Rất khó chịu còn không muốn đi bệnh viện?
Đây là logic gì?
Trứng Cuốn điện hạ cúi đầu nhìn Hạ Mộc trong lòng, thần sắc âm trầm lên tiếng: "Sắc mặt của ngươi cũng phát xanh rồi, huấn luyện viên đã cảnh cáo chúng ta, không nên huấn luyện bơi lặn dưới tình huống không chuẩn bị đủ công cụ bảo hộ."
Chân trái tê dại của Hạ Mộc dần dần khôi phục tri giác, bắt đầu đau nhức.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi tử đồng kia lạnh lẽo nhìn mình, tựa hồ ám hỏa bắt đầu khởi động, Hạ Mộc nhất thời ủy khuất, hất cằm bão nổi: "Ngươi còn dữ với ta! Còn không đều là vì giúp ngươi nâng cao thành tích!"
Trứng Cuốn điện hạ lớn như vậy, vẫn chưa từng gánh mấy lần trách nhiệm, để omega đi theo bị thương, là một chuyện rất tổn thương lòng tự tôn.
Lúc này thần sắc suy yếu của Hạ Mộc, khiến điện hạ cảm thấy thất bại trước nay chưa có, trong lúc nhất thời thẹn quá thành giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đường nét phân minh lạnh đến kết băng.
"Ta đã nói, 0 điểm đủ nửa năm, thì có thể đổi hình thái huấn luyện, thành tích của ta, không cần phải ngươi thay ta lo lắng."
Nghe vậy, đôi mắt mèo màu hổ phách của Hạ Mộc nhất thời trợn tròn!
Ấu tể này từ lúc nào trở nên lang tâm cẩu phế như vậy!
Cô tốt xấu gì cũng là vì huấn luyện mới không cẩn thận sặc nước, hiện tại đã trở nên như vậy rồi, không những không nghe được một câu an ủi, cư nhiên còn bị ấu tể không lương tâm chỉ trích như thế...
Trong lòng vừa ủy khuất vừa tức giận, trong cơn giận, cô bắt đầu giãy dụa yêu cầu tự mình xuống đất bước đi —
"Để ta xuống, sau này ta mặc kệ ngươi còn không được sao! Ngươi toàn bộ điểm ta cũng sẽ không quản nữa, ta cũng không cần ngươi quan tâm! Tê....a!"
Chân trái mới vừa cử động, chính là một cổ đau đớn tận tim, Hạ Mộc xuất đầy mồ hôi, tinh thần lập tức héo rũ đi.
Chân đều bị thương, vì sao còn muốn làm loạn?
Đoạn Tử Đồng chậm rãi hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận, không đáp lại sự khiêu khích của Hạ Mộc.
Hạ Mộc nghe cổ họng điện hạ phát sinh tiếng hít thở ẩn nhẫn, đây là dấu hiệu nguy hiểm!
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy đôi tử đồng kia hiện ra trạng thái vô cơ chất đặc hữu của thú săn mồi lúc công kích, ánh mắt lại mờ mịt nhìn viễn phương.
Điện hạ tựa hồ đang thả lỏng tâm tình, dùng đó hòa hoãn sự nóng nảy trong lòng.
Hạ Mộc nhất thời giật mình, rụt cổ, an phận.
Ấu tể Địch Hách Lạp này tựa hồ tâm tình đặc biệt không tốt...
Hạ Mộc ủy khuất bĩu môi, làm bạn bè với loại sinh vật đáng sợ này, chính là không công bằng.
Bị thương rõ ràng là cô, ấu tể này trái lại vô duyên vô cớ phát giận với cô.
Đoạn Tử Đồng bước chân bình ổn đi về doanh trại huấn luyện, rất sợ nặng thêm tình trạng của Hạ Mộc.
Một đoạn đường đi trầm mặc.
Tâm tình sau khi hòa hoãn, điện hạ mới thấp giọng lên tiếng: "Sau này, không nên lén lúc gọi ta huấn luyện nữa."
