Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 22:




Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, làm vỡ nát rất nhiều dụng cụ thủy tinh trên giá thực nghiệm, dịch thể bắn ra, rơi xuống đỉnh đầu Đông Na.
Nàng hốt hoảng chui ra ngoài, dùng tay vuốt dịch thể không xác định trên đầu mình, rất sợ là có độc hoặc dung dịch có tính ăn mòn.
Trong phòng thí nghiệm vô cùng yên tĩnh, màng tai lại bị tiếng nổ mạnh vừa rồi chấn động ong ong.
Lấy lại tinh thần, Đông Na nhớ đến Trứng Cuốn điện hạ còn đứng ở ngoài cửa, nhất thời hít một hơi lãnh khí, xoay người đang muốn lao ra khỏi phòng thí nghiệm, thì lại nhìn thấy một thân ảnh phì nộn quen thuộc thản nhiên chậm rãi bước vào cửa.
"Điện hạ! Ngài không bị thương chứ?" Nàng vừa định tiến lên kiểm tra, đôi tử đồng lại ném đến ánh mắt bất thiện, mang theo khí tức nguy hiểm trời sinh của Địch Hách Lạp, tựa hồ đang cảnh cáo nàng không nên tới gần.
Đông Na dừng chân, đứng tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám, đưa mắt nhìn phương hướng điện hạ đi đến, lúc này mới phát hiện, góc tây nam của phòng thí nghiệm, một nữ sinh nằm co ro run lẩy bẩy.
Đó là nữ sinh diễn cùng một vai với nàng nhưng là lúc nhỏ.
"Hạ... Hạ Mộc?" Đông Na cố gắng nhớ lại tên của nữ sinh, thận trọng tới gần vài bước, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Có phải có chỗ nào khó chịu không? Ta đi... Ta đi tìm lão sư đến!"
Hạ Mộc trong ảm đạm bị những lời này giật mình tỉnh giấc, vội vàng run giọng cầu xin: "Đừng...Đừng để người khác đến, ta muốn về nhà..."
Ánh sáng trước mắt bị một thân ảnh chậm rãi che khuất, Hạ Mộc khẩn trương cuộn thành một đoàn, cực lực mở mắt nhìn người vừa đến, khuôn mặt tinh xảo ẩn trong bóng tối, một đôi tử đồng lại phảng phất tản ra ánh sáng nhạt, có chút mờ mịt, rồi lại đè nén mừng rỡ như điên.
"Điện hạ? Ngài làm sao lại đến nơi này..." Hạ Mộc khẩn trương rụt vai lại, có dự cảm sẽ gặp nguy hiểm.
Đoạn Tử Đồng đi đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu tò mò nhìn khắp toàn thân Hạ Mộc, như là đang quan sát một chiếc bánh pudding to lớn.
Hạ Mộc giãy dụa nhích người ra xa, quay đầu cầu cứu Đông Na: "Mau đưa điện hạ ra ngoài! Nhanh!"
Đông Na lúc này đã nhìn thấu mấu chốt, khó có thể tin cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Mộc.
Đó là một Omega? Nàng tại sao lại động dục ở độ tuổi này?
Nàng phát hiện bên cạnh Hạ Mộc có một bình thủy tinh vỡ nát, dung dịch màu xanh biếc chảy ra, lan tràn trên sàn nhà lát đá cẩm thạch.
Đồng tử Đông Na đột nhiên co rút, đó là thuốc kích dục?!
Nàng cuống quít dùng tay che mũi miệng, chợt phát hiện phía sau lưng áo sơmi của Trứng Cuốn điện hạ dần dần nhô cao, một đôi cánh màu tím nhạt chậm rãi xuyên qua lớp áo, mở rộng ở phía sau.
Mặc dù là ấu tể Địch Hách Lạp, nhưng dang rộng ở lúc giữ nguyên hình người thì cũng có độ dài gần hai thước.
Đông Na trong lòng bồn chồn – điện hạ đây là vô thức muốn giương cánh vây lấy Hạ Mộc? Đó là phản ứng bản năng của Địch Hách Lạp lúc giao phối.
Đây cũng không phải là tín hiệu an toàn, nàng muốn từ trong tay ấu tể nguy hiểm này cứu thoát Hạ Mộc, nhưng lại không dám tiến lên.
Mặc dù Địch Hách Lạp trước mắt còn chưa tới tuổi vỡ lòng, nhưng dưới sự quấy nhiễu của tin tức tố, cũng sẽ trở nên luống cuống hiếu chiến, đám người bên ngoài, sợ rằng đã bị ấu tể nhìn như vô hại này đánh gục rồi.
Đông Na sở dĩ không lọt vào công kích, hoàn toàn nhờ vào việc nàng sinh ra là một Omega, sẽ không sản sinh uy hiếp đối với điện hạ.
Nhưng đó không có nghĩa là nàng có thể bốc đồng từ trong tay điện hạ cướp đi Omega đang động dục.
May mà, ấu tể sáu tuổi tuyến thể chưa phát dục, mặc dù sẽ bị tin tức tố của Omega hấp dẫn, nhưng về mặt sinh lý cũng sẽ không đáp lại, tối đa chỉ có thể bởi vì khí tức mê người mà dây dưa Hạ Mộc, không làm được chuyện xấu.
