Tinh Ngự

Chương 647: Sát chiêu mới của Lăng Phong




Tay hắn chỉ nhẹ nhàng đặt trên thân Tinh Thiết Kiếm, kiếm oanh minh mãnh liệt nổ lớn, giống như lôi âm cuồn cuộn không ngừng tàn phá thiên địa!

Toàn thân Âu Mẫu Long chợt nổi da gà, hắn cảm giác giống như bị hồng hoang mãnh thú nhìn thẳng, lạnh lẽo từ xương sống truyền lên não. Mồ hôi lạnh tinh mịn chảy ra, trông thấy Lăng Phong, từ đáy lòng hắn dâng lên một cỗ khiếp sợ!

Cho dù là nhìn thấy cảnh tượng Lăng Phong trải qua Hóa Thần Kiếp kinh thiên động địa, hắn vẫn cho rằng Lăng Phong vừa mới bước vào Thần cấp, Lăng Phong đã có tư cách đánh với chính mình một trận.

Tiến vào Thần cấp, cho dù thiên phú mạnh mẽ hơn nữa cũng cần phải có thời gian để quen thuộc với lực lượng mới mẻ, loại lực lượng này được gọi là Thần Lực.

Chỉ khi quen thuộc với nó, cường giả Thần cấp mới có thể phát huy được sức chiến đấu chân chính, đủ để sánh vai với cường giả đại viên mãn.

Thế nhưng định luật này dường như đã hoàn toàn bị phá vỡ trên người Lăng Phong.

Khí tức hiện tại hắn phóng ra, cho dù là cường giả đại viên mãn lâu năm như Âu Mẫu Long cũng cảm giác được áp lực.

- Lớn mật! Tông chủ là nhân vật như thế nào, đâu phải ngươi có thể khiêu chiến được?

Đúng lúc này, tộc trưởng Thanh Long đột nhiên rống giận lên tiếng, ngân quang giữa trán nổ tung, một đầu long linh bay ra, Cự linh rẽ mây tỏa sáng, khí tượng nhất phái tiên cảnh.

- Có chúng ta đã đủ chém đầu ngươi!

Tam đại Long tộc còn lại cũng giận dữ hét lớn, trong giây lát bạo khởi, bốn đầu Long linh cùng nhau xuất hiện, lộ ra thân thể dài mấy trượng bay về phía Lăng Phong, giống như muốn một ngụm nuốt nhân loại nhỏ bé này vào trong bụng!

Khóe miệng Lăng Phong nở nụ cười nhạt khinh miệt, hai tay hắn tụ lại thành chưởng khẽ phất, giống như cây cỏ theo miên lực, một trận vũ động gấp gáp, thiên địa xoay chuyển.

Trong không trung xuất hiện bốn quang ảnh bàn tay nhàn nhạt, quang ảnh chợt phân biệt rơi vào đỉnh đầu bốn Long linh.

Phanh!

Chưởng ảnh giống như búa tạ, hung hăng đập mạnh, hư không đại thủ ấn.

Khí lưu mênh mông cuồn cuộn bạo phát, Long linh giống như bị đánh tới mơ màng, gào thét một tiếng, đầu óc choáng váng rơi xuống mặt đất. Ý thức hải của bốn đại tộc trưởng đại loạn, cuống quýt điều khiển Long linh tiêu tán, thế nhưng cho dù như vậy, một ngụm máu tươi không thể nhịn được phun ra ngoài, khiến không trung nhuốm màu đỏ tươi.

Dưới một chưởng, bốn đại tộc trưởng trọng thương!

Thần uy tuyệt thế!

Cho dù nguyên trận của bốn đại tộc trưởng bị phá, không thể một lần nữa thi triển Hắc ngục luyện thần trận, thế nhưng chiến tích bực này vẫn đủ khiến người khác phải trợn mắt líu lưỡi.

- Tiểu nhi làm càn, ngươi quá không coi ai ra gì!

Trong thấy tộc trưởng Hồng long tộc bị trọng thương không thể chống đỡ nổi, lão giả râu hồng bỗng dưng nổi giận, phất nhẹ tay, bảy người đằng sau nhất thời kết trận, long linh mới vừa rồi bị phá tan, thế nhưng đó không phải là chiến lực quan trọng nhất của Vô Cực long đạo trận.

