Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 136:




Tất cả từng bước tiến hành, ngoại trừ cố ý kéo dài thời gian, Hạ Mộc không lộ ra chút kẽ hở.
Lúc giao hàng, cô kéo dài thời gian kiểm tiền.
Đám người giám sát cô có chút nghi hoặc, nhưng quá trình hành động của Hạ Mộc, không khác biệt với nội dung nhiệm vụ của bọn họ nhận được, cho nên bọn họ cũng không có cảm thấy khác thường.
Toàn bộ quá trình giao dịch, kéo dài hơn bốn mươi phút so với trong kế hoạch, đợi lúc Hạ Mộc nói ra địa điểm cất giấu bức họa cổ, cảnh sát mai phục tại xung quanh nhất thời nối đuôi nhau mà đến, trọng trọng bao vây tám người của hai bên.
Hạ Mộc và đám người kia cùng bị áp giải lên xe cảnh sát, một nữ cảnh sát trẻ tuổi ngăn cản cảnh viên áp giải Hạ Mộc, thì thầm vài câu với hắn.
Nàng đại khái là chỉ rõ thận phận 'tai trong' của Hạ Mộc, vì vậy, Hạ Mộc được đưa vào trong một chiếc xe khác.
Tuy rằng không thể lập tức chứng thực sự trong sạch của Hạ Mộc, nhưng đội trưởng cảnh đội vô cùng thán phục khi nghe nói cô là tai trong, sau khi nghe xong lập tức bắt tay cô, cảm ơn cô hi sinh cùng cống hiến góp phần triệt phá đường dây tội phạm này.
Lúc xe cảnh sát chạy đến xưởng gia công, sắc trời âm trầm, tầng mây u ám dường như tích đầy nước, chỉ chờ đợi tẩy rửa hết mọi ô uế của thế gian.
Xung quanh là tiếng còi cảnh sát đinh tai nhức óc, các cảnh sát vũ trang hạng nặng, nâng cao tấm chắn, vô số họng súng nhắm thẳng vào tất cả lối ra của phân xưởng.
Hạ Mộc ngồi trong xe cảnh sát, nhìn trên đầu nam nhân mặc áo blouse trắng trùm vải đen, bị hai cảnh sát áp giải ra khỏi cửa công xưởng.
Đại khái là hai bên đã nổ súng, có những kẻ cả người là máu lần lượt được khiêng ra bằng cáng cứu thương.
Hạ Mộc vừa nhìn liền nhận ra nam nhân tóc đỏ dâm loạn kia.
Nam nhân này thương thế rất nặng, gãy một chân, hai tay ôm lấy bắp đùi, vô lực kêu rên trên cáng cứu thương.
Âm thanh càng lúc càng xe, mãi đến khi cửa xe cảnh sát phịch một tiếng, vững vàng đóng lại, tất cả tội phạm đều sa lưới pháp luật.
Hạ Mộc không biết hình dung tâm tình của bản thân lúc này như thế nào, tựa như bầu trời âm trầm, áp lực, lại tràn ngập sức mạnh, chỉ chờ cơ hội bộc phát.
Không bao lâu, cô nhìn thấy một 'kẻ ăn xin' bẩn thỉu tóc xám trắng, bị người áp giải ra ngoài, ánh mắt kiên nghị của Hạ Mộc nhất thời mềm xuống.
"Đó là ba ta! Đó là ba ta!" Hạ Mộc kích động đấm liên tục vào cửa xe.
Trước đó, người trong xe đều đang thán phục vì sự dũng cảm của cô gái này.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới từ trên người cô, thấy được cảm giác yếu đuối chân thực cô một người bình thường.
Bởi vì tạm thời không thể để cô tự do, đội trưởng gật đầu, mấy cảnh sát cùng nhau dẫn theo Hạ Mộc xuống xe.
Cách đó không xa, nam cảnh sát mặc thường phục kia nhìn thấy Hạ Mộc, lập tức ra khỏi đoàn người, bắt tay cô.