Bởi vì còn không có công năng ở 'phương diện đó'.
Nghĩ đến đây, Đông Na thở phào nhẹ nhõm, nói với Hạ Mộc: "Ta đi tìm người tới cứu ngươi!"
"Không! Đừng gọi người đến!" Hạ Mộc gấp đến độ đôi mắt cũng đỏ: "Cởi trói giúp ta trước đi, cầu xin ngươi!"
Vừa dứt lời, cánh tay của nàng đã bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, trở mình xoay người, cổ tay chợt buông lỏng, dây thừng bền chắc bị ấu lân sắc bén trên lưng bàn tay của điện hạ cắt đứt.
Hạ Mộc rốt cuộc thoát được ràng buộc, mừng rỡ xoa bóp cổ tay tê dại, lại cảnh giác nhìn về phía ấu tể chủ động giúp đỡ ở bên cạnh.
Trứng Cuốn điện hạ đang hất càm, trên gương mặt bánh bao sáng loáng mà viết: "Ngươi bây giờ có thể bắt đầu cảm ơn ta.", thần sắc cao ngạo.
"Cảm ơn ngài, điện hạ." Hạ Mộc rất thức thời.
Đoạn Tử Đồng chậm rãi dang đôi cánh, giống như một tay thợ săn kiên nhẫn, dần dần bao vây Hạ Mộc trong phạm vi thuộc về mình, bất động thanh sắc nói: "Giang Vũ nói những người xấu kia bắt nạt ngươi, ta nổ bị thương bọn họ."
"Thật không biết nên cảm ơn ngài như thế nào, điện hạ." Hạ Mộc khẩn trương nặn ra một nụ cười, tiếp tục nhích người sang một bên, chỉ muốn thoát khỏi đôi cánh rất rõ ràng là đang muốn khống chế cô.
Ấu tể này không thể vô duyên vô cớ học theo tấm gương của Lôi Phong*, tranh công đối với cô như thế, là muốn có được cái gì?
*Lôi Phong: Một tấm gương anh hùng dân tộc của TQ
Đoạn Tử Đồng im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm cô, năm giây sau, kiên trì hao hết, mặt bánh bao phụng phịu, chất vấn miêu nữ xấu xa không hiểu lễ nghĩa: "Ngươi không ôm ta một cái, hôn ta một cái sao?"
Hạ Mộc: "..."
Xem ra, ngày thường phương thức tán dương hài tử của vương hậu tương đối nhiệt tình, nhưng yêu cầu như vậy, đối với mèo tai cụp đang động dục mà nói, hoàn toàn là phi lễ!
Tuyến thể ở gáy của Hạ Mộc đã hoàn toàn bành trướng, lỗ chân lông cả người giãn nở lúc này nếu như tiếp xúc da thịt với Địch Hách Lạp, rất có thể sẽ nhiễm phải khí tức của đối phương.
"Ngày mai ta mang ba hộp bánh kem đến cho ngài, được không?" Hạ Mộc muốn điện hạ mặt bánh bao thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Cách đó không xa Đông Na lại mừng rỡ tiến lên hai bước, không kịp chờ đợi 'phân ưu' thay Hạ Mộc: "Học tỷ này khó chịu trong người, để ta đến ôm điện hạ có được không?"
Trứng Cuốn điện hạ không vui, cúi đầu nhìn áo sơmi đầy tro bụi của mình, nâng bàn tay béo, kéo chỗ rách ra, để lộ da thịt trước mặt Hạ Mộc.
Hành động này là muốn khoe khoan cái gì, Hạ Mộc hồ nghi nhìn kỹ mới phát giác trên bụng trái của điện hạ có một phiến ấu lân...nhuốm máu!
Đó cũng không phải máu của Trứng Cuốn điện hạ, mà là vết máu của đám người vừa rồi bị nổ, nhưng Hạ Mộc không biết chuyện này, cho rằng điện hạ bị thương.
"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Mộc hai tay chống thân thể vô lực, khó khăn tới gần phúc hắc ấu tể, vội hỏi: "Sao lại bị thương?"
Đoạn Tử Đồng nâng mắt, cự ly quá gần, đôi mắt màu tím nhạt trời sinh mang theo triền miên thâm tình, xuyên qua hàng mi dày nhìn Hạ Mộc, nghiêm túc trả lời: "Vì bảo vệ ngươi."
Hạ Mộc nhất thời cảm thấy sống mũi ê ẩm, không chút do dự nhảy vào cái bẫy của ấu tể.
Cô lòng tràn đầy cảm động, nâng hai cánh tay run rẩy, vừa muốn liều lĩnh cúi người ôm Đoạn Tử Đồng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Ba người nhất thời cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa.
Giang Vũ đeo khẩu trang cách ly chạy vào, trong tay cầm một hộp thuốc ức chế mới mua.
Phòng thí nghiệm phòng thí nghiệm đến hiệu thuốc ngoài trường học, cự ly hai nghìn mét, Giang Vũ gần như chỉ mất 4 phút 7 giây, gần như sắp phá kỷ lục thế giới.