Hiện tại bạo khởi, lão giả râu hồng đã triệu hồi ra bản lĩnh đáy hòm, chỉ thấy một đạo huyền quang giận dữ bùng phát, thẳng hướng Lăng Phong bay đi. Huyền quang giống như kiếp vân cuồn cuộn dâng tràn, bên trong có khiếu âm vô cùng vô tận truyền ra, tiếng nổ đì đùng khiến lông tóc người khác phải rung động không ngớt.

- Các ngươi, có ta ứng đối, chớ có nhầm đối tượng.

Dư Đào mạnh mẽ quát lên, trong tiếng quát tràn ngập ý kinh sợ, thực giống như tiếng sét đánh giữa trời xuân, trấn vang trong màng nhĩ nhóm người lão giả râu hồng, khiến bọn họ phải mạnh mẽ ngừng lại.

Ngay sau đó, cánh tay phải của hắn vung lên, từ lòng bàn tay chậm rãi kéo dài xuất hiện một thanh kiếm quang hai màu. Nếu như Thích Thiên Ánh ở đây sẽ phát hiện ra, kiếm quang này rõ ràng chính là cấm tuyệt chi kỹ cường giả viễn cổ trước kia tại gian phòng trong hỏa sơn hắn phát hiện.

Tuy rằng chưa từng tiếp xúc chân chính, thế nhưng cỗ kiếm ý bàng bạc như biển rộng khiến Thích Thiên Ách ghi nhớ vô cùng khắc sâu.

Không biết bên trong cấm địa đã phát sinh chuyện này, bí quyết này chính là theo Lăng Phong truyền vào đầu Dư Đào! Có thể, chính điều này là nguyên nhân lớn nhất khiến ăn cung kính như vậy. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Kiếm khí thao thiên, chính diện xông thẳng vào đám người lão giả râu hồng.

Biểu tình lão giả râu hồng cả kinh, năm đó Dư Đào phát sinh ra sự kiện "phản nghịch", hắn vẫn ghi nhớ vô cùng khắc sâu, vốn tưởng rằng bị trấn áp nhiều năm, thực lực của Dư Đào phải giảm sút trên diện rộng mới đúng, không nghĩ tới đối phương phi triển công kích còn mạnh mẽ hơn so với trước đây.

Bên kia, cảm ứng được nhãn thần Lăng Phong thẳng bức tới, trái tim Âu Mẫu Long căng thẳng, một cỗ cảm giác nhục nhã cường liệt nổi lên trong lòng, hắn trầm giọng quát lên.

- Lăng tông chủ muốn chiến, vậy Âu mỗ không thể từ chối!

Trong nhãn thần Âu Mẫu Long toát lên một tia kinh sợ:

- Người mới tiến vào Thần cấp, thần lực trong cơ thể tuy rằng tràn đầy, thế nhưng nếu thân hãm khổ chiến, thần lực cũng sẽ trôi đi trên diện rộng! Đến lúc đó, sinh mệnh lực của ngươi cũng sẽ bị tổn hao hết, cho dù có thần thạch bổ xung, chỉ sợ không xoay chuyển được kết cục đã định!

- A?

Lăng Phong toát ra tiếu ý nghiền ngẫm:

- Vậy lời khuyên của Âu tộc trưởng ra sao?

Hai người nhìn như bình tĩnh nói chuyện với nhau, trên thực tế đã tiến hành một hồi giao tranh vô hình, mỗi một lời phát ra tuy rằng bình thản, thế nhưng bản thân mỗi lời nói đều tiềm tàng sắc bén, lúc nào cũng có thể giảm thiếu lòng tin của đối phương.

Chỉ có như vậy, khi đại chiến chân chính diễn ra mới có thể chiếm thế chủ động!

Âu Mẫu Long bị câu hỏi của Lăng Phong khiến ngẩn ra, hắn chỉ muốn nói lời đả kích lòng tin của Lăng Phong, chưa từng nghĩ sẽ dành cho đối phương lời khuyên chó má gì đó!

Nhưng Lăng Phong lại hỏi ngược lại như vậy, hơn nữa thái độ lời nói vô cùng thành khẩn, giống như đứa trẻ ham học hỏi đối mặt với tiền bối tỏ rõ chân thành, quả thực làm hắn cảm thấy không nói ra căn nguyên giống như làm việc có lỗi to lớn gì đó.

