Tổ Trọng Án

Chương 84: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (16)




Trước tiên, cầm cái nồi đất từ lúc mua tới giờ chưa dùng qua mấy lần ra, sau đó dùng lửa nhỏ nấu nồi cháo trắng đã được ngâm mềm trước lúc ra ngoài. Cháo nhừ phải để ý lửa, nếu không phải không có thời gian thì phải nấu gần 1 tiếng mới có được cháo ngon. Nhớ đến Triển Chiêu vẫn đang nằm trên giường ngủ đến thiên hồn địa ám, Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng, đặt chuông đồng hồ trong phòng bếp 90 phút
Sau đó, Bạch Ngọc Đường tận mắt thấy Triển Chiêu từ từ thiếp đi, lần này nhìn cậu ngủ được rất an ổn, Bạch Ngọc Đường cũng tạm yên tâm. Anh thay quần áo rời khỏi biệt thự, tự mình đến tổ Trọng án. Sau đó cũng giao hết 3 vạn ma túy hôm qua anh cùng Triển Chiêu mua được cho Công Tôn Sách, những chuyện tiếp theo anh tạm thời không nhúng tay vào. Dù sao theo nhịp làm việc thường ngày, chuyện tiếp theo bọn họ cần làm chính là chậm rãi chờ đợi, có thể là 3 – 5 ngày, có thể là 10 ngày nửa tháng, phải để Lâm Chí Hổ cảm thấy gấp gáp, cám dỗ khẩu vị của hắn, thì mới có thể an bài bước hoạt động tiếp theo. Bạch Ngọc Đường tin chắc Lâm Chí Hổ biết Adam, mà theo đầu mối này, có lẽ còn đào được thu hoạch lớn hơn nữa. Một đường dây buôn ma túy đang nấp trong bóng đêm dưới lòng đất thành phố D, nếu muốn thuận tay dắt dê bắt lại tên cao cấp hơn nữa, cần có đủ kiên nhẫn.
Buổi chiều sau khi Bạch Ngọc Đường về nhà, phát hiện Triển Chiêu vẫn đang ngủ say sưa. Anh tới phòng ngủ đưa mắt nhìn một cái, rồi len lén rời đi. Anh cầm một mớ nguyên liệu hồi trưa vừa mua xuống xe, vừa nhìn tủ lạnh, vừa tính xem tối nay làm món ngon gì cho Triển Chiêu dùng. Hồi sáng lúc cậu ta tỉnh dậy cái gì cũng không ăn nổi, từ tối qua tới giờ đã nhịn cả một ngày, không ăn gì thì người có khỏe mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi. Nhớ tới gò má rõ ràng đã gầy đi rất nhiều của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhíu mày. Tim đặt hết vào Triển Chiêu ở trên lầu, tay thờ ơ xử lý nguyên liệu. Chợt ngón tay Bạch Ngọc Đường đụng trúng bao nilon màu xanh đậm, trong đó là con cá trám cỏ tươi mới nãy anh tiện tay mua ở hàng bán cá ven đường. Thấy con cá trám đã làm sạch, khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi câu, nhớ lại hình như Triển Chiêu rất thích ăn cá, mà cậu ta cũng rất thích ăn cháo mình nấu. Bạch Ngọc Đường tâm chuyển, đã có ý định.
Trước tiên, cầm cái nồi đất từ lúc mua tới giờ chưa dùng qua mấy lần ra, sau đó dùng lửa nhỏ nấu nồi cháo trắng đã được ngâm mềm trước lúc ra ngoài. Cháo nhừ phải để ý lửa, nếu không phải không có thời gian thì phải nấu gần 1 tiếng mới có được cháo ngon. Nhớ đến Triển Chiêu vẫn đang nằm trên giường ngủ đến thiên hồn địa ám, Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng, đặt chuông đồng hồ trong phòng bếp 90 phút. Cùng lúc nấu cháo, anh bắt đầu rửa cá, lóc xương, chuẩn bị đâu đấy xong xuôi. Cuối cùng là thái thịt cá được rửa sạch thành từng miếng mỏng như giấy, ướp với gừng và rượu vang, sau nữa chuẩn bị thêm hành lá cắt vụn cùng dầu mè, chuẩn bị cho việc nêm nếm cuối cùng.