Giang Vũ hít thở không thông, lảo đảo đi đến bên cạnh Hạ Mộc, quỳ một chân trên đất, dựa theo khóa học hộ lý, dùng ống tiêm tiêm thuốc ức chế vào cánh tay Hạ Mộc.
Là loại thuốc ức chế đắt tiền nhất, có hiệu quả nhanh như chớp.
Tuyến thể ở gáy trong nháy mắt thu nhỏ lại, Hạ Mộc hít sâu một hơi, cả người như được sống lại.
Hương thơm làm ngươi ta say mê, tiêu tán với tốc độ ánh sáng.
Xảy ra chuyện gì?
Trứng Cuốn điện hạ chỉ thiếu một chút là có thể vùi đầu vào lòng Hạ Mộc, vành mắt đều đỏ...
Đông Na nhìn thấy tình thế được khống chế, vội vàng tiến lên ôm Đoạn Tử Đồng, ôn thanh dỗ dành: "Điện hạ ngoan, học tỷ ôm."
Giang Vũ tựa ở trên tường thở dốc hồi lâu rốt cuộc thuận khí, quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc, cau mày nói: "Ngươi rốt cuộc... Xảy ra chuyện gì? Ngươi là...."
Hạ Mộc áy náy nhìn nàng: "Đúng vậy, ta là Omega, tìm một thời điểm thích hợp ta sẽ nói rõ mọi việc cho ngươi biết, hiện tại, chúng ta mau rời khỏi nơi quỷ quái này đi!"
Giang Vũ nhíu mày cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn nam sinh nằm ở cách đó không xa trầm giọng nói: "Chạy? Mọi người đánh thành như vậy, làm sao chạy? Bên ngoài còn nằm mấy học sinh mặt đây máu me, vết thương còn nặng hơn tên này, là ai làm?"
Hạ Mộc và Đông Na đồng loạt nhìn về phía Trứng Cuốn điện hạ.
Đoạn Tử Đồng sững sốt, không ngờ đồng đội sẽ không chút do dự cung khai ra mình.
Điện hạ lập tức chớp đôi mắt ngây thơ với Giang Vũ, lộ ra nụ cười vô cùng thật thà.
Giang Vũ không thể tránh được thở dài một tiếng, khuyên nhủ: "Đừng giả bộ choáng váng, điện hạ, mấy người kia cũng không phải đã chết, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ chỉ chứng ngài."
Hạ Mộc vội vàng nói: "Là những người đó giam giữ ta phi pháp! Đây coi như là tự vệ!"
Giang Vũ: "Cho dù là tự vệ, cũng phải giải thích rõ nguyên nhân với ban lãnh đạo nhà trường, nếu như bây giờ rời khỏi đây, chẳng phải là chạy tội? Đến lúc đó thì hết đường chối cãi."
Hạ Mộc cúi đầu, do dự một chút, thấp giọng nói: "Những người này là bị Tần Giai Tú sai khiến."
Giang Vũ thở dài: "Ngươi có thể giải thích một chút về chuyện này trước không."
"Chuyện gì?"
"Ta nhớ trong ngoài kịch tổ, chỉ có Đông Na và muội muội ta là Omega."
Hạ Mộc không nói lời nào.
Giang Vũ: "Nếu như ngươi không chịu thẳng thắn với ta, cứ như vậy đến chỗ lão đạo trường, ta cũng không có cách nào biện giải thay ngươi."
"Ngươi muốn ta thẳng thắn cái gì?" Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi cũng nhìn thấy, ta là Omega, hồ sơ đã bị sửa đổi, nếu như không thay đổi thành Alpha, thì ta đã bị loại ở vòng sơ khảo rồi."
"Thuận tiện nói cho ta biết ngươi làm sao thay đổi hồ sơ? Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ với nhà trường, chỉ là muốn thay ngươi tìm một lý do miễn đi xử phạt."
Hạ Mộc cúi đầu, thần sắc khó xử.
Giang Vũ lập tức quay đầu nhìn về phía Đông Na: "Ngươi mang theo điện hạ về hội trường trước đi, chuyện ở đây để ta và nàng chịu trách nhiệm."
Đông Na thần sắc khẩn trương: "Cần ta thông báo người đến hỗ trợ không?"
"Không cần, để ta xử lý."
Đông Na gật đầu, ôm lấy Trứng Cuốn bước nhanh ra cửa.
Trứng Cuốn: "Nàng không thơm nữa?"
Đông Na: "Điện hạ không thích mùi hương của ta sao? Hay là thích học tỷ kia hơn?"
....
Ngoài hành lang tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Giang Vũ đứng lên, đi đến trước cửa, khép cửa lại.
Trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, âm hưởng cách âm nhưng gió thổi vào vẫn có thể nghe thấy âm thanh, không hiểu sao có loại ma lực làm cho người ta yên tâm.
"Hiện tại, có thể nói cho ta biết không?" Giang Vũ đến trước mặt Hạ Mộc.
Hạ Mộc ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Giang Vũ, trầm mặc chốc lát, gật đầu: "Ta có một biểu tỷ mới vừa tốt nghiệp, làm việc trong trường, là nàng giúp ta sửa đổi hồ sơ."
Giang Vũ suy nghĩ một chút, ngồi vào bên cạnh cô: "Chờ đến lúc bị đặt câu hỏi, ngươi có thể nói là nhà trường ghi sai thông tin."