Một câu nói vô cùng đơn giản khiến Âu Mẫu Long ngẩn người, khí thế vốn có chút áp bách đối phương nhất thời bị kìm hãm, khóe miệng Lăng Phong nở nụ cười tươi, kiếm khí từ giữa hai ngón tay lướt qua, giống như cát đá mài mòn mặt kính, một loại thanh âm khiến người khác phải tê ngứa trong lòng bùng phát, Tinh Thiết Kiếm theo đó tiến vào cơ thể Lăng Phong.

Biểu tình Lăng Phong chợt biến, biểu tình nguyên bản bình thản triệt để trở nên liều lĩnh mà hạo liệt, hai tay đột nhiên run lên, ba một tiếng chấn động, một dòng sóng khí màu trắng bạc kéo thẳng về phía Âu Mẫu Long.

- Đã như vậy, ta liền thực hiện theo ý nguyện của Âu tộc trưởng, không cần dùng thần lực là được!

Tiếng nói vừa dứt, công pháp Vô Cốt Nhu Thân nhất thời vận chuyển, đầu ngón tay, kể cả bàn tay giống như chỉ còn những mảnh xương vô cùng bé nhỏ, cùng nhau rung động băng băng. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ sắc bén lưu chuyển trong cánh tay, hắn lớn tiếng quát vang, cánh tay như roi tầng tầng lớp lớp oanh rơi!

- Mời thử Âu tộc trưởng - Trọng Tí Cung Tiên!

Miệng rồng của Âu Mẫu Long sinh ra cảm giác chua xót không gì sánh được, cảm giác giống như nuốt vào một quả đắng chat, nguyên bản đả kích lòng tin Lăng Phong, nhưng bị hắn phản kích lại, thậm chí coi mình như kiêng kỵ thần lực của hắn.

Chết tiệt!

Tâm tư người này linh mẫn tới như vậy!

Mang trong mình trái tim phong cuồng, cánh tay Âu Mẫu Long run lên, hắn biết chỉ có dùng thực lực tuyệt đối mới có thể hóa giải được ưu thế của đối phương trên phương diện áp bách ngôn ngữ và khí thế.

Không hổ là tộc trưởng nhất tộc, tâm tình cứng cỏi vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng, cánh tay kịch chất, một đạo quang mang trường tiên màu hoàng kim thẳng bức Lăng Phong, trong miệng quát lên:

- Ngươi muốn thử, vậy liền thử!

Ầm...

Một tiếng va chạm nổ lớn, quang mang hai màu vàng bạc giao phong một chỗ, một dòng nguyên khí mạnh mẽ nổ tung, giống như sóng khí điên cuồng tràn ra khắp bốn phương tám hướng, trong chớp mắt đã thẳng bức cách xa mấy trăm trượng.

Đám người Long tộc bình thường một lần nữa bị liên lụy, dư ba bất tận, ập thẳng vào bọn họ, một đoàn người giống như mũi tên bị văng ngược ra sau, để lại vô số đóa huyết hoa trong không gian.

- A! Chạy mau!

- Chết tiệt! Khoảng cách này vẫn còn chưa đủ!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng, không ít Long tộc ào ào dùng hết sức bình sinh chạy đi thật xa.

Hình ảnh này rơi vào lòng Âu Mẫu Long, càng khiến hắn sinh thêm một tia lo lắng.

Long tộc thực sự chiếm vị trí đỉnh cao quá lâu rồi, khi gặp phải sự cố tộc nhân lại yếu đuối bất kham tới như vậy! Phần yếu đuối này không biểu hiện trên mặt thực lực, mà là ứng biến đối với nguy cơ bất ngờ.

Thực đúng là khiến người khác phải hổ thẹn!

Tâm tư rất nhanh chuyển qua, bỗng dưng máu huyết toàn thân Âu Mẫu Long thiêu đốt, trong lòng hắn biết không ổn, lòng bàn chân ma sát, chớp mắt đã xuất hiện phương xa.

Mà chỗ hắn vừa đứng, đầu tiên là một quyền ảnh nhàn nhạt tiêu tán, ngay sau đó chính là thân ảnh Lăng Phong hiện rõ ràng, trên mặt nở nụ cười:

- Âu tộc trưởng, lâm chiến thất thần, chính là tối kỵ!