Khi toàn bộ công việc đã chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Ngọc Đường rời khỏi phòng bếp. Quay lại phòng ngủ trên lầu, ngồi trên salon ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bắt đầu suy nghĩ đến hành động kế tiếp liên quan tới vụ án. Chờ mấy ngày nữa, anh sẽ tiếp tục liên lạc Lâm Chí Hổ, yêu cầu muốn nhiều hàng hơn. Lâm Chí Hổ chắc chắn sẽ không buông tha cho người mua cao cấp như mình. Mà cùng lúc đó, nếu cảnh sát không có động tác tiếp theo, A dam nhất định sẽ cho rằng mình may mắn, Thủy Ký Bình không khai hắn ra. Hắn sẽ không rời khỏi Trung Quốc, rồi lúc Lâm Chí Hổ đề cập với đường dây trên gã bảo mang đến nhiều hàng hơn, kiểu gì cũng sẽ kinh động tới Adam.
Có điều, Lâm Chí Hổ vì muốn kiếm tiền sẽ không nói chuyện mua bán của mình với Adam, vậy nên khả năng bị lộ sẽ không lớn. Bạch Ngọc Đường quyết định lúc làm giao dịch tới sẽ nói muốn gặp mặt đường dây lớn của Lâm Chí Hổ, nếu cần thiết có thể bắt lại gã, rồi để gã khai ra cấp trên của gã rốt cuộc là kẻ nào.
Đang lúc Bạch Ngọc Đường ngồi suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên một tiếng rên từ trên giường truyền tới. Bạch Ngọc Đường nhướn mày, vội đi tới mép giường, cúi người cẩn thận xem xét tình hình của Triển Chiêu. Triển Chiêu đã mở mắt, trong mắt ngập tràn thanh tỉnh. Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu giường, dáng vẻ ân cần khiến tim Triển Chiêu cảm thấy ấm áp. Cậu mở miệng, lời vừa thốt ra lại như không thành tiếng.
“Tôi….”
Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo Triển Chiêu không cần nói, một mặt là sợ Triển Chiêu nói chuyện sẽ choáng váng, mặt khác Bạch Ngọc Đường sợ mình nghe được âm thanh khàn đặc của Triển Chiêu sẽ cảm thấy lòng đau.
“Cậu ngủ đủ rồi?”
Triển Chiêu gật đầu, sau đó mở to mắt nhìn, quan sát tình hình của bản thân, cuối cùng thò tay phải từ trong chăn ra ôm bụng.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu nhíu mày, “Dạ dày rất khó chịu.”
“Đói bụng đúng không?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu gật đầu, lập tức nói, “Cậu chờ đó, tôi lập tức đi lấy đồ cho cậu ăn!”
Bạch Ngọc Đường dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống lầu, đem mấy miếng cá đang ướp bỏ hết vào nồi cháo đang nấu. Chờ không tới một phút, cá đã chín, lúc này tranh thủ thêm gia vị, tắt lửa, múc ra tô, cho thêm dầu mè cùng hành lá xắt nhỏ, thế là một bát cháo cá nóng hổi thơm ngon đã được hoàn thành.
Đặt bát cháo lên mâm, đặt sang một bên trống, bên kia Bạch Ngọc Đường lại để một ly cam vắt, sau đó bưng cháo với nước cam lên trên lầu.
Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ trở lại nhanh như vậy, lúc Bạch Ngọc Đường vào cửa, cậu đang cố gắng chống người dậy, chịu đựng cơn đau đầu khủng kiếp lảo đảo xuống giường, bấy giờ đang gượng từng bước đi tới bên cạnh salon. Động tác của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường sợ tới mức mém nữa ném luôn bát cháo xuống đất, anh vội vàng đặt mâm lên bàn, sau đó nhảy mấy bước tới bên cạnh Triển Chiêu, lấy tay đỡ cơ thể vẫn còn mềm oặt của cậu.
“Muốn xuống giường cũng phải chờ tôi trở lại đỡ cậu chứ, cậu, cái người này thật là…” Bạch Ngọc Đường hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu, chẳng qua đối phương đang đem toàn bộ tinh thần đặt ở việc giữ thăng bằng, một ánh mắt sắc bén kia của anh xem như lãng phí vô ích.
