Tinh Ngự

Chương 612: Thần thạch và thần khí




Sau này sau khi tấn thăng linh tôn, sánh ngang với Huyền Nguyên Tông, trong mắt rất nhiều thế lực đỉnh cao, hắn được coi như hồng thủy mãnh thú. Nhưng dù như vậy, hắn vẫn chưa thể được Âu Mẫu Long, nhân vật truyền kì của Long Tộc "hỏi thăm"!

Vị tông chủ trẻ tuổi này đã làm những gì, sao có thể khiến vị cường giả này đích thân xuất mã?

Nhưng lúc này, Bàng Phiên Vẫn không biết là mình nên lo lắng hay nên ghen tị với khả năng gây chuyện của Lăng Phong.

Não hải đột nhiên phù hiện câu nói hào hùng của Lăng Phong:

- Sau này ngươi chắc chắn không thể bằng được ta.

Lúc đó, Bàng Phiên Vẫn đã có một sự cảm mạnh mẽ: Biết đâu những gì hắn nói sẽ thành sự thật.

Đòn công kích thứ hai của Bàng Phiên Vân vừa bị quái hộp chặn lại, ánh mắt Lăng Phong co lại, phát hiện ra quái hộp sau khi tiếp nhận nhất kích này bắt đầu tiêu hao năng lượng thần thạch.

Theo như tính toán, chỉ cần nhất kích nữa thôi, thần thạch trong Càn Thiên Giới sẽ bị tiêu hao hết!

Lăng Phong không thể ngồi yên chờ đợi được, nếu để cho tình huống này xảy ra, chỉ cần Âu Mẫu Long liên tục công kích, tất cả thần thạch của hắn sẽ bị dùng hết. Đến lúc đó, mất đi diệu dụng của thần thạch hắn chỉ còn nước chờ Long tộc bắt đi!

Tâm tư thoáng chuyển, Lăng Phong độ nhiên thét lên một tiếng điên cuồng, điểm mạnh vào hư không, những đường công kích vừa ập đến lập tức bị đánh bật trở lại khiến Âu Mẫu Long phải đối mặt với nhất kích cường liệt!

Lúc ngự sử năng lượng công kích, một tầng diệu ngộ chảy qua trong đầu Lăng Phong, hắn đột nhiên phát hiện hình như mình đã có thể nắm bắt được thêm một tầng diệu dụng của quái hộp, việc khống chế cũng trở dễ dàng hơn.

Bên ngoài.

Sắc mặt Âu Mẫu Long nặng đến nỗi có thể vắt ra nước, ánh mắt tràn ngập sát ý, thiên nhất trọng thương biến thành địa hệ nguyên lực thuần túy quay trở thân thể hắn.

Yên Lặng suy nghĩ một lúc, Âu Mẫu Long đột nhiên xòe rộng bàn tay, một thứ mỏng như voan xuất hiên trên tay hắn. Tấm voan mỏng hoảng động theo gió, trên bề mặt còn có thêm những vòng sương mờ, uốn lượn như có thể biến thành gió bay đi bất cứ lúc nào.

Thấy Âu Mẫu Long lấy ra thứ đó, tất cả thịt trên khuôn mặt tròn xoe của Hắc long tộc tộc trưởng dường như đều bị kéo căng hết cả ra, lộ rõ sự ngạc nhiên cực đại:

- Thiên hương ngưng!

Ánh mắt Âu Mẫu Long cũng xuất hiện một tia do dự, tay trái chầm chậm mở ra, bên trên xuất hiện một vầng quang mang trắng sáng lượn vòng, rõ ràng là

Thần thạch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Phong đang ở trong nội thế giới không khỏi giật mình, hắn biết nếu như sở hữu được thần thạch mà viễn vổ cường giả lưu lại thì chắc chắn thứ đang nằm trong tay phải Âu Mẫu Long sẽ là linh khí của thần chi cường giả!

Khả năng phòng ngự của quái hộp dù mạnh, nhưng Lăng Phong không đủ tự tin mình có thể chặn được công kích của thứ linh khí đó. Trong lòng thoáng giật mình. Không có thời gian để suy nghĩ, Lăng Phong lớn tiếng quát:

- Mọi người truyền hết năng lượng cho ta! Chạy khỏi vòng bao vây!

Dứt lời, Lăng Phong đập mạnh tay xuống mặt đất, thân thể huyền phù giữa không trung, mười đầu ngón tay điểm động liên tục, từng bó năng lượng đâm ra từ hư không trực tiếp đánh vào đỉnh đầu Lăng Phong, sóng âm vang lên không dứt.

Hải Tư Lam nghiến răng, mặc dù chỉ có một chút sức lực ngụy linh cấp nhưng có còn hơn không, hắn ra sức thôi động niệm thức, từng đợt sóng năng lượng ngân bạch sắc trào ra.

