Trong cảm giác của Phương Minh Nguy, những vị sư huynh sư tỷ này vô cùng bình dị gần gũi, cũng không có kiêu ngạo vì thực lực cao hơn mình cho nên sau khi trò chuyện với nhau vài câu, mọi người nhanh chóng thân quen với nhau. Người con gái duy nhất trong số bọn họ, Hoàng Vân Tề, tán thưởng nói với Phương
Minh Nguy: “Nghe nói tiểu sư đệ còn chưa tròn mười tám tuổi?”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy hơi đỏ lên, nói: “Sư tỷ, tiểu đệ đã qua sinh nhật mười chín từ sớm rồi”
“Mười chín?” Trong mắt của Hoàng Vân Tề có vẻ thất thần: “Tiểu sư đệ thật giỏi, chưa đầy hai mười tuổi mà đã nắm giữ được cách vận dụng từ trường tinh thần lực”
“Đâu dám, sư tỷ quá khen” Phương Minh Nguy khiêm tốn nói:”Cái này thuần túy là may mắn thôi.”
Cả bọn Hoàng Vân Tề đồng loạt lắc đầu than nhẹ, Phương Minh Nguy có chút buồn bực nghĩ, tại sao nói lời thật mà mọi người không tin tưởng nhĩ? Chăng lẽ bọn họ muốn mình nói nhảm sao?
Đại sư huynh Trương Cảnh Vận đột nhiên hỏi: “Tiểu sư đệ, khi nào em đột phá cảnh giới cấp mười vậy?”
Thần sắc của Phương Minh Nguy trở nên nghiêm túc, cung kính nói: “Tiểu đệ có thể đột phá được cảnh giới cấp mười, cũng là nhờ lão sư tương trợ.’
Mọi người kỳ quái, cùng nhìn về hướng của Vương Tự Cường.
Vương nguyên soái không nhịn được cười lên, đem chuyện khảo nghiệm trong tứ hợp viện kể ra, chúng đệ tử nghe nói Phương Minh Nguy chăng những có thể vượt qua áp lực tinh thần của lão sư, hơn nửa còn mượn áp lực cuồn cuộn này để đột phá giới hạn của bản thân, không khỏi trợn mắt há mồm ra, trong lòng đều khen may mắn của Phương Minh Nguy thật tốt, đúng là hiếm có.
Trong lòng của Hoàng Vân Tề lại có suy nghĩ khác, sắc mặt không khỏi khẽ biến, nói:
“Tiểu sư đệ, em nói lực lượng tinh thần vừa mới đột phá, như vậy từ trường tinh thần lực của em học ở đâu?”
Mọi người nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức dừng lại, quả thật, nắm giữ từ trường tinh thần lực không đơn giản, không phải là kỹ năng khi phá giới hạn lực lượng là có thể học!
Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, nói: “Từ trường tinh thần lực của em, là do sư tỷ dạy!”
“Ta?”
“Đúng vậy”.
Hoàng Vân Tề khó hiểu nhìn vị tiểu sư đệ trước mặt này. Nàng có thể xác định trăm phần trăm, nàng mới gặp mặt hắn lần đầu tiên, hơn nửa nói chuyện với nhau chưa quá mười câu, sao có thể dạy cho hắn cách sử dụng từ trường tinh thần lực?
Tên nhóc này không phải đang nói mớ chứ?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, Phương Minh Nguy lên tiếng giải thích: “Vừa rồi sau khi em tiến vào, vô tình phát hiện ra từ trường tinh thần lực được phát ra từ người sư tỷ, cho nên bắt chước theo, kính xin sư tỷ thứ lỗi.”
Sắc mặt của Hoàng Vân Tề khẽ biến, kinh hô: “Em nói cái gì? Bắt chước từ trường tinh thần lực của tỷ?”
“Đúng vậy!” Phương Minh Nguy vỗ ót, cười nói: “Đúng rồi, đệ có tham khảo từ trường tinh thần lực của Bố Lô Tư sư huynh và Hoàng Gia Lạc sư huynh nữa, cũng xin hai vị sư huynh thứ lỗi”
Sắc mặt Bố Lô Tư và Hoàng Gia Lạc đều tái nhợt, khuôn mặt của hai người run lên, hỏi:
“Tiểu sư đệ, đệ nói là thấy mọi người dùng từ trường tinh thần lực, trong tình huống không ai chỉ dạy, liền tự mình nghiên cứu ra, như vậy phải không?”
“Đúng vậy” Phương Minh Nguy cười nói: “Không hồ là sư huynh vừa nghe đã hiểu”.
Những tiếng hít lạnh truyền đến, sắc mặt của mọi người đều không giữ được bình thường, mà Hoàng Gia Lạc vì thể diện, cho nên bên ngoài cười nhưng lòng không cười, nói:
“Sư đệ quá khen.”