“Được rồi, ngồi xuống, cậu đã đói bụng cả một ngày đêm rồi, giờ mà còn sức lực mới là lạ đó.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đỡ Triển Chiêu xuống ghế salon, kéo bàn nhỏ đến trước mặt cậu, rồi bưng mâm tới.
“Cháo còn nóng, trước uống miếng nước cam”
Triển Chiêu căn bản không có quyền lựa chọn, chuyện duy nhất cậu có thể làm bây giờ chính là nghe lời Bạch Ngọc Đường, người ta cho cậu ăn cái gì cậu chỉ có thể ăn cái đó. Cho nên lúc Bạch Ngọc Đường cầm ly nước tới, cậu chỉ có thể giơ tay lên nhận.
“Khỏi nhận, mất công cậu lại làm rơi, cứ dùng tay tôi uống đi.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, tay đưa ra khựng lại chốc lát. Cậu nhếch lông mày nhìn Bạch Ngọc Đường, có chút bực bội lắc đầu, “Tôi tự tới.”
“Tới mức này rồi còn làm màu gì nữa?” Bạch Ngọc Đường không vui nhíu mày, “Tôi nói cho cậu biết, tối qua, ngay cả việc tắm cũng là do tôi phục vụ, tiến sĩ Triển, đừng bảo bây giờ cậu đang nghĩ tới chuyện rũ sạch quan hệ giữa tôi với cậu nhá? Cho cậu biết, muộn rồi.”
Lời nói của Bạch Ngọc Đường nghe vào vẫn bất bình thường như mọi khi, nhớ tới chuyện đêm qua, trên mặt Triển Chiêu lại có chút phát nhiệt, bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi chỉ có thể nghe lơi dùng tay anh uống một hớp nước cam. Mùi vị chua ngọt vào miệng, hóa giải đi chút triệu chứ đau đầu đáng ghét, Triển Chiêu hít nhẹ một hơi, sau đó đột ngột cười.
“Cậu cười cái gì?” Bạch Ngọc Đường sững sờ, nhìn sự vui vẻ còn treo trên mép Triển Chiêu, không hiểu hỏi.
Triển Chiêu thở dài, thả lỏng cơ thể gượng dựa vào ghế salon mềm mại, dùng giọng nói rất nhẹ để nói với Bạch Ngọc Đường, “Tôi không ngờ, thì ra làm cảnh sát lại nguy hiểm đến vậy.”
Lời của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường ngây ra, sau đó, anh cũng cười nói, “Giờ biết cũng không muộn, thế nào, lần sau còn dám cậy mạnh theo tôi cùng thực hiện nhiệm vụ này nữa không?”
Triển Chiêu nhướn lông mày, nhìn mắt phượng đang mang nét cười của Bạch Ngọc Đường, bình tĩnh đáp, “Nếu không có tôi theo anh, chỉ sợ diễn cũng không được thuận lợi.”
“Cậu khỏi phải lo, một mình tôi ra mặt cũng có thể giải quyết.” Bạch Ngọc Đường cười chế giễu, “Cậu cứ lo ở nhà bồi dưỡng thân thể thật tốt đi, chuyện thế này không thích hợp cho cậu làm, loại chuyện xâm nhập hang địch nguy hiểm như thế còn để bọn cảnh sát chúng tôi làm tương đối hợp hơn.”
“Bạch Ngọc Đường, tôi thấy tôi không kém cỏi gì so với anh cả, thiếu sót duy nhất có lẽ chỉ có mỗi kinh nghiệm đối địch thôi.” Triển Chiêu không phục đoạt lấy ly nước cam trong tay Bạch Ngọc Đường, trợn mắt nhìn anh một cái sau đó, uống một hơi cạn sạch phần còn lại.
(Chỉ đang thắc mắc là em đã mặc quần vô chưa)
“Kinh nghiệm là cần tích lũy, kinh nghiệm cậu có hiện tại đương nhiên không đủ để hoàn thành nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, chuyện tối qua chính là chứng cớ.” Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, không ngờ Triển Chiêu còn có sức cướp đồ với mình.