Hạ Mộc kinh hoảng, ngẩng đầu vội nói: "Như vậy sao được! Quyển Quyển, ngươi là Địch Hách Lạp, toàn bộ hạng mục bơi lội đều không điểm, ngươi không biết xấu hổ sao!"
Đoạn Tử Đồng buông xuống hàng mi dài, một ánh mắt như dao nhìn về phía cô —
Hạ Mộc run rẩy, bật người rụt cổ lại, cải thiện thái độ, lễ phép bổ sung: "Nhân dân cả nước đều hy vọng ngài có thành tích tốt..."
"Phụ vương ta cũng không có cách nào dùng thú hình nổi trên mặt nước." Đoạn Tử Đồng khó có được thần sắc chăm chú, kiên trì lại một lần nữa giải thích với cô: "Ta là thực sự làm không được, không phải không muốn cải thiện, tay ngắn đầu nặng, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"
Hạ Mộc cũng hòa hoãn tâm tình, ôn nhu khuyên nhủ: "Điện hạ, ngươi không thể dùng thực lực của phụ vương ngươi làm tiêu chuẩn cực hạn của bản thân, ngươi là ngươi.
Giáo sư nói lượng hô hấp của ngươi rất thích hợp lặn xuống nước săn bắt, còn có đồng thoại ở quê hương Đại Nha, những thứ này không hẳn là vô căn cứ, ta hy vọng ngươi có thể tự tin đối với bản thân, không nên vô cớ lãng phí nửa năm thời gian, không bằng nắm bắt cơ hội huấn luyện hiện nay, ngươi thiếu chính là lòng tin và kỹ xảo, lòng tin phải đặt ở vị trí thứ nhất."
Đoạn Tử Đồng từ chối cho ý kiến, lặng lẽ ôm cô quay về nơi ở của mình trước, sau đó phân phó người giúp việc đến trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo và giày dép.
"Vừa rồi không phải ngươi nói muốn đưa ta đi bệnh viện sao?" Miêu nữ mặc đồ bơi một mảnh gợi cảm vẻ mặt nghi hoặc.
"Ngâm nước nóng trước, đổi bộ quần áo, chờ bác sĩ đến." Điện hạ mặt không biểu tình trả lời.
Chủ yếu là phải đổi bộ quần áo, đồ bơi không thích hợp chia sẻ cùng bác sĩ.
Hạ Mộc được một đám người giúp việc dìu đỡ, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của điện hạ, thư thư phục phục ngâm nước nóng xong, cảm giác đau đớn của chân trái đã hòa hoãn hơn.
Mặc áo tắm đi ra ngoài, trong phòng ngủ không có ai.
Trên chiếc giường lớn đặt một loạt âu phục vẫn chưa cắt mạt.
"Không cần phải mua nhiều như vậy đi..." Hạ Mộc thè lưỡi, nghĩ thầm thẻ của điện hạ không dùng cũng là tiện nghi chi liên hiệp quốc, nên ngược lại cũng không cần phải tiết kiệm.
Thẳng thắn hài lòng bắt đầu thử quần áo.
Mới vừa cởi áo tắm, cô đã phát hiện một vấn đề, cô là mặc áo tắm vào áo khoác chống nắng mà đến..
Không mang nội y!
Thực sự là...Nhiều quần áo đẹp như vậy bày ra trước mắt, cư nhiên không thể mặc!
Hạ Mộc nâng chân trái nhảy đến bên giường, nỗ lực tìm một chiếc áo lót, hoặc là một số quần áo có hỗ trợ che chắn phần ngực.
Cô giống với mẹ mình, tuy nói mảnh mai, nhưng ngực đầy đặn, nếu không mặc nội y, thật sự rất xấu hổ.
