Toàn Chức Pháp Sư

Chương 100: Chiến tướng, Cốt trứ tranh lang




“Rất tốt. Chỉ còn lại 1 km nữa là chúng ta tới được khu an toàn rồi.”
Tiết Mộc Sinh thở dài một hơi.
Hắn để cho Mạc Phàm dẫn dắt đội ngũ này là một quyết định sáng suốt. Mạc Phàm so với một lão sư như hắn thì có kinh nghiệm hơn rất là nhiều. Hắn lợi dụng Phấn tìm yêu để phán đoán. Lợi dụng chiến thuật giương đông kích tây để đi. Lợi dụng phương thức đánh lẻ tẻ từng con một, để có thể giết chết con yêu ma đang ở trong đô thị Minh Viên kia trong nháy mắt. Số lượng yêu ma trong khu đô thị Minh Viên nhiều hơn rất là nhiều so với con đường chính mà họ vừa đi qua kia. Bọn họ có thể bình yên vô sự đi qua được đô thị Minh Viên quả thật rất là siêu.
” Có lẽ bên ngoài khu vực kết giới an toàn sẽ có nhiều yêu ma hơn và đẳng cấp của bọn nó cũng cao hơn. Mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Mạc Phàm lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Chỉ còn lại 1 km nữa là tới đích. 1km còn lại này chính là một khu dân cư buôn bán bình thường. Khu dân cư này cư dân rất là hỗn tạp. Con đường chính cũng không có được rõ ràng cho lắm. Đường ở đây toàn là hẻm nhỏ. Nó còn rất là rắc rối và phức tạp. Đây là nơi để tránh né yêu ma rất là thích hợp. Nhưng cũng là nơi dễ bị yêu ma đánh lén nhất.
Tổ đội 9 người bọn họ hành động rất là linh hoạt. Không giống như quần thể đằng sau kia, muốn chuyển sang hướng khác cũng là một công việc vô cùng khó khăn.
” Hình như ở đây có ma pháp sư khác đang chiến đấu. Chúng ta có cần hội hợp với bọn họ hay không?”
Trương Tiểu Hầu đứng ở trên cao nói với mọi người.
” Bọn họ cũng không có quan tâm tới chúng ta đâu. Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.”
Mạc Phàm nói.
Trương Tiểu Hầu đang định nhảy từ trên cao xuống. Bỗng nhiên hắn thấy một con Sói hung dữ to lớn bằng một tòa nhà đang chậm rãi duỗi 2 chân ra. Trên đầu nó có từng cái xương nhọn hoắt dữ tợn, trông rất là bắt mắt!
Trương Tiểu Hầu mở to hai mắt ra nhìn. Hô hấp của hắn lúc này cũng muốn ngưng lại.
Trời ạ! Cái tòa nhà kia cũng phải cao 3 tầng trở lên. Thế mà con sói còn cao hơn mấy phần so với tòa nhà kia. Thế thì hình thể chân chính của nó phải to lớn tới cỡ nào chứ? Đây có còn là yêu ma bình thường nữa không vậy??
“Trương Tiểu Hầu, ngươi đâu rồi? Đang làm cái gì thế? Nhanh xuống đây……..”
Vương Tam Bàn gọi to Trương Tiểu Hầu.
Cả người Trương Tiểu Hầu liền trở nên căng thẳng. Thân thể của hắn từ từ núp sau góc tường. Ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Hắn lấy tay ra hiệu cho mọi người biết.
Vương Tam Bàn đang định gọi to thêm mấy câu nữa. Mạc Phàm thấy Tiểu Hầu ra hiệu, liền nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng tên mập mạp chết bầm này lại.
Tiết Mộc Sinh giống như cũng ý thức được chuyện gì. Hắn vội vàng bắt chéo hai tay rồi chỉ vào góc tường.Ý hắn bảo là mọi người im lặng, nhanh chóng trốn vào trong góc tường.
Tám người nhanh chóng trốn vào trong góc tường. Bọn họ không ai dám thở mạnh ra. Trên mặt bọn họ tràn đầy sự kinh hãi.
“Hô ~~~~~~~~”
Một ngụm hơi thở từ cách đó không xa phun ra. Nhất thời liền có một cơn gió hỗn loạn quanh quẩn trên mặt đất.
“Đông!!!”
“Đông!!!”