“Nhưng lon bia đêm qua nhất định phải có người uống, nếu không sẽ lộ, tôi không nghĩ rằng đổi người khác liền có biện pháp giải quyết tốt hơn. Lại nói, nếu không phải vì tôi biết rằng chỉ cần có anh bên cạnh sẽ không có chuyện gì xảy ra, thì tôi thà đánh bọn họ một trận chứ không thèm uống lon bia kia rồi. Tôi làm như vậy, còn không phải vì tin tưởng anh sao, kết quả, anh không thèm tin tôi dù chỉ một chút.”
Triển Chiêu buồn bực liếc Bạch Ngọc Đường thêm một cái, giơ tay định cướp luôn bát cháo.
Bạch Ngọc Đường sao có thể để cậu được như ý, anh nhanh tay lẹ mắt, cướp lấy bát cháo trước Triển chiêu, sau đó  nhẹ nhàng dùng muỗng sứ khuấy bát cháo cá thơm lừng, mắt cười nhìn dáng vẻ bực bội trên mặt Triển Chiêu. Lời nói vừa rồi của Triển Chiêu làm lòng anh ấm áp, cảm giác ấm cúng lúc Triển Chiêu cọ cọ gò má trên tay anh một lần nữa lại xộc vào đầu, thời gian anh làm cảnh sát cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy đoạt được lòng tin của một người là chuyện vui vẻ đến vậy.
Bạch Ngọc Đường cười híp mặt nhìn chăm chăm Triển Chiêu, nhưng lực chú ý của Triển Chiêu căn bản không đặt trên người Bạch Ngọc Đường.  Cậu chống má nhìn chăm chăm vào cái muỗng trong tay Bạch Ngọc Đường, đợi rồi lại đợi, cho tới khi không đợi được nữa.
“Nè! Rốt cuộc đến lúc nào anh mới để tôi ăn đây? Tôi sắp chết đói rồi này!”
Thanh âm khàn khàn của Triển Chiêu có chút giận dữ, nghe vào thật giống như đang làm nũng. Bạch Ngọc Đường giật mình, lúc này mới nhận ra tầm mắt Triển Chiêu đang tụ hết vào bát cháo trong tay mình. Vô cùng bất đắc dĩ, cười khổ một cái, đành phải giơ tay lên đút Triển Chiêu một muỗng to.
Gạo trắng mềm nhũn, trên miếng cá tươi là mùi thơm của dầu mè cũng hành lá, một hớp xuống miệng toàn là hương khí, hương vị này đơn giản là muốn làm Triển Chiêu muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào bụng. Sau khi nuốt xong một miếng, cậu đã không thể chờ được mà chăm chăm nhìn tay Bạch Ngọc Đường, hi vọng anh ta mau mau đút mình ăn miếng thứ hai. Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt sáng quắc của Triển Chiêu, không thể làm gì hơn là tiếp tục đút cậu, anh tự giễu nghĩ, không biết có phải mình may mắn vì nhóc con này đã bị thủ nghệ của mình chinh phục,  không còn để ý đến chuyện thi hành nhiệm vụ nữa hay không đây?
Một nồi cháo hôm đó dường như bị Triển Chiêu tiêu diệt sạch sẽ, sau khi ăn uống no sau rồi, Triển Chiêu đã nhanh chóng khôi phục tinh thần. Toàn bộ đều giống như lời Công Tôn Sách nói, tuy di chứng LSD để lại rất không thoải mái, nhưng vì tư chất cơ thể của Triển Chiêu tốt, hơn nữa cậu uống không nhiều, chỉ cần tạt một gáo nước lạnh, lại ngủ cả một ngày một đêm đã hoàn toàn bình phục. Triển Chiêu sau khi khỏe mạnh lại rồi, liền nói muốn về phòng của mình, không ngờ bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại. Bạch Ngọc Đường đưa ra lý do bảo muốn để Triển Chiêu lại nhà mình nghỉ ngơi mấy ngày, chờ đến lúc toàn bộ tai họa ngầm bị diệt hết, chắc chắn không còn vấn đề nữa, mới cho cậu đi. Triển Chiêu bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng, hơn nữa trơ mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đến đại học xin cho cậu nghỉ dài hạn một tuần.