Hạ Mộc vội vàng lắc đầu: "Ta không thể hãm hại biểu tỷ, nàng đã mạo hiểm giúp ta."
Giang Vũ do dự chốc lát đáp: "Nhiên viên thuộc bộ phân tuyển sinh có hơn mười người người, nhà trường sẽ không bởi vì việc này, điều tra đến quan hệ gia đình ngươi, nơi này cũng không phải đồn cảnh sát, ngươi chỉ cần thương lượng cùng biểu tỷ ngươi, một mực khẳng định không cố ý sửa đổi hồ sơ, thì sẽ không có việc gì."
Hạ Mộc nhíu mày, hỏi nàng: "Nếu như thừa nhận là tự ta động tay chân thì sẽ như thế nào? Ta sẽ bị đuổi học sao?"
Giang Vũ suy nghĩ một chút, an ủi: "Sẽ không, Omega giả trang Alpha thi vào học viện quân sự, vốn dĩ chính là châm chọc trường học tuyển sinh không công bằng, học viện quân đội năm năm gần đây toàn bộ học sinh đều là Alpha, đây tuyệt đối không phải là bởi vì Omega bị thể năng cản trở, mà là thượng tầng trường học mang tâm lý kỳ thị thâm căn cố đế.
Ngươi là dựa vào thực lực thi vào trường, nhưng lại vì nguyên nhân này mà bị đuổi học, như vậy, trường học cuối tin tức tiêu cực sẽ bộc phát, nhất định sẽ dẫn đến dân chúng phản đối."
Hạ Mộc hai tay ôm đầu gối, vẫn rất bất an: "Vậy bọn họ sẽ xử lý ta thế nào, bất kể thế nào, ta cũng là ngụy tạo hồ sơ."
Giang Vũ cúi đầu chăm chú nhìn cô, nghiêm túc trả lời: "Ta đề nghị ngươi phủ nhận bản thân sửa đổi hồ sơ, một mực chắc chắn là nhà trường sai sót, bọn họ tuyệt không điều tra quan hệ gia đình của ngươi. Nếu như ngươi thừa nhận bản thân bóp méo hồ sơ, chính là cho bọn họ một lý do xử phạt ngươi, xử phạt nặng nhẹ không thể đoán trước, chỉ có thể khiến ngươi rơi vào nguy hiểm khó lườn."
Trầm mặc giây lát, Hạ Mộc gật đầu, biểu thị đồng ý.
Giang Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại, nói cho ta biết ngươi cùng đám người kia là chuyện gì xảy ra, vừa rồi ngươi nói bọn họ là bị Tần Giai Tú sai khiến? Có chứng cứ gì?"
Hạ Mộc đem chuyện đã xảy ra nói cho Giang Vũ nghe.
Vai diễn của Tần Giai Tú đổi thành Hạ Mộc, vốn là có động cơ trả thù, Giang Vũ sau khi biết được cũng không nghi ngờ, chỉ là thẳng thắn nói: "Nhưng ngươi không có chứng cứ."
Hạ Mộc sững sốt, nhìn về phía nam sinh ngã xuống đất ngất đi cách đó không xa, vội vàng nói: "Những người này làm chuyện như vậy đối với ta, chẳng lẽ không tính là chứng cứ sao?"
Giang Vũ: "Tại sao ngươi lại theo bọn họ vào tòa nhà này?"
Hạ Mộc nói ra nguyên nhân bị lừa vào đây.
Giang Vũ nhướng mày nhìn cô: "Nói đúng ra, ngươi là tự nguyện đến đây."
"Ta là bị ép buộc." Hạ Mộc sửa đúng.
Giang Vũ lắc đầu: "Camera giám sát không có công năng ghi âm, nếu chỉ xem hình ảnh, ngươi chính là tự nguyện theo bọn họ vào tòa nhà thực nghiệm."
"Biết không? Tòa nhà này có hệ thống tự động phòng vệ, tuần trước xảy ra trục trặc, hiện nay còn không mở cửa hoạt động, tất cả camera quan sát trong tòa nhà đều không hoạt động. Ngươi Ngươi bọn họ xông tới, trên người không có ngoại thương, lại làm vỡ lọ đựng dung dịch kích thích, ngươi không có bất kỳ căn cứ nào chỉ chứng hành vi phạm tội của bọn họ."
Hạ Mộc nghẹn lời nhìn Giang Vũ: "Vậy làm sao bây giờ?"
Giang Vũ: "Ngươi có thể nói là bọn họ cố ý mở lọ dung dịch kích thích ra, đồng thời có ý đồ xâm phạm ngươi, chỉ cần xác nhận điểm này, bọn họ cho dù chết ở chỗ này cũng không oan uổng.
Đừng nói bọn họ có đeo khẩu trang cách ly dự định đưa ngươi đến hội trường dẫn phát ẩu đả, tội danh kia quá nhẹ, hơn nữa rất khó kiểm chứng, cuối cùng bị phạt nhất định là ngươi, ngươi phải một mực khẳng định bọn họ nỗ lực xâm phạm ngươi."
Hạ Mộc: "Vậy Tần Giai Tú?"
