Tổ Trọng Án

Chương 87: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (19)




Triển Chiêu dĩ nhiên không phải người hẹp hòi, lúc trước khi mình bị bỏ thuốc đã được Bạch Ngọc Đường tận lực chăm sóc đến mấy ngày. Sau đó vì đủ loại nguyên nhân mà tá túc ở nhà Bạch Ngọc Đường hơn một tháng, người ta một đồng tiền không thu thì thôi, còn cung cấp bao nhiêu đồ ăn ngon, thậm chí lúc bận rộn được nghỉ ngơi cũng tự tay xuống bếp nấu cơm cho cậu. Triển Chiêu đã sớm muốn tìm cơ hội báo đáp Bạch Ngọc Đường, lần này người ta chủ động yêu cầu đãi, cậu làm sao có thể từ chối
Nửa tháng trước, hải quan thành phố D tiến hành kiểm tra theo thường lệ bắt được một nữ buôn ma túy, chỉ vì vô tình, mà cô gái này được mang đến tổ Trọng án thẩm vấn. Lúc đó chẳng ai nghĩ rằng, chỉ nhờ một vụ điều tra thông qua cô gái đó, lại vén ra được một đường dây buôn bán ma túy lớn đến khiếp sợ cả nước như vầy. Cảnh viên tham gia lên tới mấy trăm, mà người hút lại càng đếm không hết.
Bất quá, thân phận của nhân vật đứng đầu đường dây này lại còn làm người ta giật mình hơn cả bản thân đường dây kia nữa, đã thế thân phận của những con nghiện bình thường đạo đức phong nha càng làm những thị dân biết được chân tướng kia gào toáng. Hành động càn quét ma túy tình cờ của thành phố D gây oanh động khủng kiếp tới cả hai giới kinh doanh và chính trị, đồng thời cũng phô ra vụ bê bối chấn động toàn quốc.
Nhưng bản thân người tham gia toàn bộ hành động lần này ngay từ đầu là Triển Chiêu vẫn không được ai biết đến, Trọng án tổ vẫn theo thường lệ bảo vệ cậu, ngay cả nữ sĩ Bàng Tiểu Điệp có khứu giác nhạy bén cũng thêm một lần nữa dồn ánh mắt vào Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn quên mất Triển Chiêu. Triển Chiêu phi thường hài lòng với kết quả lần này, so với danh tiếng, cậu quan tâm chuyện thẩm phán sẽ xử  tội Thủy Ký Bình thế nào hơn.
Không thể không nói rằng, Adam bị bắt là một tin tốt với Thủy Ký Bình. Tuy tên nước ngoài này nhất định không nhận tội, cũng không công nhận chuyện Thủy Ký Bình không biết gì về nội dung hàng vận chuyện. Nhưng vì tay chân của Adam không chỉ có một mình Thủy Ký Bình, mà còn bằng chứng của những người khác góp phần khiến hắn gặp bất lợi, nhìn từ góc khác ta có thể thấy tình hình này ngược lại có lợi cho chuyện tuyên án của Thủy Ký Bình.
Sau khi vụ án hoàn toàn được phá xong, Triển Chiêu liền chạy khỏi nhà Bạch Ngọc Đường. Hết kỳ nghỉ Triển Chiêu lập tức ném mình vào xử lý hàng đống công việc. hết việc rồi, Triển Chiêu vẫn để ý Thủy Ký Bình từng ngày một, cho đến hơn một tháng sau, khi công việc thẩm tra đã ổn định một phần, Thủy Ký Bình cũng bị xử tù giam 10 năm.
Tin tức này là do Bạch Ngọc Đường tự mình đến tận đại học A báo cho Triển Chiêu biết, biết được kết quả cuối cùng này rồi, trên mặt Triển Chiêu hiện ra một biểu tình phức tạp. Có chút chua xót, lại có chút nhẹ nhõm. Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu với mối tình đầu mà không phải tình đầu Thủy Ký Bình này có tình cảm không thường, nhưng anh cũng biết, vụ án lần này chính là kết cục cuối cùng của hai người bọn họ. Ba năm duyên phận, tự sẽ tiêu tan, chung quy vẫn là hữu duyên vô phận.