Bàng Phiên Vẫn cũng nghiến răng, bất chấp cơ thể vẫn chưa toàn vẹn của mình, linh tôn vực chi năng trong cơ thể bùng phát, vừa vung tay, liệt thiên kiếm mang theo vô số huyền mang đâm thẳng lên trời.

Hắn có được địa vị như ngày hôm nay cũng là dựa vào hai chữ liều mạng! Đồng thời, những tính toán của hắn cũng không hề đơn giản. Từ lúc Âu Mẫu Long xuất hiện, hắn lập tức hiểu ra nhị dung linh tôn trong Vô Tân Hoang Nguyên này chỉ có hắn và Vi Tiếu là nổi bật nhất.

Vi Tiếu cũng có thể vì những tích lũy của Bức Tông chưa đủ, hoặc cũng có thể vì giới hạn thiên phú tâm tính không thể tấn cấp thành đại viên mãn nên Long Tộc mới bỏ qua, không thèm tìm giết hắn.

Nhưng bản thân.

Nghĩ đến đây thôi, Bàng Phiên Vân không khỏi rùng mình. Hắn dám khẳng định chỉ cần có cơ hội, Long Tộc tuyệt đối không bỏ qua cho mình.

Vì vậy, dù Lăng Phong có không lên tiếng thì hắn cũng sẽ thi triển ra sức mạnh cường đại nhất của mình giúp đỡ Lăng Phong chạy thoát!

Cảm nhận được sức mạnh sau lưng đang tăng lên, Lăng Phong cảm thấy có chút hối hận. Sao cảm thấy không đưa bọn Kiều Kiều đến đây đúng là quá thất sách. Trước đây chỉ cảm thấy họ sẽ làm vướng chân mình hoặc sẽ bị thương, không ngờ quái hộp còn có thêm diệu dụng này nữa, có thể tập trung sức mạnh của tất cả mọi người để cùng nhau chạy trốn!

Nếu như mang theo taát cả mọi người, liên kết toàn bộ năng lượng, thì chỉ trong chớp mắt có thể chạy được một ngàn dặm, muốn chạy thoát khỏi Vô Tân Hoang Nguyên này cũng không có gì khó.

Trên đời này làm gì có thuốc chữa hối hận, Lăng Phong lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ khống chế để cho năng lượng bạo trướng chỉ chảy vào một điểm.

Trong nháy mắt, quang mang quái hộp bạo trướng, bay vút lên bầu trời như một ngôi sao chổi, chỗ mà nó bay qua, không khí rít lên kin kít, chói tai vô cùng.

- Đừng để cho hắn chạy thoát!

Thấy vậy, Thanh long tộc tộc trưởng đang đứng chặn quái hộp ở hướng đông điên cuồng thét lớn, hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, chỉ dồn toàn bộ năng lượng, tung mạnh một quyền về phía trước!

Đòn công kích của Thanh long tộc tộc trưởng ầm ầm lao đến, hình thành nên một bức tường cao gần mười trượng chặn đứng phía trước quái hộp.

So với quái hộp chỉ lớn độ một bàn tay thì dùng cả một bức tường để chặn có vẻ hơi quá đáng. Chính bởi vậy, sức mạnh của hắn mới bị phân tán quá nhiều, không thể phát huy được những điểm then chốt.

Nếu như nói quái hộp là sắt thép thì bức tường giống như một bức màn nilon.

Mặc dù kiên cố nhưng không thể chịu nổi nhất kích!

Lăng Phong đứng trong quái hộp thôi động niệm thức, điều động tất cả năng lượng sau lưng, quát lớn:

- Đụng. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Quái hộp mang theo một loại khí thế cuồn cuộn, đâm thẳng về phía trước.

Như một miếng gạch men bị chùy sắt đập vỡ, chỉ nghe thấy một âm thanh đanh gọn, bức tường trước mặt thủng luôn một lỗ.

Bức tường này được tạo nên bởi nguyên lực bên trong cơ thể Thanh long tộc trưởng nên nó vừa bị phá hủy, tâm thần của hắn cũng chấn động theo, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Quái hộp thoáng dừng lại rồi tiếp tục bay thẳng về phía trước.

- Chặn nó lại! Mau chặn!

Ba tiếng thét lớn đồng thời vang lên, ba vị tọc trưởng điên cuồng truy đuổi, Thanh long tộc tộc trưởng mặc dù chật vật vô cùng nhưng cũng không phải là không có tác dụng, ít nhất hắn cũng ngăn Lăng Phong được một chút.

Chỉ thấy ba người bọn họ chặn ngay trước mặt, ba đường nguyên lực nhanh chóng liên kết làm một, dung hợp linh tôn vực chi năng, hình thành nên một khu vực cấm chế huyền diệu.