Nhưng mà, nhà rách mưa suốt đêm, người giúp việc đều chọn những bộ quần áo thiên hướng giản lược phóng khoáng, gần như mỗi bộ quần áo trước ngực đều chỉ có một tầng đơn bạc!
Hạ Mộc đang luống cuống tay chân thử bộ thứ ba, người bên ngoài đã nghe thấy được động tĩnh.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, tiếng nói của Đoạn Tử Đồng truyền đến: "Tắm xong rồi?"
Hạ Mộc hồi hộp ôm lấy một đống quần áo che ở trước ngực, xấu hổ trả lời: "Ta còn đang mặc quần áo, chờ một chút!"
Một lần chờ chính là mười lăm phút, cô vẫn chưa ra cửa.
Đoạn Tử Đồng vẻ mặt buồn bực đứng ở ngoài cửa, nhấc đôi chân dài đi qua đi lại —
Con mèo ngốc lại không trang điểm, vì sao thay bộ quần áo còn chậm chạp hơn so với mẫu hậu?
Đột nhiên, bóng đèn trong đầu điện hạ sáng ngời, nâng tay búng một cái, thì thầm phân phó người giúp việc vài câu.
Hạ Mộc thử bộ quần áo thứ năm, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, vẫn luôn cảm thấy không mặc nội y vấn đề rất lớn, căn bản không có cách nào đi ra cửa.
Lúc này đã qua nửa tiếng đồng hồ, cô sứt đầu mẻ trán nhìn cửa phòng, đứng dậy đi vào phòng tắm, dùng áo khoác chống nắng hoàn toàn không phù hợp với âu phục khoác lên người.
Cuối cùng cảm giác kiên định hơn chút ít, cô đi ra mở cửa, nhẹ nhàng văn tay nắm cửa, kéo ra một cái khe...
Vừa mới chuẩn bị thăm dò, một bàn tay khớp xương phân minh, lưu loát từ ngoài cửa vươn đến —
Trong tay cầm một bộ nội y màu đen!
Hạ Mộc trong nháy mắt nhận ra bàn tay kia!
Sau đó khuôn mặt nhất thời bị đốt nóng, lập tức đạt được nhiệt độ hoả táng!
Điện hạ cư nhiên đưa! Nội! Y! cho cô!
Vì sao không cho người giúp việc đưa cho cô!
A a a a a!
Nội tâm của Hạ Mộc sụp đổ, đỏ mặt hai tay phủng nội y phúc hắc ấu tể đưa đến, sau đó ăn ý thu tay đóng cửa lại.
Coi như là giải quyết được khó khăn, lúc thay xong quần áo đi ra cửa, điện hạ đang đưa lưng về phía cô, đứng trước cầu thang, ánh mắt buông xuống sững sờ nhìn phòng khách lầu một.
"Ta... Ta thay xong rồi." Hạ Mộc cố gắng trấn định.
Đoạn Tử Đồng xoay người: "Chân đỡ hơn không?"
Hạ Mộc gật đầu: "Đỡ nhiều rồi, ta cảm thấy không cần phải đi bệnh viện nữa."
"Vẫn phải kiểm tra một chút, ta đã hẹn trước, bác sĩ rất nhanh sẽ đến."
Hạ Mộc không khước từ, cúi đầu nhìn bộ quần áo màu hương dụ của mình một chút, nhẹ giọng cười nói Rất vừa người, kích cỡ rất đúng."
Đoạn Tử Đồng vung lên khóe môi, trả lời như có định liệu trước: "Dĩ nhiên, ta sao có thể nhìn lầm."
Hạ Mộc nghe vậy đôi mắt nheo lại, những lời này không quá thích hợp, nhìn lầm cái gì?
Ấu tể hỗn đản này lẽ nào nói chính là...size nội y của cô?
Hạ Mộc: "..."
Không nói vẫn không phát hiện, size nội y tựa hồ hoàn toàn phù hợp với cô.
Cô hồ nghi ngẩng đầu nhìn Đoạn Tử Đồng, vẻ mặt truy hỏi.