Tuy vậy, nhưng khi thấy biểu lộ vừa nhẹ nhõm vừa chua xót này của Triển Chiêu, lòng của Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy một chút không vui. Trong khoảng thời gian gần đây, Bạch Ngọc Đường sinh ra một loại cảm giác rất phức tạp với Triển Chiêu. Anh không nói nổi mình bị cái gì, cũng không hiểu được vì sao mỗi lần gặp mặt Triển Chiêu lại thường nảy ra vài ý niệm cổ quái. Anh cảm giác mình không giống mình nữa rồi. (Muốn ôm hôn, hay XX??)
Anh đã từng nghĩ thử xa lạ Triển Chiêu, nhưng nhắc tới cũng kỳ, chỉ cần hai ngày liền không gặp, bất kể công việc có bận rộn đến đâu, nhóc con này vẫn luôn thường xuyên xuất hiện trong tâm trí của anh. Chuyện này rốt cuộc là sao? Bạch Ngọc Đường tới giờ dường như chưa khi nào nhớ nhung một người như vậy. Này thì thôi, vừa mới tóm được xét xử cuối cùng của Thủy Ký Bình, Bạch Ngọc Đường liền lấy cớ để tự mình chạy tới đại học A truyền tin với Triển Chiêu, cho dù đây là một chuyện có thể nói rõ ràng bằng điện thoại.
Chuyện của Thủy Ký Bình, Triển Chiêu chẳng qua chỉ khó chịu một chúy đã có thể bỏ qua, có thể nói kết cục này cậu đã sớm nghĩ tới, mà kết cục tốt nhất cậu có thể nghĩ ra chỉ có vậy thôi, cho nên cũng không hề có nhiều tiếc nuối. Nếu nói tiếc nuối, chắc cũng chỉ có việc tiếc thương cho một cô gái vốn hiền lành đáng yêu lại đi sai bước như vầy.
Lúc Bạch Ngọc Đường tới đã là sập tối, lúc đó đã gần giờ tan việc, cũng vừa lúc Triển Chiêu không có việc gì phải làm. Mãi mới có dịp Bạch Ngọc Đường tới đại học A một chuyến, gặp được Triển Chiêu, dĩ nhiên không muốn cứ vậy mà về. Cho nên anh lôi kéo Triển Chiêu, bắt cậu mời khách dùng bữa.
Triển Chiêu dĩ nhiên không phải người hẹp hòi, lúc trước khi mình bị bỏ thuốc đã được Bạch Ngọc Đường tận lực chăm sóc đến mấy ngày. Sau đó vì đủ loại nguyên nhân mà tá túc ở nhà Bạch Ngọc Đường hơn một tháng, người ta một đồng tiền không thu thì thôi, còn cung cấp bao nhiêu đồ ăn ngon, thậm chí lúc bận rộn được nghỉ ngơi cũng tự tay xuống bếp nấu cơm cho cậu. Triển Chiêu đã sớm muốn tìm cơ hội báo đáp Bạch Ngọc Đường, lần này người ta chủ động yêu cầu đãi, cậu làm sao có thể từ chối. (Lấy thân báo đáp đi….)
Để bày tỏ lòng biết ơn, Triển Chiêu cố tình chọn chỗ tốt nhất trong khuôn viên trường, cũng là căn tin đắt giá nhất. Tuy cậu vốn định ra ngoài tìm một nơi cao cấp hơn một chút, nhưng bị Bạch Ngọc Đường kiên trì từ chối. Căn tin trường có đặc điểm lớn nhất là giá thấp, lượng đồ ăn nhiều, nơi Triển Chiêu lựa lại là chỗ đắt tiền nhất, vì vậy chất lượng món ăn cũng xem như tạm được. Dĩ nhiên, tay nghề của những đầu bếp căn tin cũng không so sánh được với dì Giang, mà so với Bạch Ngọc Đường cũng phải kém hơn nhiều lắm.
Nhớ lại tháng trước ở lại nhà Bạch Ngọc Đường mấy ngày, Triển Chiêu không nhịn được liếc mặt Bạch Ngọc Đường vài cái, nhìn thấy anh lại nghĩ tới bát cháo cá ngày đó, nghĩ một hồi chắc phải chảy nước miếng luôn. Triển Chiêu âm thầm suy nghĩ, sau này có cơ hội phải bám lấy Bạch Ngọc Đường học làm món gì đó, bất quá chỉ sợ mình học rồi làm cũng không ra mùi vị đó.
