hoàn thành trong bản ghi chú là ngày hôm nay.
Một cái là lúc chín giờ sáng, nội dung là "Hẹn với bà Thiệu, địa chỉ quán cà phê ×× (lầu dưới trong hội quán ××)".
Cái còn lại khoảng từ 10 giờ đến 12 giờ trưa "Tìm Bích Tiêu nói chuyện hợp đồng, địa chỉ hội quán ×× 3017".
Tiêu Sở Dịch nhớ lại tình huống lúc trước, nhớ lại cả hai nơi đều là hội quán dưới chân cậu.
Vị trí không xa, nhưng thật đáng tiếc, nội dung của hai cuộc hẹn này được cũng không phải thứ gì tốt lành.
Không quá sớm cũng không muộn nữa, chính bước ngoặt của hợp đồng mà nguyên chủ ký kết đã giết chết cuộc đời của cậu ta.
Về phần cái trước...
Bà Thiệu đó đã chủ động liên lạc với nguyên chủ một thời gian trước, tự xưng là giám đốc điều hành của một công ty nào đó trong thành phố.
Khi đó, nguyên chủ đang sứt đầu mẻ trán việc của công ty, không có thời gian,nhưng cũng không muốn từ bỏ cơ hội tốt này này đối với bọn họ, nên đã chừa ra chút thời gian để hẹn bà Thiệu.
Lúc đầu nguyên chủ đã hoãn đàm phán hợp đồng với Thẩm Bích Tiêu, nhưng khi ngày đó đến, cậu ta đã bỏ mọi chuyện xuống và vội vàng chạy tới vì có cuộc gọi khẩn cấp từ Thẩm Bích Tiêu.
Vì quá tin tưởng hắn mà cậu ta đã vội vàng ký vào bản hợp đồng mà Thẩm Bích Tiêu đưa cho, sau đó mới đến cuộc hẹn kia.
Sau đó cậu ta biết rằng mình đã bị lừa, thế giới tươi đẹp bắt đầu sụp đổ kể từ đó.
Nhạc chuông vang lên đột ngột làm Tiêu Sở Dịch bừng tỉnh, cậu liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại —
Nhắc tào tháo tào tháo đến, hai ký tự "Bích Tiêu" hiện lên trên màn hình.
Lúc này mới gọi điện thoại tới là vì cái gì, không cần nói cũng biết.
Tiêu Sở Dịch không trả lời, trực tiếp tắt tiếng, trước tiên là đi gặp bà Thiệu trước.
Trong quán cà phê dưới lầu.
Thời điểm Tiêu Sở Dịch đến vừa đúng lúc, vết rượu bắt mắt trên cổ áo còn chưa được tẩy sạch, ngay cả đầu tóc cũng rối bù, đuôi tóc còn có vài vết ướt, cậu bước đi hơi lắc lư, nhìn qua giống như vừa mới rời giường.
Bộ dạng này đã để lại ấn tượng rất xấu cho người phụ nữ trung niên đã chờ đợi vài phút.
Nhưng ấn tượng xấu này chẳng thấm vào đâu so với dự định của người phụ nữ ngày nay.
Đối mặt với vẻ mặt ảm đạm của người phụ nữ ăn mặc sang trọng, Tiêu Sở Dịch ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện bà, theo thói quen mỉm cười với người đối diện.
Sắc mặt bà Thiệu tốt lên một chút, cũng không muốn cùng Tiêu Sở Dịch tranh cãi quá nhiều, cũng không thèm chào hỏi, quay đầu lấy từ trong túi ra một tấm ngân phiếu.
“Tiêu Sở Dịch phải không?” Bà Thiệu liếc mắt nhìn thanh niên đối diện, sự chán ghét cùng khinh bỉ trong mắt gần như sắp tràn ra, “Tôi là mẹ của Bích Tiêu.”
Bà Thiệu nói, đem ngân phiếu đang kẹp trong tập văn kiện ra, ném tới trước mặt Tiêu Sở Dịch, nâng cằm lên nói.
"Nhiều tiền như vậy đủ rồi chứ, cầm tiền rồi cút khỏi con trai của tôi!"
—————————
Chương này khoảng 2200 từ, ít hơn hôm qua khoảng 300 từ, không biết chương sau dài bao nhiêu đây •́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀
Tui muốn xem cảnh ngọt ngào của 2 người kia màaa (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.