Giang Vũ dừng một chút, thấp giọng trả lời: "Ba nàng ta là tâm phúc của quốc vương, trường học nội ngoại đều có thế lực khổng lồ, đám người kia tuyệt đối sẽ không khai ra nàng ta."
Hạ Mộc đè thấp giọng nói: "Ngươi muốn ta cứ như vậy buông tha nàng ta?"
Giang Vũ: "Ta có thể đứng ra thay ngươi nói chuyện với nàng ta."
"Nói chuyện?" Hạ Mộc khó có thể tin: "Đó xem như trừng phạt đối với nàng ta?"
"Thẳng thắn mà nói, mục đích của nàng ta chỉ là làm ngươi bại lộ thân phận, cho dù bị vạch trần cũng không ảnh hưởng gì, lựa chọn tốt nhất cho ngươi hiện tại, chính là tố cáo đám người có ý đồ xâm phạm ngươi."
Hạ Mộc tuyệt vọng cúi đầu, hồi lâu, tâm tình dần dần bình phục, giọng nói khàn khàn trả lời: "Cám ơn ngươi."
"Cám ơn ngươi Giang Vũ, nếu như không phải ngươi đến kịp lúc, ta hiện tại đã nằm ngoài cửa hội trường, danh dự và tiền đồ đều bị hủy."
Giang Vũ hít sâu một hơi, nhẹ giọng khuyên giải: "Ta biết ngươi bây giờ rất tức giận, nhưng nếu như ngươi không thể một chiêu phản kích, cũng chỉ có thể tạm thời bảo vệ lợi ích của mình trước."
Hạ Mộc gật đầu, vành mắt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn Giang Vũ: "Ta.... Vừa rồi quá kích động, xin lỗi, ta thật không biết... Không biết nên cảm ơn ngươi thế nào, hại ngươi dính vào vũng nước đục này, còn đả thương nhiều người như vậy..."
"Huh?" Giang Vũ bật người phản bác: "Ngươi không nên nói lung tung, bốn người bên ngoài đều là thái tử vĩ đại của chúng ta đánh ngã, bọn họ thương thế rất nghiêm trọng, nhưng tập kích thái tử là đáng bị như vậy."
Hạ Mộc nâng tay lau nước mắt, trong lòng cảm động rồi lại làm cho cô không ngừng được nước mắt: "Ngươi không cần làm như thế, ta thật không biết nên báo đáp ngươi thế nào."
Giang Vũ bên cạnh, đẩy hộp thuốc ức chế còn dư lại đến bên cạnh cô, dặn dò: "Một tuần một ống, dùng ba ống là có thể duy trì ba tháng."
Hạ Mộc cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Đây là... thuốc ức chế CHC? Không, Giang Vũ, thương hiệu này quá đắt, ta.... Tạm thời không có tiền trả lại cho ngươi."
Giang Vũ bật cười, đùa giỡn nói: "Trả tiền lại? Đùa gì thế? Ta đời này mơ ước lớn nhất chính là có thể tặng thuốc ức chế CHC cho một Omega cùng đẳng cấp với ta."
"Phốc..." Hạ Mộc ngưng khóc bật cười, đỏ mặt hỏi nàng: "Làm sao ngươi biết... Biết là và ngươi là đồng cấp..."
Giang Vũ nhún nhún vai: "Vì sao không biết? Ta thoạt nhìn giống như một Alpha không hề có kinh nghiệm sao? Được rồi, ta quả thật không có kinh nghiệm gì, nhưng ngươi đừng quên, muội muội ta Omega cấp A, mà tin tức tố của ngươi còn...mê người hơn của nàng, ta nghĩ đó là hiển nhiên."
Hạ Mộc cắn môi nhịn cười, xấy hổ, lại có một tia ngọt ngào: "Nhưng ta cũng không thể.... Cứ như vậy vô duyển vô cớ nhận đồ của ngươi, ta đã tự mua một hộp rồi."
Giang Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Nếu không thì sao? Ngươi định bảo ta mang hộp thuốc này về? Mang về làm gì? Nhân viên quầy thuốc nói cho ta biết loại thuốc này có thể mỹ dung dưỡng nhan, hay là ta tự tiêm hai ống thử xem, hy vọng các học sinh không nên vì vậy cười nhạo ta."
Tâm tình trầm thấp của Hạ Mộc nhất thời bị quét sạch, thẹn thùng cười nói: "Biết rồi, vậy ta nhận lấy, bất quá ta sẽ chia ra hàng tháng trả tiền lại cho ngươi, hy vọng ngươi đừng ngại phiền phức."
Giang Vũ khẽ cười một tiếng, nhìn chăm chú nữ sinh trước mắt: "Xưa nay chưa từng thấy một Omega cứng đầu như thế, thảo nào thi được vào trường này."
Hạ Mộc vừa định giải thích, chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ thống khổ.
Hai người vội vàng quay đầu nhìn lại — người nam sinh nằm gần cửa mơ mơ màng màng đứng lên, bưng gáy đỡ từng đứng dậy.
"Ta đến xử lý." Giang Vũ đứng lên, cất bước đến trước cửa, cúi đầu nhìn kỹ nam sinh kia: "Tỉnh?"