Tiếng bước chân nặng nề truyền đi. Mỗi một lần nó bước lên phía trước một bước. Thì mọi người cũng có thể thấy được mấy ngôi nhà bên cạnh cũng chấn động rung lên.
Trương Tiểu Hầu núp vào góc của một ngôi nhà. Vào lúc này hắn không khác gì một khúc gỗ dán chặt vào góc tường. Hắn ở trên cao thật. Nhưng hắn cũng chỉ cao ngang bằng với cái đầu to lớn của con sói kia mà thôi. Thậm chí hắn còn cảm giác hình như con quái vật 3 mắt kia đang ngửi ngửi về chỗ hắn thì phải!
Cái mẹ cha nó chứ! Nếu như mà nó đớp một cái thì có lẽ cả gian phòng và mọi người đều chui vào miệng nó luôn.
May mà, mùi ôi thiu từ thức ăn đã che dấu mùi hộ mọi người. Chứ không thì với cái hình thể to lớn của con quái vật kia. Chỉ cần nó đánh xuống 1 cái thì có lẽ mọi người hoặc là chết hoặc là trọng thương.
“Đông!!!”
“Đông!!”
“Đông!”
Tiếng bước chân chấn động quảng trường từ từ xa dần. Mọi người rốt cũng thả lỏng người ra thở phào nhẹ nhõm. Trái tim bọn họ lúc này đập loạn hết cả lên, đến nỗi không tài nào dừng lại được.
Cũng không biết con quái vật kia đã đi xa thật chưa. Trong lòng mọi người vào lúc này rất là sợ hãi. Bọn họ đứng im bất động, không dám nhúc nhích nửa phân.
” Ai, Ai có thể… Mẹ cha nó chứ, ai có thể nói cho ta biết, Con kia…. Con kia rốt cuộc là con gì không!”
Vương Tam Bàn nhìn con quái vật đã đi xa, miệng run rẩy hỏi.
Trương Tiểu Hầu thì ngồi phịch trên mặt đất. Hai chân hắn run lên bần bật.
Thật là đáng sợ. Trên thế gian này vẫn còn có sinh vật kinh khủng đáng sợ tới như vậy sao? Cái bọn Cự Nhãn Tinh Chuột, Độc Nhãn Ma Lang gian xảo kia mà so sánh với nó đúng là 1 trời 1 vực. Con quái vật kia có hình thể to lớn như vậy. Thì làm sao những ma pháp sư nhỏ bé như bọn họ có thể làm trầy xước được da của nó chứ!
” Nó… Nó là yêu ma cấp chiến tướng. Nó có tên là Tam Nhãn Ma Lang hay còn được gọi là Cốt Trứ Tranh Lang. Ba con mắt của nó còn thể nhìn được 270 độ. Thân thể của nó cường tráng, cứng như sắt thép. Cốt trứ sắc bén như dao cạo. Đối với chúng ta mà nói thì con yêu ma này chính là một cơn ác mộng.”
Tiết Mộc Sinh nhỏ giọng nói cho mọi người biết.
” Chúng ta không thể nào đối phó được với con quái vật như thế này.”
Hứa Chiêu Đình mang theo vài phần tuyệt vọng nói.
“Ngay đến cả Trung cấp Ma Pháp Sư, nếu như bọn họ không phòng bị kịp thời thì cũng bị một kích mất mạng. Chúng ta phải thông báo tin tức này cho quần thể đằng sau biết. Ở đây có một con quái vật cấp Chiến Tướng. Nếu không nó sẽ tạo thành một thương vong khổng lồ.”
Tiết Mộc Sinh nói.
Mọi người cũng gật đầu.
Vào lúc này, Mạc Phàm liền nhìn lên đỉnh của tòa cao ốc Ngân Mậu bị màn mưa che phủ kia.
Cốt Trứ Tranh Lang cấp Chiến Tướng đã đáng sợ tới như vậy. Thế thì con Dực Thương Lang cấp Thống Lĩnh ngồi ở trên đỉnh tòa cao ốc kia thì sẽ như thế nào đây?
Rốt cuộc thì Ma Pháp Sư bọn họ phải mạnh tới cỡ nào mới có thể chống lại được nó?
Ở trước mặt những con yêu ma có cấp bậc như thế này. Bọn họ không khác gì những thức ăn của bọn nó!
............