“Đệ... trước kia thật sự không có học qua từ trường tinh thần lực sao?” Hoàng Vân Tề vẫn chưa từ bỏ ý định
“Đúng vậy, chưa từng học qua” Phương Minh Nguy nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh tuy rằng kỹ năng này là do người Thiên Dực tộc nắm giữ khi còn sống, nhưng mà Phương Minh Nguy hắn trước kia quả thật là chưa từng học qua bất kỳ tri thức nào về phương diện từ trường tinh thần lực cả.
“Đệ... ” Trương Cảnh Vận tiến lại vỗ nhẹ vai của hắn, trong lòng không nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Rất giỏi.”
Phương Minh Nguy cười hổ thẹn, nói: “Sư huynh quá khen, tiểu đệ tư chất đần độn, còn cần phải học nhiều của huynh hơn nửa”.
Hắn đang nói thật đấy, nhưng mà những người ở đây nghe xong đều đỏ mặt đến mang tai cả, thở dài không thôi.
Nhưng mà những người cũng hiểu được một đạo lý, sở dĩ Vương Tự Cường vừa gặp mặt liền thu nhận hắn làm đồ đệ, quả nhiên là có một đạo lí riêng.
Vương Tự Cường mỉm cười, nói: “Minh Nguy, con biết vì sao Khải Lý gia vừa nói có một nhân tài như con, ta liền lập tức muốn gặp con không?”
Thần sắc của Phương Minh Nguy trở nên khẩn trương, vội vàng hỏi: “Đệ tử không biết, xin sư phụ chỉ điểm.”
“Ta muốn gặp con, là muốn nhìn xem, con có tiềm lực đột phá lực lượng tinh thần cấp mười một không.” ông ta bỗng nhiên cười, nói: “Nhưng mà, ta tuyệt đối không tưởng tượng được, vừa mới gặp mặt, con đã cho ta một bất ngờ thật lớn’.
Sắc mặt của Phương Minh Nguy đỏ lên, trong lòng thầm kêu xấu hổ, nếu như không phải nhờ sự hỗ trợ của thứ kỳ quái trong đầu, vậy thì mình làm sao mà có thể khiến cho mọi người nhìn bằng con mắt khác. “ Lão sư, con nghe Đại Vệ tiên sinh của Khải Lý gia nói, ngài đang tìm một người vừa có thiên phú về lực lượng tinh thần vừa có năng lực nhất tâm nhị dụng, cho nên ông ta mới đề cử con cho ngài” Phương Minh Nguy đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Không biết vì sao ngài lại phải làm vậy?”
“Vì sao ta làm vậy, đương nhiên là có nguyên nhân” Vương Tự Cường do dự một chút, nói: “Vốn không muốn nói cho con biết, nhưng bây giờ con đã đột phá giới hạn của cấp mười, nói ra cũng không sao”.
Ông ta vung tay lên, nói: “Đi theo ta”.
Mang theo tất cả đệ tử ra khỏi phòng luyện công, thông qua một con đường do người xây dựng trong rặng núi, đi đến một sơn cốc.
Vừa tiến vào sơn cốc, sắc mặt của Phương Minh Nguy lập tức biến đổi không chút tự chủ.
Đưa mắt ra nhìn, đây là ba chiếc phi thuyền vũ trụ cực lớn, hơn nửa đều là loại phi thuyền mà trước đây chưa từng thấy.
Vương Tự Cường khẽ gật đầu, Bố Lô Tư, Hoàng Vân Tề và Hoàng Gia Lạc ba người đều ra khỏi hàng, tiến vào trong phi thuyền vũ trụ.
Nửa ngày sau, ba phi thuyền này chậm rãi khởi động, chúng nó bay trên không trung hai vòng, thân thuyền dài mấy ngàn mét dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời trông có vẻ uy phong lẫm liệt.
Ba phi thuyền này cũng không gây ra bất kỳ hành động lạ nào, hiển nhiên là người ở đây đã quen với ba chiếc phi thuyền này rồi, của phi thuyền đột nhiên mở ra, bay ra hơn một ngàn cơ giáp bảo vệ đông nghẹt, những cơ giáp bảo vệ thuyền bày ra đủ loại hình dáng trên không trung, đánh nhau ẩm ẩm một hồi,rồi òa bình thu tay lại.
Phương Minh Nguy lần đầu tiên nhìn thấy cảnh diễn tập của phi thuyền vũ trụ, không khỏi có cảm giác say sưa.