"Nhờ có sự giúp đỡ của ngươi, chúng ta thuận lợi vây bắt được băng nhóm tội phạm, cũng thu được đoạn ghi âm làm chứng cứ, hành động lần này..."
Hắn còn chưa nói xong, cách đó không xa lại truyền đến một đợt tiếng còi xe cảnh sát.
Lại một đợt cảnh sát đến.
Hạ Mộc vốn tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, lại phát hiện nam cảnh sát sau khi nhìn thấy đoàn xe mới đến, thần sắc lập tức đông cứng.
Hạ Mộc không hiểu ra sao – đội cảnh sát mới đến mang vũ trang xuống xe, chế phục trên người bọn họ, không giống với cảnh phục của nhóm cảnh sát trước.
Cảnh sát của mỗi quốc gia cảnh phục đều khác nhau, tựa như cảnh phục đặc công Phục Áo, trong mắt cảnh sát, cũng là một nhánh của cảnh sát Phục Áo, nhưng nhiệm vụ và tính chất công việc thực tế lại không giống nhau.
Cho nên, thấy biểu tình của nam cảnh sát, trong lòng Hạ Mộc lập tức dâng lên dự cảm bất tường.
Cô hoài nghi đám người này là đến 'tranh công'.
Loại chuyện này thường xảy ra trong nước, những đội cảnh sát cảnh sát tranh đoạt công phá án, trái lại dễ dẫn đến vụ án bị rối loạn.
"Bọn họ là ai?" Hạ Mộc nghi hoặc hỏi.
Nam cảnh sát trả lời: "Cảnh sát cơ động của khu vực này."
Trong lòng Hạ Mộc có chút bồn chồn: "Các ngươi là cảnh sát chống buôn lậu, vụ án này đương nhiên hẳn là do các ngươi tiếp nhận?"
Nam cảnh sát nhíu mày lắc đầu: "Đây là khu vực bọn họ phục trách."
Hạ Mộc vội hỏi: "Vậy thì thế nào? Tội phạm đã bắt được, bọn họ dù sao cũng không thể đến gây thêm rắc rối đi?"
"Đúng vậy, những người này là rắn độc ở đây, nhất định không ít nhận hối lộ của tội phạm, nói khó nghe một chút, xem như là có quan hệ lợi ích, rất có khả năng bọn họ muốn tranh giành nhận xử lý vụ án này, sau đó đè vụ án này xuống."
Hạ Mộc hít một ngụm lãnh khí.
Loại chuyện này, không có khả năng phát sinh ở Phục Áo, nhưng ở đây lại không xác định, dù sao cũng là một quốc gia nhỏ kinh tế đang phát triển, lỗ thủng pháp luật rất nhiều, cảnh sát và tội phạm cấu kết là không hiếm có.
Mắt thấy đội cảnh sát mới đến hùng hổ tranh đoạt quyền khống chế tội phạm, Hạ Mộc chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.
Đây là kết quả cô liều mạng đổi lấy, tuyệt không thể thất bại vào phút cuối cùng.
Hạ Mộc mượn điện thoại của nam cảnh sát, cấp thiết gọi điện thoại cho đồng sự ở quốc nội.
"Trần đội, ta là Hạ Mộc."
Bên kia điện thoại không trực tiếp đáp lại, đội trưởng đại khái là đang ở cảnh cục, lập tức thét to: "Hạ Mộc có tin tức rồi!"
Nghe được một trận phấn khởi hoan hô, Hạ Mộc bình tĩnh lên tiếng: "Đội trưởng, kế hoạch thuận lợi, hiện tại tội phạm đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ, nhưng nội bộ bọn họ có xung đột lợi ích, vụ án này rất có khả năng sẽ bị đè xuống! Ta cần sự trợ giúp khẩn cấp!"