Tức khắc, trên mặt Âu Mẫu Long giống như bị lửa đốt, tâm tình xấu hổ khổ não vô hạn dâng lên, hắn là ai? Đường đường là tộc trưởng Long tộc, ngang dọc Vô Tận Hoang Nguyên bao nhiêu năm qua, chưa từng bị người nào chỉ giáo như vậy?

Nhưng hết lần này tới lần khác, ngữ khí của đối phương tự nhiên tới như vậy, thực giống như chỉ giáo hậu bối của chính mình, khiến cho cái đầu Âu Mẫu Long bao nhiêu năm qua vẫn ngẩng cao, vẫn luôn trên đỉnh, hiện tại như bị nặng nề đạp dưới chân, phẫn nộ chưa từng có khiến hắn muốn nổ tan lồng ngực!

- Ký chủ Sáng tông! Đừng vội bừa bãi! Trở lại thử xem chiêu này của Âu mỗ!

Âu Mẫu Long bỗng dưng khom người lại, lưng tuy rằng hơi cong, thế nhưng không một chút có vẻ hắn đang khúm núm, trái lại một cỗ sinh mệnh lực cường đại không ngừng sinh sôi, người bàng quan nhìn vào sẽ vô thức sinh ra ảo giác, cảm giác Âu Mẫu Long không giống như một người, mà chính là một gốc cây đại thụ che trời!

Một màn quen thuộc khiến trong lòng Hoa Vi Hà kinh hãi, tuy rằng biết tu vi Lăng Phong tiến nhanh, thế nhưng vẫn không dám vững tin hắn có thể chống đỡ được một chiêu này:

- Tiểu Phong cẩn thận, là Tinh kỹ dung hợp!

Không tự kìm hãm được, nàng ôm Bảo nhi, cánh tay siết chặt!

Bảo nhi bất mãn cong miệng chu lên, cũng thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, tiểu tử này không biết nghĩ thế nào, đưa tay nắm chặt ngón tay Hoa Vi Hà. Hoa Vi Hà sửng sốt, đợt khi phản ứng, khuôn mặt hơi trắng xanh toát lên vẻ ôn nhu, sầu lo trong lòng đã bị thổi tan không ít.

Toàn bộ lực chú ý của Lăng Phong đều tập trung trên người Âu Mẫu Long, hắn cũng không ngờ tới vị tộc trưởng Long tộc này nhanh như vậy liền muốn xử dung tuyệt chiêu liều mạng, nguyên muốn mượn đối phương để nghiệm chứng tu vi bản thân hiện tại, xem ra đã thất bại.

Hai tròng mắt ngưng tụ, khí tức trầm ổn giống như núi cao ngàn vạn năm không đổi từ trên người hắn cuồn cuộn phát ra, dừng lại phía trước.

Trong mơ hồ, có thể thấy tâm bàn tay, hõm vai, trên trán hiện lên quang mang tinh hỏa quen thuộc, chẳng qua so với trước kia không giống nhau, quang mang khi đó chỉ là chấm nhỏ, ngưng tụ thành một đoàn.

Hiện tại quang mang đã giống như một ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa này không hề có chút cảm giác nhỏ yếu nào, trái lại người khác cảm thấy nó tùy thời đều có thể tăng vọt mấy chục lần, biến thành liệt diễm hung hỏa đốt cháy thiên địa.

Bảy đóa tinh hỏa, bảy loại hỏa diễm!

- Trọng Tí Cung Tiên! Thiên Nhất Trọng Thương! Nhất Thốn Nhất Lý! Dung hợp!

Mỗi một chữ phun ra đều sử dụng khí lực lớn lao, chấn tới hư không ong ong run rẩy!

Bỗng dưng, Âu Mẫu Long giậm chân tại chỗ, không gian phương viên mấy trượng điên cuồng run rẩy, giống như sinh mệnh chịu đựng sức nặng vượt qua khả năng, thân hình hắn liền xuất hiện cách chỗ cũ hơn trăm trượng.

Một thanh trường thương kim quang trong tay rất nhanh thành hình, hơn thế, cánh tay hắn cũng đang không ngừng rung động, luật động cực nhanh trong đó như ẩn chứa thiên địa huyền ảo, lực lượng vô cùng cuồn cuộn trào dâng.

- Bắn!