Đoạn Tử Đồng dường như không có việc ấy xoay người, nâng ngón tay chỉ bàn trà dưới lầu: "Giày ở dưới lầu."
Hạ Mộc khập khiễng đến trước cầu thang, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên bàn trà dưới lầu, đặt một loạt giày sadal kiểu dáng khác nhau —
Có phong cách La Mã, có kiểu đế bằng, cũng có kiểu đế cao đủ các loại kiểu dáng, quả thực chói mù mắt người.
Kê dưới giày là hộp dựng giày, trên hộp in một loại nhãn hiệu nhìn quen mắt, tất cả đều là giày sandal thuộc loại xa xỉ!
Cộng thêm mấy bộ âu phục trong phòng, đống quần áo và giày dép này, số dư hai mươi vạn sợ rằng căn bản không đủ...
Hạ Mộc bỗng nhiên quay đầu: "Quyển Quyển! Mua nhiều như vậy làm gì? Ta mang không hết a!"
Đoạn Tử Đồng nghi hoặc nheo mắt: "Hôm qua ngươi còn nói ta lãng phí tiền tiêu vặt, hiện tại thế nào lại ngại nhiều? Mang không hết, có thể gửi về nước trước."
Hạ Mộc: "..."
Ba mẹ cô đều là người biết hàng, gửi một đống xa xỉ phẩm về nhà, không chừng sẽ cho rằng cô vì tiền liều mạng, còn không bị hù dọa ngất xỉu!
Hạ Mộc băn khoăn, cô khuyên Đoạn Tử Đồng tiêu phí, nhưng không phải khuyên nàng tiêu phí cho cô: "Sau này ngươi đừng mua đồ cho ta nữa, những thứ này đối với ta mà nói là qua sang quý, ta chưa tốt nghiệp, khả năng hoàn trả lại cho ngươi cũng không có."
Đoạn Tử Đồng bình tĩnh nhìn cô, bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng: "Ngươi biết, ta không phải dùng tiền tài tính toán giai tầng, ngươi không cần phải quá để ý những thứ này.
Thẳng thắn mà nói, ta hy vọng ngươi đem lực chú ý đặt ở tình bạn chân thành ta dành cho ngươi, đừng vô duyên vô cớ trêu đùa ta nữa, nếu như có lần thứ ba, ta sẽ không tiếp tục tự chuốc nhục nhã."
"Ta... Ta..." Hạ Mộc hé môi, nhưng rốt cuộc vẫn đem lời nói nuốt trở lại.
Cô chờ mong hai tháng sau, bệ hạ tự mình thừa nhận sai lầm, làm sáng tỏ hiểu lầm.
Nhưng hôm nay, điện hạ đối với bơi lội hoàn toàn không ôm bất luận kỳ vọng gì, lời đánh cược của cô phải như thế nào đạt thành?
Chuông cửa vang lên, vài vị bác sĩ lần lượt vào cửa.
Hạ Mộc được đỡ vào phòng ngủ.
Bác sĩ kiểm tra tình hình xương cốt và bắp chân của cô.
Chỉ là rút gân, không nghiêm trọng lắm.
Xoa bóp qua đi, Hạ Mộc nghỉ ngơi đến xế chiều, bắp chân cơ bản đã hoàn toàn khôi phục khả năng hoạt động.
Trái lại là phần bụng bị điện hạ ấn hai cái, vẫn từng đợt đau nhức.
Hạ Mộc mềm nhẹ xoa bụng, liếc xéo Đoạn Tử Đồng, nhỏ giọng oán giận: "Ta chỉ là uống mấy ngụm nước, ngươi ấn cũng quá độc ác, nước đều nghẹn trong cổ họng, ngươi chỉ cần hô hấp nhân tạo thổi một cái, ta đã có thể hô hấp bình thường rồi, ấn bụng ta làm gì?"
Hô hấp nhân tạo?