Bên kia đội trưởng Trần dừng một chút, do dự mà lên tiếng: "Hạ Mộc, ngươi hãy nghe ta nói, trước đó bọn ta đã liên hệ đại sứ quán, nhưng quốc gia không phê chuẩn hành động, bọn ta không có lệnh hợp tác truy bắt, cũng không có quyền mang theo trang bị vũ khí..."
Không phê chuẩn?
Nghe đến đó, thần sắc của Hạ Mộc thoáng chốc trắng bệch, máu cả người nhất thời ngưng kết thành băng.
Cô nghiêng đầu, thấy đám cảnh sát khu vực buộc đội trưởng đội chống buôn lậu phải giao đoạn ghi âm ra, cũng hùng hổ đem tội phạm nhất nhất áp giải và xe của mình...
Hạ Mộc nắm chặt hai tay, trong mắt đầy tơ máu.
Cô gần như muốn bóp nát điện thoại bên tai, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời mây đen áp đỉnh, tràn ngập bi phẫn dường như muốn hóa thành mưa to trút xuống.
Cứ như vậy mà kết thúc sao?
Bảo vệ cái thiện trừng trị cái ác, thiên đạo luân hồi, mọi việc cũng là buồn cười như thế.
Một giọt nước mua lạnh lẽo rơi trên mặt cô, bầu trời vang lên tiếng sấm đầu tiên.
Hạ Mộc ngửa đầu nhìn trời, có một loại cảm giác vô lực thâm nhập cốt tủy.
Đột nhiên, một trận xao động tựa như sóng biển kéo đến, Hạ Mộc mở to hai mắt nhìn lại.
Trực thăng thành đội, che thiên tế nhật bay về phía công xưởng.
Đôi mắt cực kỳ bi ai của Hạ Mộc phút chốc phát ra một tia sáng, cô nhìn thấy trên trực thăng quân dụng, in biểu tượng của liên quân Ba Lan Đảo!
Tiếng trực thăng ầm ầm dần dần biến mất, cô nghe thấy trong truyền đến truyền đến giọng nói lo lắng của đội trưởng: "Hạ Mộc? Ngươi nghe thấy sao? Ngươi hãy nghe ta nói, ngươi có thể liên hệ đại sứ quán địa phương, người của điện hạ đang đến! Bọn họ nhất định sẽ đến giúp đỡ!
Bọn ta sau nhiều lần bị ngăn chặn ở cửa khẩu hải quan, kinh động quốc hội, cao tầng bác bỏ yêu cầu truy bắt của bọn ta, nhưng điện hạ cũng vì vậy nhận được tin tức, âm thầm liên hệ bọn ta, lấy đi thiết bị định vị ngươi để lại cho bọn ta..."
Hạ Mộc đờ đẫn nhìn trực thăng trên bầu trời.
Phi cơ dẫn đầu mở cửa, Đại Nha và Đại Tây mặc quân phục của liên quân, hưng phấn nhìn Hạ Mộc hô to: "Hạ Mộc! Nha ca của ngươi đến rồi!"
Trong nháy mắt, mưa rơi tầm tả.
Hạ Mộc không nghe thấy hắn đang nói cái gì, chỉ là ngây ngốc nhếch môi, cả khuôn mặt nhăn thành một khối, không biết là cười hay là khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa, điên cuồng trút xuống.
"A!"
Cô phát ra tiếng hô tựa như gào khóc, một lần lại một lần, nhìn bầu trời điên cuồng gào thét.
Dang hai tay, nghênh đón nước mưa, hoặc là, nghênh đón thắng lợi cuối cùng!

Có quyền hạn truy nả tối cao của liên hiệp quốc, tội phạm thuận lợi bị áp giả về Phục Áo.
Hạ Thụy An ở địa phương điều dưỡng hai ngày, cạo đi râu mép, cắt tóc, vết thương do đạn trên cánh tay đã trải qua kiểm tra, cả người già đi rất nhiều so với mấy tháng trước.