Hiện tại Bạch Ngọc Đường vô cùng chú ý đến mọi cử động của Triển Chiêu, dĩ nhiên sẽ phát hiện được lúc Triển Chiêu đang gắp đồ ăn đã trộm nhìn anh. Không biết vì sao, lòng Bạch Ngọc Đường đột nhiên hơi kích động, thấy người khiến mình mong nhớ cả ngày đêm cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt, Bạch Ngọc Đường so với phấn khích, càng muốn đem hết tâm tư mình nói ra, nhưng lại cảm thấy nói chuyện này với một người đàn ông quá mất tự nhiện. Bất quá, nếu cậu ấy là nhà tâm lý học, thì nói chuyện này với cậu ta chắc cũng bình thường nhỉ, Bạch Ngọc Đường ngập ngừng cả buổi ăn, sau khi ăn tối xong, hai người ra khỏi cantin rồi, anh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Triển Chiêu còn tưởng Bạch Ngọc Đường cơm nước xong xuôi sẽ tự về nhà, dù sao chỗ anh ta ở cách đại học A rất xa, về chậm sẽ ảnh hưởng tới giấc của anh ấy.
Nhưng không ngờ Bạch Ngọc Đường kiên trì muốn đưa Triển Chiêu về khu tiến sĩ. Lúc đi ngang qua hành lang rợp bóng cây dẫn tới khu tiến sĩ, trăng sáng đã lên cao, khi sắp đi tới Đình Liễu Xanh, Triển Chiêu chợt dừng lại.
Bạch Ngọc Đường đang nghĩ không biết nên mở miệng với Triển Chiêu thế nào, không để ý Triển Chiêu đã dừng lại, anh ngưng bước chân, nheo mắt nhìn Triển Chiêu. Chỉ thấy cậu đứng trước hàng cây dương thẳng tắp, nhìn qua kẽ hỡ của chúng nhìn qua Đình Liễu Xanh lúc ẩn lúc hiện ở nơi xa xăm.
“Nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Một năm qua, tôi thường nhìn thấy một người ở nơi đó, con bé luôn chạy tới lúc ban chiều, đến tối thì đi. Tôi nghĩ con bé đang nhớ bạn của mình, nhưng sau khi trời tối thì sợ, cũng chạy rất mau. Trước lúc vụ án của Thủy Ký Bình xảy ra, con bé đã lâu chưa tới, có thể đấy cũng là nhờ hiệu quả của việc tư vấn tâm lý. Cái hôm Thủy Ký Bình gặp chuyện tôi còn gặp con bé, lúc đó chấp nhận sẽ giúp con bé tư vấn thêm một tháng nữa mà, nhưng lúc Ký Bình có chuyện, tôi lại ở trong nhà anh lâu như thế, cũng lâu rồi không gặp con bé. Cho nên khi đi ngang chỗ này, tôi phải dừng lại xem một chút, nếu thấy con bé đứng đó, tôi nghĩ mình sẽ rất thất vọng.”
Bạch Ngọc Đường đã hiểu, người Triển Chiêu bảo đứng ở Đình Liễu Xanh tưởng niệm bạn mình chính là Đinh Nguyệt Hoa. Anh nhìn biểu lộ bình tĩnh trên mặt Triển Chiêu, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng may, nhìn qua cậu ta không có gì ngoài tình thầy trò với con nha đầu Nguyệt Hoa kia. Nhưng khi ý niệm này vừa lóe qua, anh tức thì cảm thấy chút khó chịu, tại sao anh lại để ý đến quan hệ giữa Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa đây? Để giảm bớt sự khó chịu này, Bạch Ngọc Đường theo bản năng mở miệng hỏi.
“Tại sao phải thất vọng?”
Triển Chiêu không chú ý tới trạng thái của Bạch Ngọc Đường, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thời đi học, tôi có xem qua một quyển sách, tên nó là “Cảm giác lên trời” (Tên gốc là Đăng thiên đích cảm giác – 登天的感觉), là một cuốn ghi chú tư vấn của một nhà tâm lý học. Xem khách hàng là trung tâm, giúp họ giải quyết vấn đề, để họ tham gia vào quá trình sinh hoạt bình thường của con người, những chuyện này đối với những người trợ giúp như chúng tôi mà nói, là một loại thành công to lớn. Chữa khỏi tâm lý của người khác, là chuyện không hề dễ dàng, với tôi mà nói, nếu Đinh Nguyệt Hoa sau này có thể sinh sống bình thường, đó chính là sự thành công của tôi, cảm giác vui vẻ này giống như lên trời vậy.”
“Cho nên, nếu con bé đột nhiên lại về đây hoài niệm Lữ Tiểu Nguyệt, sẽ giống như rút mất cái thang lên trời của cậu phải không?”