Tuy mưa to đã tạnh. Nhưng sương mù vẫn tràn ngập bên trong tòa thành thị này.
Cách khu kết giới an toàn 1km về phía nam. Một nữ pháp sư mặc đồng phục màu trắng đã bị máu nhuộm đen đang chạy trốn vào một ngõ hẻm nhỏ. Mồ hôi nàng chảy ra như suối.
Ở phía sau nàng, có hai con quái vật mặt người, toàn thân đen thui đang hung ác truy kích. Bọn nó giống như muốn đem cô gái có vóc người xinh đẹp này xé thành mảnh nhỏ vậy.
“Phong Bàn – Long quyển!”
Áp suất không khí đột nhiên giảm xuống. Mọi thứ xung quanh bắt đầu chuyển động xoay tròn!
Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh. Rất nhanh một cơn Cuồng Phong khổng lồ phóng lên tận trời được hình thành. Đèn đường cũng bị bật hết cả gốc bay lên trời theo. Hai con quái vật mặt người xấu xí vô cùng đang còn truy kích cô gái kia, đột nhiên phát ra từng tiếng kêu la thảm thiết. Bọn nó bị cơn Cuồng Phong ném từ trên trời xuống mặt đất. Bọn quái vật này không khác gì những cọng cỏ trong Cơn Cuồng Phong đang quay tròn tốc độ cao kia.
“Băng ~~ băng ~~~~ băng ~~~~~~~~~”
Xe hơi nặng nề rơi xuống. Những mảnh vụn từ chiếc xe văng tung tóe khắp nơi. Hai con quái vật kia từ trên cao rơi xuống biến thành một đống huyết nhục mơ hồ. Dưới cơn mưa nó lại càng thêm đỏ lòm. Bọn nó chết rất là thê thảm.
Thấy một màn như vậy, gương mặt Lâm Vũ Hân liền nở ra một nụ cười tiều tụy. Ánh mắt mang vài phần cảm kích nhìn chăm chú về phía nam pháp sư đang chạy tới kịp thời.
“Dương tiên sinh, cám ơn ngài!”
Lâm Vũ Hân kích động nói.
” Ta đúng là không có nhìn lầm. Đó là bọn Hắc Súc Yêu mà Hắc Ám Giáo Đình thích sử dụng nhất.”
Dương Tác Hà sắc mặt ngưng trọng nói.
” Đúng vậy, tai họa này là do bọn họ gây ra.”
Lâm Vũ Hân quả quyết nói.
“Chúng ta cũng đoán được như vậy. Đáng tiếc do chúng ta không có một chút đề phòng. Cho nên mới dẫn tới tai họa cho Bắc Thành….. Ai”.
Dương Tác Hà sắc mặt buồn bã nói. Cảnh giới huyết sắc vang lên thật đột ngột. Đã có không biết bao nhiêu người mất mạng.
” Ngay sau khi cảnh giới huyết sắc vang lên, thì Địa Thánh Tuyền nơi ta làm việc liền bị tấn công. Hình như mục tiêu của bọn hắn lần này là Địa Thánh Tuyền.
Lâm Vũ Hân nói
” Chúng ta cũng đã biết rồi. Bọn họ cử ta tới đây chính là muốn đảm bảo an toàn cho Địa Thánh Tuyền. Thế Địa Thánh Tuyền đâu rồi? Ngươi đã giao cho bọn họ chưa?”
Dương Tác Hà hỏi.
Lâm Vũ Hân lắc đầu nói:
” Bọn nó bao vây ta lại. Nhưng sau khi phát hiện trên người ta không có Địa Thánh Tuyền, liền thẹn quá hóa giận muốn đem ta giết chết. Ta nhân cơ hội đám Độc Nhãn Ma Lang bị hỗn loạn mà trốn thoát.”
“Ngươi rất thông minh. Thế Địa Thánh Tuyền thì sao rồi?”
Dương Tác Hà tiếp tục hỏi.
” Ta đã giao lại cho cái tên học sinh tu luyện trong Địa Thánh Tuyền rồi. Ta nghĩ để trên người của hắn còn an toàn hơn nhiều so với ta.”
Lâm Vũ Hân nói.
“Ngươi nói là Mạc phàm. Cái thằng tiểu tử trời sinh song hệ kia?”
Dương Tác Hà kinh ngạc hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.