“Minh Nguy, con đoán xem, phi thuyền vũ trụ như vậy, kể cả cơ giáp bên trong, cần bao nhiêu người điều khiển?” Vương Tự Cường hỏi.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình vội vàng dùng lực lượng tinh thần liên lạc với người Thiên Dực tộc, nhanh chóng đưa ra tính toán: “Dựa theo tình huống bình thường nếu như là phi thuyền có quy mô lớn như vậy cần hơn hai ngàn năm trăm thuyền viên mới có thể phát huy toàn bộ năng lực. Đương nhiên, nếu tính luôn cơ giáp, bảo vệ thuyền và nhân viên dự bị, thì tổng cộng cần bốn đến năm ngàn người”.
Bọn người Vương Tự Cường kinh hãi, không tưởng được là Phương Minh Nguy lại tinh thông tri thức quân sự như vậy, vừa liếc nhìn đã tính ra tổng số quân thao tác trên phi thuyền.
Nhưng không biết rằng, người Thiên Dực tộc kia chính là lão tổ tông của việc chế tạo phi thuyền, đương nhiên là không bị chút vấn đề con nít này làm khó rồi.
Vương Tự Cường khẽ lắc đầu, nói: “Minh Nguy, con nói rất đúng, nếu dưới tình huống bình thường, quân số tiêu chuẩn trên phi thuyền đúng là bốn ngàn năm trăm hai mười người, nhưng mà....” ông ta chỉ vào phi thuyền trên đỉnh đầu, nói: “Trong phi thuyền chỉ có vỏn vẹn ba người mà thôi”.
“Ba người?” Phương Minh Nguy kinh hãi, lẩm bẩm: “Lão sư, ngài không phải nói đùa chứ?”
Vương Tự Cường không giải thích mà tiện tay vung lên, những cơ giáp đang bay lượn trên bầu trời lập tức hạ xuống, dừng lại trước mặt mọi người.
Phát tay, Vương Tự Cường nói: “Con tự kiểm tra đi”.
Phương Minh Nguy do dự một chút, rồi bước lại kiểm tra, nhưng kết quả làm cho hắn rất khó tin, thì ra trong khoang điều khiển của những cơ giáp này đều không có người, mà là những cơ giáp không người lái.
“Lão sư, ý của ngài là, phi thuyền vũ trụ cùng với những cơ giáp, tàu bảo vệ này đều là do ba vị sư huynh khống chế?”
“Không sai, không thể tưởng được à?”
“Quả thật không thể tưởng được” Phương Minh Nguy nuốt nước miếng một cái thật sau, nói: “Điều này... điều này có thể sao?”
Vương Tự Cường vỗ vai hắn, làm ra vẻ an ủi, nói:”Không cần kỳ quái, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy được sự thật này ở Khải Diệt đế quốc, thì cũng khó tin như thế”.
“Khải Duyệt?” Trong lòng Phương Minh Nguy cả kinh.
Khải Duyệt đế quốc là một trong những đại quốc chủ trương tiếp nhận liên minh địa cầu, cũng chính là một trong những siêu cường quốc khống chế cả liên minh địa cầu trong một lãnh vực lớn.
Tất cả quốc gia trong dãy ngân hà này, đều phụ thuộc vào Khải Duyệt cả, ngay cả liên minh địa cầu cũng không ngoại lệ.
“Không sai, chính là Khải Duyệt” Vương Tự Cường thở dài, chậm rãi nói: “Năm đó sau khi ta đột phá năng lực thể thuật cấp mười lăm, vì muốn đề cao đăng cấp của liên minh địa cầu, cho nên đã đích thân đến Khải Duyệt để xưng danh đấu sĩ. Chính là lúc đó, ta tiếp xúc được nhiều thu, và biết được cái gì gọi là lực lượng cường đại chính thức.” Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn, ba chiếc phi thuyền vũ trụ khồng lồ kia vẫn còn đang tự do bay lượn trên không trung.
Trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cảm giác kỳ quái, chỉ vào không trung, nghi hoặc hỏi: “Lão sư, chẳng lẽ ngài nói, lực lượng cường đại chính thức là cái này sao?”
“Không sai” Trong giọng nói của Vương Tự Cường tràn đầy tự hào: “Chính là bọn họ, sau khi ta trở về địa cầu hơn trăm năm, tìm kiếm khắp liên minh địa cầu, mới tìm được ba người bọn họ”.
Phương Minh Nguy run rẩy môi, hắn thừa nhận là một người có thể điều khiển một con thuyền vũ trụ, hơn nửa đồng thời còn điều khiển mầy trăm cơ giáp và tàu bảo vệ quả thật rất là phong cách. Nhưng mà nhắc đến lực lượng, cái gì gọi là lực lượng cường đại nhất, thì như vậy cho dù thế nào Phương Minh Nguy cũng không dám tin tưởng.