Lời của Bạch Ngọc Đường khiến nụ cười trên mặt Triển Chiêu sâu hơn, cậu gật đầu đồng ý, “Không sai, cũng may Nguyệt Hoa khá ngoan ngoãn, không rút mất cái thang của tôi.”
Dứt lời, Triển Chiêu chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường, trong ánh mắt xuất hiện một tia giảo hoạt hiếm khi nào có được. Bạch Ngọc Đường thầm giật mình, đột nhiên có dự cảm không hay, cậu ta đang đánh chủ ý quỷ quái gì đấy?
Quả nhiên sau khi nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đột nhiên nói, “Nhắc mới nhớ, tôi nhớ lúc vụ án của Ký Bình mới bắt đầu, chúng ta đã từng đánh cược một phen. Cảnh sát Bạch, có phải anh đã quên rồi không?”
Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ tiêu rồi, anh đã sớm quên chuyện này không còn một mống.
Sắc mặt hơi thay đổi của Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt Triển Chiêu, tiến sĩ trẻ cười giảo hoạt, “Người thua phải đáp ứng một điều kiện của người thắng, bây giờ anh thua, tôi thắng, tôi có thể nói điều kiện chưa?”
“A, haha.” Bạch Ngọc Đường lúng túng cười, nhìn chăm chăm vào nụ cười treo trên khóe miệng Triển Chiêu, cứ cảm thấy cả người phát lạnh. Anh không biết Triển Chiêu sẽ nói ra loại điều kiện gì, nhưng trực giác không hay nói cho anh biết, điều kiện này nhất định sẽ khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Triển Chiêu không để Bạch Ngọc Đường sợ quá lâu, rất nhanh nói ra yêu cầu của mình.
“Nói thật điều kiện này tôi nghĩ tới lâu rồi, khoảng mấy tháng trước đó tôi cũng từng nghĩ tới.”
“Mấy tháng trước, khi nào?” Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Triển Chiêu, lòng nói tiểu tử này còn giỏi giả vờ, thì ra trước lúc đánh cược đã nghĩ xem phải hành hạ mình thế nào.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nụ cười trên môi Triển Chiêu đã biến mất, nhớ lại tình hình làm ra quyết định mấy tháng trước, biểu hiện trên mặt Triển Chiêu cũng nghiêm túc hơn.
“Chính là trước khi chúng ta tới thành phố H, tôi phát hiện chuyện anh bị mất trí nhớ tạm thời vì chịu kích thích từ chuyện đánh bom. Từ đó trở đi tôi đã muốn giúp đỡ anh, hi vọng anh có thể tiếp nhận trị liệu tâm lý.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Nhưng tôi đã làm tâm lý trị liệu đấy thôi, tuy thời gian có hơn chậm, nhưng Triệu giáo sư cũng bảo hiệu quả trị liệu của tôi vô cùng tốt. Cái này tôi nghĩ không phải là yêu cầu cậu muốn nói đi?”
Triển Chiêu nghiêm mặt lắc đầu, “Yêu cầu của tôi cũng không phải muốn anh đi làm tâm lý trị liệu. Phương diện tâm lý trị liệu tôi không có kinh nghiệm, thầy mới là chuyện gia, có ông ấy giúp đỡ anh tôi rất yên tâm. Tôi biết làm một chuyên gia thì không được quá tò mò với tình hình trị liệu của anh, nhưng nhìn trạng thái biểu hiện trước mắt của anh, làm một bằng hữu tôi rất lo lắng.”
“Cậu muốn nói gì?”  Thái độ của Triển Chiêu khiến Bạch Ngọc Đường cũng phải nghiêm túc, anh có dự cảm không tốt lắm, chuyện Triển Chiêu muốn nói với anh có lẽ anh sẽ không thích lắm đâu.
“Cái hôm Ký Bình gặp chuyện không may, trừ chuyện gặp Đinh Nguyệt Hoa ra, tôi còn gặp Tô Hồng.” Triển Chiêu chăm chú nhìn vào khuôn mặt khẽ biến sắc của Bạch Ngọc Đường, nhắm mắt, nói tiếp, “Tô Hồng kể tôi nghe một số chuyện, liên quan tới anh.”
Lời của Triển Chiêu khiến tim của Bạch Ngọc Đường xao động, anh có thể đoán được, những chuyện có liên quan tới hắn mà Tô Hồng nói sẽ có những người nào, chuyện gì. Anh hơi không vui nhìn vào mắt Triển Chiêu, lạnh lùng, “Tô Hồng nói cái gì?”