* * * *
Mấy nam sinh lần lượt thanh tỉnh, những người ngoài cửa bị nổ cả người đầy thương tích, còn bị mảnh vụn linh kiện đâm vào thân thể, mặt đầy vết máu đứng cúi đầu trước mặt Giang Vũ.
Kế hoạch thất bại, đám nam sinh có tật giật mình, thầm nghĩ giải quyết riêng, nhưng dụng cụ của phòng thí nghiệm bị chấn động đỗ vỡ, khóa mật mã hơn một vạn tệ thành sắt vụn, trường học không thể nào không truy cứu, bọn họ chỉ có thể lựa chọn tự thú.
Trải qua một phen tranh luận, đám người cuối cùng quyết định, nghe theo sự sắp xếp của Giang Vũ.
Giang Vũ gọi bảo vệ đến, đám người bị đưa đến phòng giáo vụ, người bị thương nặng thì đến phòng y tế trước.
Hạ Mộc bị thẩm vấn hơn một giờ, sự tình thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, chủ nhiệm tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng cũng không lập tức báo cáo lãnh đạo mà chỉ bảo cô về nhà trước, chờ thông báo.
Lúc ra khỏi cổng trường, đã hơn mười giờ đêm, kịch tổ sớm giải tán, Giang Mị về nhà trước một bước, Giang Vũ chỉ đành đón xe tiễn Hạ Mộc về nhà.
Dọc đường, hai người trầm mặc tương đối.
Lúc sắp xuống xe, Giang Vũ mới lên tiếng an ủi: "Về nghe nghỉ ngơi sớm một chút, không cần phải quá lo lắng, chuyện này dính dáng đến tiểu thái tử, nhà trường nhất định sẽ xử lý âm thầm."
Hạ Mộc gật đầu: "Ta đã nghĩ thông suốt, cùng lắm thì chuyển trường, có thể ta vốn cũng không nên miễn cưỡng ở lại trường này."

Giang Vũ nghiêm túc cường điệu: "Bọn họ sẽ không đuổi hỏi ngươi, tin tưởng ta, Hạ Mộc."
Hạ Mộc cúi đầu: "Cảm ơn ngươi."
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, chợt nghe thấy giọng nói nghi ngờ của ba: "Bảo bối? Tạo sao lại về trễ như vậy, mẹ ngươi đến trường tìm ngươi."
"Tập tập luyện đến tối, ta không gặp mẹ, ngươi mau gọi điện thoại cho nàng trở về đi." Hạ Mộc vội vội vàng vàng tiến vào phòng ngủ, thay quần áo dính đầy thuốc kích thích, tắm rửa sạch sẽ.
Ngày hôm sau, không đợi được trường học thẩm vấn, lại chờ đến điện thoại của biểu tỷ.
"Trường học vừa phái người đến, điều tra hồ sơ của ngươi! Xảy ra chuyện gì?" Bên kia điện thoại biểu tỷ giọng nói kinh hoảng.
Hạ Mộc lên sân thượng, ôm điện thoại nhỏ giọng trả lời: "Ngươi không cần lo lắng, bọn họ sẽ không tra ra ngươi."
"Sao lại không! Bọn họ nói là bộ phân bọn ta ghi thông tin sai sót, một khi trường học biết quan hệ của ta và ngươi, nhất định sẽ hoài nghi là ta cố ý sửa đổi thông tin của ngươi trong hồ sơ!"
Hạ Mộc: "Bọn họ sẽ không điều tra, tin tưởng ta, nếu như có chuyện, ta sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."
Đầu kia biểu tỷ trầm mặc chốc lát, thở dài: "Ngươi biết ta không phải có ý này, nếu như gặp chuyện, ta cũng sẽ không để một mình ngươi gánh chịu, là ta tự nguyện giúp ngươi, sẽ không trách ngươi."
"Cảm ơn ngươi, tỷ."
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Sau khi tan việc ta đến nhà ngươi nói."
"Buổi chiều ta đến trường tập kịch, để hôm khác đi."
"Tập kịch? Ngươi tham gia bộ kịch lịch sử kia sao?!"
"Đúng vậy."
"Trời ạ! Tại sao ngươi không nói cho ta biết! Ngươi nhận được vai gì? Là tiểu nha hoàn của Cố phủ? Cung nữ? Ngươi có nhìn thấy thái tử không? Trời ạ! Sao ngươi không sớm nói cho ta biết! Buổi chiều ta phải đến xem thử! Nói không chừng có thể được chụp ảnh cùng điện hạ!"
Hạ Mộc á khẩu không trả lời được, lực chú ý của người này cũng quá dễ dàng bị dời đi, công việc cũng sắp mất, còn muốn chụp ảnh chung cùng vương trữ.
"Hay là buổi chiều năm giờ ngươi đến hội trường tìm ta đi, hôm nay Trứng Cuốn điện hạ có thể cũng đến, nhưng ngươi không thể đến chụp ảnh chung, có vệ sĩ đi theo."
* * * * *
Nghỉ ngơi giữa buổi, Hạ Mộc bước nhanh ra hội trường, tìm một lý do ứng phó bảo an, dẫn biểu tỷ chờ ở ngoài cửa vào trong.