Hạ Mộc đau lòng ba cô, ba cô lại rất lạc quan, trái lại còn an ủi cô.
"Có thể sống sót thấy nữ nhi bảo bối của chúng ta một người một ngựa tiêu diệt phạm tội, ta còn có cái gì oán giận?"
Hạ Thụy An ôm nữ nhi: "Ngươi cũng không biết, ta kiêu ngạo vì ngươi đến mức nào. Ngươi từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là niềm tự hào của ba mẹ, luôn mang đến cho ba mẹ đủ loại kinh hỉ, nhưng lần này, ngươi triệt để vượt qua tưởng tượng của ba, ngươi là một anh hùng!"
Dưới sự cổ vũ của ba, tâm tình của Hạ Mộc cũng dần dần thoát khỏi lo lắng.
Tất cả kết thúc, tội phạm cuối cùng sa lưới, không lâu nữa sẽ chịu sự chế tài của pháp luật.
Sau khi về nước, vợ chồng Hạ gia nhận được lời xin lỗi công khai của cơ quan chấp pháp.
Tài sản bị tịch thu được trả lại, chức danh đặc công của ba mẹ cũng sẽ khôi phục, hưởng thụ phúc lợi của đặc công xuất ngũ.
Dĩ nhiên, còn có phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất danh dự các loại bồi thường.
Mười tuổi năm ấy, tai họa từ trên trời giáng xuống, cả nhà các nàng, trong đêm mưa tăm tối, gian nan vượt qua mười ba năm.
Mãi đến hôm nay, Hạ Mộc tự tay xé mở mây đen, khiến ánh nắng một lần nữa chiếu sáng đại địa.

Hạ Mộc và ba không ở lại quá lâu, ngày thứ ba liền theo Đại Nha bọn họ cùng nhau về nước.
Trước khi lên máy bay, Hạ Mộc mượn điện thoại của Đại Tây gọi cho Quyển Quyển, lại nghe thấy thông báo 'số máy không tồn tại'.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Đại Nha và Đại Tây: "Quyển Quyển đổi số điện thoại rồi?"
Đại Tây ngậm kẹo que, liếc mắt nhìn về phía Đại Nha.
Đại Nha thần sắc tựa hồ có chút xấu hổ, cố ý tìm đề tài ngắt lời.
Hạ Mộc mờ mịt nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.
Bỗng nhiên ý thức được, hành động cứu viện lần này, Quyển Quyển cũng không tự mình tham dự.
Có phải Quyển Quyển còn đang tức giận hay không?
Nhưng nếu Quyển Quyển đã âm thầm ra tay giúp đỡ, hẳn là đã đoán được kế hoạch của cô, vậy...
Hạ Mộc cấp thiết đến trước mặt Đại Nha, khẩn trương hỏi: "Quyển Quyển đổi số điện thoại rồi sao? Ta còn không báo bình an với nàng."
Đại Nha xấu hổ mỉm cười: "Không có việc gì, hai ngày trước ta vừa gọi điện cho nàng."
Hạ Mộc kinh ngạc nhìn hắn: "Có phải Quyển Quyển không muốn nói chuyện với ta hay không? Nàng biết kế hoạch của ta sao?"
Đại Nha thấy cô không chịu bỏ qua, khó xử cúi đầu.
Hạ Mộc không muốn khó xử hắn, nhưng lúc này trái tim cô giống như đang treo ở cổ họng, bức thiết muốn biết tình huống của Quyển Quyển, chỉ có thể ưỡn ngực nghiêm mặt truy vấn: "Nàng không biết sao? Ta muốn giải thích với nàng, ngươi nói cho ta biết số điện thoại mới của nàng có được hay không?"
"Không cần." Đại Nha bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Quyển Quyển tháng trước đi hỏi Milna, nhưng Milna không chịu nói. Quyển Quyển đã đoán được ngươi là một mình hành động, chỉ là không biết kế hoạch cụ thể của ngươi, hiện tại cũng đã biết."