Khoảng thời gian không phải điều tra vụ án dĩ nhiên rất thư thích, mà những ngày vui vẻ bình thường đều trôi qua rất mau, bất tri bất giác, thời gian Triển Chiêu ở trong nhà Bạch Ngọc Đường cho ai đó chăm sóc đã qua ba ngày. Chiều ngày thứ ba, di động của Bạch Ngọc Đường nhận được một cú điện thoại xa lạ, Bạch Ngọc Đường nhận điện, bên kia truyền đến giọng nói bỉ ổi khó nghe của Lâm Chí Hổ.
“Bạch huynh đệ, sao rồi, lô hàng lần trước tiểu thiếu gia có hài lòng không?”
Bạch Ngọc Đường giật mình, khóe miệng hơi cong, “Cũng may, chất lượng hàng của Hổ ca đúng là không tệ. Có điều…”
“Có điều thế nào?” Giọng của Lâm Chí Hổ rõ ràng đã có chút khẩn trương hơn.
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Không có gì, bất quá vị tiểu thiếu gia nhà tôi có chút thích bắt bẻ. Nói thật vốn dĩ hàng của anh đã rất tốt, nhưng vì có hàng của Adam để so, cho nên xét trên phương diện chất lượng vẫn còn kém một chút.”
“Cái này…” Trong giọng nói của Lâm Chí Hổ lẫn vào một tia chột dạ, tiếp theo gã cười khan hai tiếng, “Bạch huynh đệ, nói thật, hàng lần trước đưa cho các cậu đúng là không được tính là hàng quá tốt, bất quá này đều do gần đây tiếng gió quá chặt, cho nên rất khó nhận được hàng tốt. Cậu xem, không phải chính cậu cũng bảo cái gã ngoại quốc kia tìm mãi không thấy sao? Không phải tôi khoác lác với cậu, nhưng mà trong toàn bộ cái thành phố D này, cũng chỉ có lão Lâm tôi là có thể lấy được hàng tốt đến thế. Huynh đệ, cậu nói với tiểu thiếu gia giùm tôi, nếu cậu ấy xem thường hàng của lão Lâm tôi, thì tôi sẽ lập tức đi lấy cho cậu ấy món tốt hơn, chỉ cần đừng làm gãy đường tiền tài của lão Lâm là được rồi… hề hề —“
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, ngoài miệng lại tiếp tục giả điên giả dại với Lâm Chí Hổ, trao đổi thường xuyên, cuối cùng cũng để anh moi được ý định thực sự của Lâm Chí Hổ này. Bọn chúng quả nhiên đã nhìn trúng chuyện xuất thủ rộng rãi của mình cùng Triển Chiêu, nên mới quyết định bám chặt lấy hai vị khách lớn này. Bạch Ngọc Đường suy nghĩ mấy lần trong lòng, cuối cùng trong quá trình giao tiếp nói ra yêu cầu của anh. Đầu tiên, muốn hàng tốt nhất, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Thứ hai, tốt nhất Lâm Chí Hổ hãy tìm Adam mang hàng tới, trung gian muốn lấy thêm bao nhiêu hoa hồng Bạch Ngọc Đường cũng mặc, chỉ cần có hàng là được. Thứ 3, không được chủ động liên lạc nữa, thời gian gặp mặt giao dịch lần sau đều nghe thông báo của Bạch Ngọc Đường, nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ cho Lâm Chí Hổ 3 ngày, nếu trong 3 ngày gã tìm không ra hàng, Bạch Ngọc Đường đành phải tìm người khác.
Nghe xong yêu cầu của Bạch Ngọc Đường, Lâm Chí Hổ vui mừng phấp phới cúp điện thoại, sau đó tìm cách gom góp hết những loại ma túy mình không có. Bên này, Bạch Ngọc Đường lập tức gọi điện cho đôi tặc vợ chồng đang ở lại trông giữ tổ Trọng án, đem tin tức mới nhất báo cho họ.
Đôi lúc, lực lượng người trong giới so với cảnh sát còn nhiều công dụng hơn, hi vọng Lâm Chí Hổ có thể sử dụng tốt 3 ngày nay, giúp cảnh sát đào ra cá lớn cao cấp. Vậy mà, tổ Trọng án cũng không thể bị động chờ đợi nữa, lúc Bao Chửng nhận được tin tức của Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng bố trí hành động, để tranh thủ cơ hội này đánh rụng luôn khối u đang lẩn trốn ở sâu trong thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.