"Ngươi thế nào lại ăn mặc như MC dạ tiệc?" Hạ Mộc nghi ngờ liếc xéo biểu tỷ ăn mặc khoa trương.
"Diện kiến vương trữ, đương nhiên phải mặc trang trọng một chút." Biểu tỷ tháo kính mác xuống, nhét vào trong túi xách, mở to hai mắt, tìm kiếm Trứng Cuốn điện hạ trên sân khấu.
Hạ Mộc lúng túng mỉm cười: "Xấu hổ a biểu tỷ, điện hạ hôm nay đang giận dỗi ta, có thể sẽ không chịu gặp chúng ta."
" Giận dỗi với ngươi?" Biểu tỷ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Mộc: "Điện hạ làm sao sẽ phản ứng ngươi?"
Hạ Mộc nhún vai: "Bởi vì điện hạ diễn chính là nữ đế lúc nhỏ, mà ta đúng lúc diễn chính là Cố Sanh."
Biểu tỷ hóa đá vài giây, lập tức nhíu mày phản bác: "Đừng nói đùa, ta nghe đồng sự nói qua, diễn tiểu thư đồng là tên cái gì Tần...Tần..."
"Bây giờ là ta." Hạ Mộc nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi không tin, có thể lên diễn đàn xem thử, danh sách diễn viên đã sửa lại."
Chinh lăng chốc lát, biểu tỷ thần sắc lúng túng mỉm cười, thấp giọng nói: "Ngươi vận khí thật tốt, có phải tiểu di nhờ quan hệ, lấy được nhân vật này cho ngươi không?"
"Mẹ ta và trường học có thể có quan hệ gì?" Hạ Mộc bất đắc dĩ mỉm cười: "Nếu như có bản lãnh đó, ta đâu cần làm phiền ngươi giúp ta sửa hồ sơ."
"Ha ha." Biểu tỷ nặn ra một nụ cười chua chát: "Phải, nhà ngươi trước kia lúc chưa gặp chuyện, cũng giúp nhà ta không ít việc, bây giờ có thể đưa ngươi vào trường này, trong lòng ta cũng cảm thấy yên tâm."
Hạ Mộc mỉm cười, thật ra không mấy thích nghe lời này, trường học là chính cô thi vào.
Lúc đầu, cả nhà biểu tỷ nghe nói cô muốn thi vào học viện quân đội, châm chọc khiêu khích khuyên cô đừng nằm mơ, nói cái gì mà thể năng của Omega căn bản không thể vượt qua khảo hạch.
Hạ Mộc thuận miệng nói: "Nếu như ta không thi đậu, chỉ có thể là bởi vì trường học có thành kiến với Omega."
"Ngươi đây là bị chứng vọng tưởng đi?" Biểu tỷ lúc đó âm dương quái khí khuyên cô: "Đừng tưởng rằng toàn bộ xã hội đều cố ý khó xử Omega chúng ta, ngươi cho dù giả dạng làm Alpha đi, đến lúc kiểm tra thể năng, vẫn sẽ bị loại thôi."
Hạ Mộc nghiêm túc ngẩng đầu nhìn biểu tỷ: "Không thể nào."
"Muốn đánh cuộc không?" Biểu tỷ nhịn không được cười: "Ta làm việc trong bộ phận tuyển sinh, giúp ngươi sửa chút thông tin lúc ghi danh rất đơn giản, bất quá ngươi khẳng định thi không đậu."
Vì vậy, Hạ Mộc dùng thành tích văn hóa đứng đầu, thể năng top mười, thành tích tổng hợp xếp thứ ba toàn quốc, thi vào học viện quân đội.
Mặc dù là vô ý thúc đẩy thành công của Hạ Mộc, nhưng biểu tỷ vẫn đem chuyện này trở thành ân đức lớn lao của nàng đối với Hạ Mộc, trực tiếp giống như trả xong tất cả ân tình lúc trước Tô Ngữ Mạt giúp nhà nàng giải quyết tất cả khó khăn.
Bất quá, Hạ Mộc cũng là thật tâm cảm kích sự giúp đỡ của biểu tỷ, dù sao, biểu tỷ phối hợp cô giấu diếm sự thật, cũng gánh chịu mạo hiểm không nhỏ.
Hai người đứng ở góc hội trường nói chuyện trường học điều tra hồ sơ sai sót.
"Ngươi không cần phải quan tâm chuyện này, ta chỉ nói mình không biết chuyện, trường học không xử phạt được ta, cũng không rõ ràng lắm cụ thể là ai ghi sai thông tin, chỉ có thể lẳng lặng cho qua."
Biểu tỷ miễn cưỡng mỉm cười: "Như vậy là tốt nhất, ta cũng hy vọng ngươi có thể ở đây yên ổn học đến tốt nghiệp."
"Cảm ơn ngươi, biểu tỷ." Hạ Mộc thân mật khoát tay nàng.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Giang Vũ: "Ngươi ở nơi này?"
Hạ Mộc quay đầu, lập tức nở nụ cười ngoắc tay với Giang Vũ.
Giang Vũ trong tay cầm hai lon nước ngọt, vốn định cho Hạ Mộc một lon, nhìn thấy một cô gái xa lạ đứng cạnh cô, nên đành tặng cả hai lon: "Khát nước không?"