Triển Chiêu có chút không dám nhìn vào mắt Bạch NGọc Đường, nhưng cậu vẫn kiên quyết nói chuyện của Tô Hồng ra. Bạch Ngọc Đường nghe xong im lặng rất lâu, Triển Chiêu cũng lẳng lặng chờ Bạch Ngọc Đường tiếp thu những chuyện mình mới nói, qua một khoảng thời gian dài, Bạch Ngọc Đường đột nhiên thở một hớp.
Anh nheo mắt nhìn Triển Chiêu, nghiêm túc nói, “Chuyện Tô Hồng kể đều là thật, bất quá cô ta cũng không phải người trong quộc, tình hình hôm đó cô ta cũng không rõ hết. Tôi tưởng lấy tính tình của cậu nhất định sẽ không chủ động hỏi thăm cô ta. Giống như cậu nói, cậu xem tôi là bằng hữu, nếu người khác nói với cậu chuyện về tôi, hơn nữa lại dính đến vấn đề tâm lý của tôi, cậu không thể nào không nghe. Cho nên tôi không trách cậu, mặc dù tôi còn mong cậu là người đầu tiên nghe chuyện này từ tôi, có nhiều vấn đề hiện tại tôi không muốn cho cậu biết, bởi vì tôi không hi vọng cậu phải thấy được một Bạch Ngọc Đường có tâm lý dễ bị tổn thương. Triển Chiêu, cậu hiểu chưa?”
“Tôi –“ Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ phản ứng như thế, thật ra hầu hết lời của Bạch Ngọc Đường cậu đều nghe hiểu, trừ một câu cuối cùng. Cậu không hiểu tại sao Bạch Ngọc Đường lại nói không hi vọng mình thấy một Bạch Ngọc Đường dễ bị tổn thương. Cho nên cậu càng không hiểu ý tứ của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhíu mày, cân nhắc từ ngữ một chút, có chút lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi là nhà tâm lý, tôi không nghĩ chuyện tâm lý yếu có vấn đề gì. Ngọc Đường, anh hẳn cũng tin tôi, với tư cách bằng hữu tôi vô cùng quan tâm đến anh, tôi muốn để anh trở lại bình thường giống như Nguyệt Hoa vậy. Tôi hi vọng anh có thể vui vẻ bước đi trong ánh mặt trời. Nhưng vấn đề trước nhất để giải quyết vấn đề này chính là anh phải mở miệng nói chuyện, nếu không cho dù là thầy cũng không giúp gì được anh. Ngọc Đường, anh có thể kể tôi nghe không? Xem như là đáp ứng vụ đánh cược đó đi, tôi muốn biết chuyện anh từng trải qua, muốn biết quan hệ của anh, Đinh Điềm Huệ cùng Vân Thu Trạch, cũng muốn biết hôm xảy ra đánh bom, ở hiện trường đầu tiên đã có chuyện gì, có cái gì Tô Hồng không biết, mà người trong cuộc anh đã trải qua những chuyện nào?”
“Đủ rồi!” Bạch Ngọc Đường gào lớn, cứng ngắc nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Triển Chiêu.
Triển Chiêu bị cắt lời, ngơ ngác nhìn dáng vẻ đột nhiên tức giận của Bạch Ngọc Đường, ngây ngốc thầm thì, “Nói tôi biết đi.”
“Đừng nói nữa!” Bạch Ngọc Đường dùng hai mắt đỏ ngầu chăm chăm nhìn Triển Chiêu, sau đó xoay người, lạnh lùng nói, “Cậu không phải bác sĩ của tôi, Triển Chiêu, nếu cậu hỏi thêm một câu nữa, cậu cũng không phải bằng hữu của tôi nữa.”
Dứt lời, anh sải bước đi về chân núi.
Triển Chiêu vẫn ngây người đứng tại chỗ, trước đêm này, cậu đã từng tưởng tưởng ra tình cảnh hôm nay rất nhiều lần, nhưng cậu tuyệt đối không đoán được, Bạch Ngọc Đường sẽ phản ứng như thế. Gió đêm rất lạnh, thổi trúng Triển Chiêu làm cậu run lên, bất đắc dĩ thở dài, tự nhủ, “Rõ ràng một tháng trước anh ấy không như thế, chẳng lẽ mình hỏi không đúng lúc sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.