Trứng Cuốn điện hạ ngồi bên giường bỗng nhiên chấn động, trên mặt lộ ra biểu tình như bị nước lạnh dội xuống, tiện đà lại xen lẫn ngũ lôi oanh đỉnh, bỏ lỡ cơ hội tốt và hối hận đến cực điểm...
Ánh mặt trời đã sắp lặn xuống sau mặt biển, Đại Nha và Đại Tây đến tìm Quyển Quyển, đi tham gia buổi tối lửa trại.
Hạ Mộc nằm một buổi chiều, có chút bị đè nén, hơn nữa không muốn làm bọn họ mất hứng, nên cũng đứng dậy đi ra cửa.
Đậu Giai Văn đã sớm mặc một chiếc váy cỏ khêu gợi, mặt trang điểm tinh xảo.
Cạnh biển có chút ẩm thấp, nàng dặm phấn mấy lần, cuối cùng chờ được thiếu nữ tử đồng tóc xoăn kia.
Gấp gáp bước lên phía trước chào hỏi.
Nhưng, thiếu nữ vẫn xa cách với nàng, trái lại là nam nhân đầy miệng răng nanh kia coi như hữu hảo, đặc biệt dùng tiếng Phục Áo trúc trắc, gian nan giao lưu với cô.
Hắn gọi Tây Mỗ, là tộc cá mập, còn đặc biệt cường điệu bản thân tính cách rất dịu ngoan, bảo nàng không nên sợ.
Tây Mỗ.
Đậu Giai Văn vẫn luôn cảm thấy tên này quen tai.
Nàng nhớ kỹ trong đoàn phim có một nam diễn viên trẻ, diễn một nhân vật phản diện, ở trong phim còn cắn cổ nàng, vai diễn kia cũng tên Tây Mỗ, cũng là tộc cá mập, diễn chính là bạn học trên đảo của Thi Tầm.
Bạn học của Thi Tầm... Không, là bạn học của vương trữ.
Ánh mắt Đậu Giai Văn bỗng nhiên trống rỗng, mặc cho Tây Mỗ gọi thế nào, nàng cũng không có đáp lại.
Tây Mỗ tộc cá mập!
Nàng là biết đến... Biết đến!
Thảo nào hôm qua thi đấu bóng chuyền, Thi Tầm lại bại thảm bại, người này, là học viên cấp SS trên đảo!
Như vậy...
Hồi lâu, Đậu Giai Văn máy móc quay đầu, nhìn về phía đối diện đống lửa, thiếu nữ tử đồng có mái tóc xoăn tự nhiên.
Tử đồng, tóc xoăn, thực lực như thế, nàng thế nào sẽ không nghĩ đến!
Lòng bàn tay bắt đầu không ngừng ra mồ hôi lạnh, là hồi hộp, càng là kích động.
Đậu Giai Văn cả người run lên, đầu óc nổ tung, cuối cùng tỉnh táo lại.
Nàng lấy chiếc gương nhỏ ra, trang điểm lại một lần nữa, đến lúc người khác biểu diễn xong ca khúc, nàng lập tức chủ động đứng lên, nhiệt tình tự mình tiến cử: "Ta nhảy một điệu tặng mọi người đi, là điệu nhảy trong vở kịch lịch sử của học viên quân đội, một đoạn vũ đạo của Cố Sanh lúc thành niên."
"Úc!"
Một đám người nhất thời sôi trào, một bên huýt sáo, một bên vỗ tay hoan nghênh.
Đậu Giai Văn đi đến trung tâm, giả vờ tiếc nuối mà: "Đoạn vũ đạo này, vốn dĩ là có nữ đế thành niên cùng tham dự, một mình ta có thể là nhảy không ra hiệu quả, có người biết phần vũ đạo của Giang Vũ không? Có thể hỗ trợ cho ta hay không?"
Nàng sóng mắt lưu chuyển, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Đoạn Tử Đồng.