Hạ Mộc xua tay từ chối: "Không cần không cần, ngươi là mua cho Đông Na đi?"
Giang Vũ vẫn đưa cho cô: "Chỗ ta vẫn còn, đây là cho ngươi... Và bạn ngươi."
"Oh." Hạ Mộc bận rộn kéo biểu tỷ đến giới thiệu: "Đây là biểu tỷ của ta, Chu Mẫn Lôi, hôm nay đến thăm ta."
"Xin chào." Giang Vũ lễ độ gật đầu với Chu Mẫn Lôi, đôi mắt phượng lộ ra vẻ anh khí bừng bừng của Alpha.
Chu Mẫn Lôi trợn mắt hốc mồm nhìn nữ sinh cao hơn nàng một cái đầu trước mắt, nội tâm có một vạn con ngựa hoang đang rít gào, người này là Giang Vũ! Người này là Giang Vũ! Nha đầu kia lại còn câu được Giang Vũ!
Nàng rốt cuộc ý thức được, bản thân 'ban cho' Hạ Mộc không chỉ là một danh ngạch học ở trường học đỉnh cấp, mà còn là mạng giao thiệp đứng đầu thế giới, cùng với tiền đồ vô lượng.
Hạ Mộc hôm nay đóng vai sủng phi của vương trữ Địch Hách Lạp, còn lôi kéo quan hệ với Giang gia.
Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì!
"Tỷ?" Hạ Mộc nhìn thấy Chu Mẫn Lôi sững sờ tại chỗ, khe khẽ chọt bả vai nàng: "Ngươi tại sao không nói chuyện?"
Chu Mẫn Lôi lấy lại tinh thần, vội vàng mỉm cười vươn tay với Giang Vũ: "Xin lỗi, ta quá kích động, ta làm việc ở trường học, thường nghe nói đến ngươi."
Giang Vũ bắt tay nàng, cười nói: "Là chuyện tốt hay là chuyện xấu?"
"Đương nhiên là tốt!" Chu Mẫn Lôi kích động nói: "Ngươi thật sự... Quá ưu tú, ta vẫn, đặc biệt thưởng thức ngươi."
Giang Vũ lễ độ gật đầu cảm ơn, sau đó nói chuyện với Hạ Mộc.
"Tỷ của ta hôm nay đến, là muốn nhìn thử ấu tể Địch Hách Lạp." Hạ Mộc cười đùa.
Giang Vũ cười một tiếng: "Điện hạ vẫn không thể chấp nhận sự thật ngươi không có mùi vị, đang nằm trong lòng Đông Na tìm kiếm an ủi, chúng ta không tiện làm phiền."
Chu Mẫn Lôi đi ở bên cạnh hai người, cảm giác mình giống như không khí.
Nàng đời này đều không nghĩ tới mình có thể sóng vai cùng quý tộc, chuyện trò vui vẻ, tiểu di Tô Ngữ Mạt của nàng trước đây là đặc công hoàng gia, tiền lương một tháng cộng thêm tiền thưởng nhiệm vụ, bằng tiền lương hai năm của ba miệng ăn Chu gia bọn họ.
Tô Ngữ Mạt ra tay vô cùng hào phóng, thường mua cho nàng quần áo và túi xách hàng hiệu.
Mấy năm trước, ba của Chu Mẫn Lôi bị lừa, đứng ra bảo lãnh cho một người bạn, khiến gia đình nợ hơn mười vạn, cũng là Tô Ngữ Mạt trả hơn một nửa thay gia đình nàng.
Chu Mẫn Lôi rất cảm kích tiểu di, ước ao năng lực của nàng, ước ao biệt thự nhà nàng ở trung tâm thành phố, đồng thời, trong tư tưởng đố kỵ Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa từ nhỏ được sống như công chúa.
Nếu như Tô Ngữ Mạt là mẹ của nàng thì tốt biết mấy?
Suy nghĩ này, kéo dài đến khi Tô Ngữ Mạt dính dáng đến vụ án trộm cắp buôn bán quốc bảo.
Hạ gia một đêm nghèo rớt mồng tơi, bởi vì giao tình với vương hậu, mới bảo vệ được một số bất động sản.
Cả nhà Chu Mẫn Lôi vì thế rất thất vọng, sau này không thể tiếp tục ỷ lại thân thích nữa, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ dần dần phát giác lạc thú nào đó.
Hạ gia trước nay cao cao tại thượng, hôm nay cuộc sống còn gian nan hơn bọn họ.
Một loại cảm giác về sự ưu việt vặn vẹo khiến Chu Mẫn Lôi say mê việc bố thí cùng đồng tình Hạ Mộc.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng không hy vọng Hạ Mộc hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh, thậm chí sống tốt hơn nàng.
Chu Mẫn Lôi ở hội trường chốc lát, liền vội vã cáo biệt cùng Hạ Mộc.
Sau đó ngựa không ngừng vó chạy tới phòng giáo vụ, đặt lịch hẹn lãnh đạo phòng giáo vụ.
Ngồi trước bàn làm việc của lão đạo, Chu Mẫn Lôi cúi đầu, run giọng nói: "Là về chuyện hồ sơ của Hạ Mộc có sai sót, ta phải thẳng thắn với ngài..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.