Một trận trầm mặc.
Hạ Mộc hít sâu một hơi, run giọng hỏi hắn: "Có phải Quyển Quyển không muốn nói chuyện với ta nữa?"
Đại Nha hé miệng, cúi đầu không nói chuyện.
Đại Tây vỗ vai Hạ Mộc, ngậm kẹo que, mồm miệng không rõ mà an ủi cô: "Quyển Quyển chúc ngươi sau này thuận buồm xuôi gió."
Câu an ủi này, quả thực giống như đạn bắn thẳng vào tim Hạ Mộc.
Đại Nha biết Đại Tây không biết an ủi người khác, lập tức cho nàng một ánh mắt ý bảo nàng 'tránh sang một bên'.
Môi của Hạ Mộc trắng bệch, thần sắc khẩn trương nhìn Đại Nha: "Ta... Ta có thể giải thích, ngươi nói cho ta biết số điện thoại của Quyển Quyển! Ta sợ kế hoạch lần này thất bại, cho nên..."
"Cho nên ngươi dùng phương pháp vô cùng tàn nhẫn, khiến Quyển Quyển hết hy vọng?"
Đại Nha cuối cùng dỡ xuống ngụy trang, trên mặt lộ ra vẻ trách cứ, lạnh nhạt nhìn cô: "Hạ Mộc, ta nói với ngươi một câu thật lòng đi, mọi người đều từng luyến ái, ta cảm thấy ngươi nếu như tôn trọng đối phương, tối thiểu ngươi vẫn phải cho đối phương quyền biết rõ sự thật, không thể luôn dùng lý do ta là vì muốn tốt cho ngươi, tự chủ trương tự ra quyết định."
"Quyết định đó đều là xuất phát từ suy nghĩ của ngươi, người khác không nhất định có thể chấp nhận, ngươi dù sao cũng nên cho người ta quyền lựa chọn đúng không?
Còn nữa, ngươi làm như thế, cũng không phải lần đầu tiên đúng không? Ngươi gặp khó khăn, có từng tìm Quyển Quyển bàn bạc sao?
Ta coi như là nhìn Quyển Quyển lớn lên, một người luôn rất hoạt bát, lần này thiếu chút nữa bị ngươi chọc giận ra bệnh tâm thần, hơn một tháng không chịu gặp người."
Hạ Mộc á khẩu không trả lời được, một lát sau mới mở miệng: "Vài lần trước, là bởi vì bệ hạ hắn..."
Đại Tây bỗng nhiên ngắt lời cô, tựa như nói đùa: "Quyển Quyển nói, ngươi từ nhỏ đến lớn, một khi gặp phải vấn đề, lựa chọn đầu tiên nhất định sẽ là từ bỏ nàng, chưa từng ngoại lệ – người nhà, danh dự, công việc, có thể ngay cả chó mèo lang thang trong tiểu khu, địa vị cũng xếp trên Quyển Quyển."
Nàng nói xong cũng bị chính mình chọc cười.
Lời này đại khái là lúc Quyển Quyển tự giễu đã nói ra, Đại Tây cảm thấy hài hước, muốn làm sống động bầu không khí, kết quả trực tiếp nói đến Hạ Mộc sắc mặt trắng bệch.
"Không phải, không phải!" Hạ Mộc cấp thiết lắc đầu, tựa như cầu xin nhìn về phía Đại Nha: "Ngươi nói cho ta biết số điện thoại, ta phải chính miệng giải thích với Quyển Quyển!"
"Vô dụng." Đại Nha không thể tránh được mà nhìn về phía cô: "Xem như xong rồi, Hạ Mộc, ngươi bình an, như vậy đủ rồi."
Một tháng trước, Đại Nha dẫn theo Quyển Quyển đến ngoại thành giải sầu.