Từ sâu trong cổ họng nằng nề phun ra một chữ, chỉ thấy cánh tay Âu Mẫu Long uốn lượn, sau đó hơi cúi người, Thiên Nhất Trọng Thương mạnh mẽ ném lên bầu trời.

Phương hướng một kích này hoàn toàn năm ngoài dự liệu tất cả mọi người, trong mắt bọn họ, loại công kích này có chút không mục tiêu, căn bản không có khả năng sát thương Lăng Phong, rốt cuộc là có dụng ý gì!

Chỉ có Lăng Phong thân là mục tiêu của Âu Mẫu Long mới nhận biết chính diện, Thiên Nhất Trọng Thương vừa mới xuất hiện, hắn liền cảm giác được một cỗ ý niệm cường liệt cố định bản thân, tại cỗ ý niệm chiến đấu, hoặc giả ý niệm nguyên lực này, bất luận hành vi chạy trốn nào đều có thể dẫn tới một kích sấm sét phủ xuống, tất nhiên rơi vào hạ phong.

Phương thức chiến đấu chính xác đó là...

Ngạnh kháng!

Bỗng nhiên ngửa đầu lên, Lăng Phong phất tay chậm rãi nâng, vẻn vẹn chỉ động tác vô cùng đơn giản như vậy nhưng giống như thiên quân vạn mã hăm hở tiến lên tấu khúc, một cỗ sát khí hạo liệt ập vào mặt mà đến.

Dường như có thiết bản vô hình va chạm trước mặt, khí thế cường đại này khiến Âu Mẫu Long không khỏi cả kinh, chợt, hắn lạnh lạnh cười ra tiếng.

"Nếu không dùng tới thần lực, đơn thuần luận lực lượng bản thân, hắn làm sao có thể đối địch với chính mình?"

Dựa theo quy luật thông thường, lực lượng mạnh nhất của hai bên chính là Tinh kỹ. Lăng Phong trước kia bất quá là sức chiến đấu Linh Tôn nhị dung. Trong suy nghĩ của Âu Mẫu Long, như vậy cho dù sức chiến đấu cường thịnh hơn nữa thì cũng không thể địch nổi bản thân!

Chỉ là, hắn chưa từng nghĩ tới trên thế gian này vốn có rất nhiều thứ tuyệt đối không thể suy nghĩ theo lẽ thường.

Nương theo cử động cánh tay của Lăng Phong, tầng tầng áp lực từ trên bầu trời phủ xuống, bầu trời giống như bị một tấm màn màu đen triệt để bao phủ bên trong, mới vừa rồi vô cùng sáng sủa, chớp mắt đã trở nên tối đen như buổi đêm.

Loại tối đen như mực này giống như cương ban dày đặc, tạo cảm giác ẩn chứa thứ gì đó đằng sau, người khác không thể nhìn thấu.

Phốc! Phốc!

Giống như khí thiên nhiên từ sâu trong lòng đất đột nhiên bạo phát, mấy đạo quang diễm từ quanh thân thể Lăng Phong phóng lên cao, tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện ra quang diễm hoàn toàn là từ cơ thể hắn sinh ra, không hề có mảy may mượn ngoại lực.

Quang diễm bạo khởi, hai tay Lăng Phong bỗng nhiên vẽ một cái, chỉ thấy từng đạo quang diễm phi nhanh phân tán ra, hình thành một thanh trường kiếm vô hình.

Phệ Linh Thiên Hỏa, Hỗn Độn Thánh Viêm!

Bất ngờ xuất hiện chính là bảy loại hỏa diễm sâu thẳm dưới lòng đất.

So sánh lần trước còn mượn tinh tử chi lực, hiện tại Lăng Phong phát ra chiêu này thuần túy dựa vào lực lượng bản thân, đồng thời lực phá hoại càng thêm sắc bén!

- Thất Tinh Đấu Vũ Trảm!

Quát nhẹ, bảy thanh kiếm hình hỏa diễm hội họp thành một đạo, hình thành một thanh kiếm quang không lồ, bay thẳng lên không trung, trùng kích Thiên Nhất Trọng Thương.

Ầm ầm...

Tiếng chấn nổ vang liên tục, một đóa nấm vân ngưng tụ phi thường nổ tung trên không trung, ngay sau đó là vô số đóa quang diễm màu đen lượn lờ mọc lên, phương viên trăm trượng hoàn toàn là một mảnh hắc vụ, người khác không thể nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.