Buổi tối hôm đó tinh quang đặc biệt chói mắt, Quyển Quyển nằm trên ghế dài, thần sắc u buồn nhìn đầy trời tinh tú.
Chính là đêm đó.
Đại Nha thấy, trong mắt Quyển Quyển dần hiện ra cảm giác tựa như nhìn thấu, nhìn bầu trời cong khóe môi, một lần nữa nở nụ cười.
Đại Nha cầm đồ uống và thịt nước đến, hỏi Quyển Quyển: "Nhìn cái gì đây? Hài lòng như thế?"
Quyển Quyển đứng lên, hưng phấn chỉ vào một ngôi sao trên bầu trời, nói với hắn: "Ngươi nhìn thấy không? Ngôi sao rất sáng kia."
Đại Nha biết, quyển mao tể này sau khi bị mối tình đầu vứt bỏ, tinh thần vẫn không quá bình thường, cho nên cảnh giác hỏi ngược lại: "Làm sao vậy?"
Quyển Quyển lộ ra thần sắc tự tin thong dong trước kia, thản nhiên giải thích: "Nó chói mắt như vậy, bao nhiêu người sẽ bị nó hấp dẫn, bắt đầu mù quáng mê luyến và truy đuổi.
Nhưng nó cách chúng ta mấy vạn năm ánh sáng, chúng ta thấy, cũng là tinh quang của nó cách nghìn vạn năm ánh sáng.
Trên thực tế, có thể nó sớm đã diệt vong, chỉ tồn tại trong quá khứ, chúng ta cũng chỉ có thể thấy quá khứ của nó."
Lúc đó, Đại Nha mặt không biểu tình mà nghe, trong lòng lại đang suy nghĩ: "Xong, xong rồi, có cần liên hệ bệnh viện tâm thần không?"
Quyển Quyển cười một tiếng, ngửa đầu nhìn ngôi sao kia, dường như dỡ xuống tất cả thống khổ cùng không cam lòng, lẩm bẩm lên tiếng: "Cho tới nay, ta theo đuổi, cũng là hình ảnh ta tự cho là hoàn mỹ, là thiếu nữ sống trong hồi ức của ta.
Nàng của khi đó, có lẽ đã sớm không còn tồn tại nữa, tất cả nỗ lực của ta, đều là vì huyễn ảnh của trước kia, một huyễn ảnh không tồn tại, cho nên mới thất bại thảm hại."
Quyển Quyển quay đầu lại nhìn hắn, mái tóc dài tự như hải tảo được gió đêm thổi tung, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới tinh quang cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh: "Ngươi hiểu không Đại Nha? Sai lầm chính là ta."
Đại Nha cảm thấy rất nghi hoặc, những lời này là có ý gì?
Thì ra, thất tình còn có thể cải tạo một ấu tể 'ăn hàng' ngốc nghếch thành một ấu tể của 'nghệ thuật'.
Đại Nha suy nghĩ một hồi lâu, mới đại khái hiểu rõ hàm ý trong lời nói của nàng.
Khi đó, hắn đã biết, Quyển Quyển là thật sự quyết định buông tay rồi.

Tề Chí An bị triệu kiến khẩn cấp, hắn chỉnh lại chiếc nơ trên cổ, đi vào phòng sách của quốc vương, cung kính mà cúi đầu: "Có gì căn dặn sao? Bệ hạ."
Quốc vương đỡ trán, không nhìn thấy thần sắc, cả căn phòng dường như lâm vào sự yên lặng tuyệt vọng.
"Bệ hạ?" Tề Chí An thân thiết tiến lên một bước: "Ngài khó chịu chỗ nào sao?"
Vẫn không có đáp lại.
Tề Chí An ngẩng đầu nhìn vài đặc công đứng bên cạnh bệ hạ, vừa định từ trong miệng bọn họ hỏi ra nguyên nhân, lại bị sát khí che giấu trong mắt bọn họ làm chấn động, đột nhiên lấy lại tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.