Tập!

Không giống với nguyên trận trước đây, Lăng Phong có thể tìm ra ngược điểm của vốn người, phá vỡ nguyên trận. Nhưng cấm chế được thi triển lúc này cũng đơn thuần dựa vào năng lượng tự thân của ba vị tộc trưởng, trừ phi Lăng Phong có thể dùng năng lượng tuyệt đối áp đảo họ, nếu không khó tránh khỏi bị khóa vận mệnh.

Lăng Phong cảm nhận quái hộp trở nên nặng hơn, giống như sau lưng đang gánh theo hàng trăm hàng ngàn ngọn núi, hắn quát lên một tiếng: Đáng chết!

Lăng Phong rống lên một tiếng, điều khiển tất cả năng lượng, huyết quản trong người như muốn nổ tung, từng sợi huyết quản nhỏ màu xanh nổi lên dưới lớp da mỏng, huyết quản dày đến nỗi trông hắn lúc này chẳng khác gì một huyết nhân.

Chát chát chát chát!

Âm thanh như trúc khô bị vỡ, chỉ thấy quái hộp vội vàng nhảy lên mấy cái, như muốn thoát khỏi lực trói buộc, bật cao lên không trung.

Chỉ một động tác nhưng lại như chim về cao không, cá về biển cả!

Đúng lúc đó, một tiếng thét khó chịu vang lên:

- Âu mỗ và bốn vị tộc trưởng liên thủ, nếu như vẫn còn để cho ngươi chạy thoát chẳng khác gì bảo Long Tộc chúng ta quá vô năng?

Quá! Vô! Năng!

Mỗi một chữ vang lên giống như một ngón núi cao đè xuống, nặng đến nỗi khiến người ta không khỏi rùng mình.

Lăng Phong lại càng trầm ngâm hơn. Trong tất cả mọi người, hắn lo lắng về Âu Mẫu Long nhất, nếu là Âu Mẫu Long triển hiện đại viên mãn cấp trước đây thì Lăng Phong cũng tự tin là mình có thể tránh được.

Nhưng sau khi triệu hoán linh khí viễn cổ, Lăng Phong chợt thấy lo lắng vô cùng. Hắn không dám hi vọng quái hộp có thể tránh được. Nhưng, dù đã phải đối diện với nguy cơ, tránh né vẫn không phải là cơ hội cho Lăng Phong!

Khoảnh khắc này, tất cả tình thần của hắn đều đã được điều động, điên cuồng rồng lên một tiếng:

- Vậy để Lăng mỗ xem năng lực của Âu tộc trưởng và Long Tộc đến đâu!

Giọng nói Lăng Phong truyền qua quái hộp, vang vọng giữa không trung, khiến bốn bị tộc trưởng mặt mũi xanh lét, mãi không thốt nổi nên lời.

Ầm ầm!

Âu Mẫu Long giơ tay, ngắm chuẩn quỹ đạo chạy trốn của quái hộp, chặn đứng nó!

Lăng Phong cảm thấy quái hộp như vừa chạm vào một bức tường thép. Nếu như lúc nãy là thép chạm vải thì bây giờ là thép chạm thép, hai bên hoàn toàn nganh bằng nhau.

Rung! Lại rung!

Lăng Phong không chế cho quái hộp rung lên liên tục, chỉ thấy lòng bàn tay Âu Mẫu Long xuất hiện vô số những vết nứt nhỏ li ti, máu tươi điên cuồng chảy ra, nhưng hắn vẫn không hề có ý định buông tay.

Trong lúc Lăng Phong đang định dồn toàn bộ năng lượng làm một đòn toàn lực thì tinh quang đã trào lên trong mắt Âu Mẫu Long, trong nháy mắt, có hai vì thái dương xuất hiện trong đó.

Không biết từ lúc nào, thần thạch từ tay phải đã nhảy sang tay trái, nhanh chóng cùng thiên hương ngưng kết hợp làm một! Trong nháy mắt, tay phải Âu Mẫu Long tóm chặt quái hộp:

- Thiên hương ngưng, thu!

Thiên hương ngưng màu hồng phấn chầm chậm nở ra, trực tiếp chụp lấy toàn bộ quái hộp.

Trong quái hộp, Lăng Phong đã cảm nhận được nguy cơ cực đại, hắn muốn chạy nhưng thiên hương ngưng như có thể xuyên qua không gian, khóa chặt mọi vi độ, khiến người ta muốn chạy mà không sao chạy được.

U

Lăng Phong dường như nghe thấy những tiếng u u thấp thoáng, tiếng u u này không giống như đến từ một người bình thường mà đến từ một loại linh khí nào đó.

Có được phát hiện này, Lăng Phong lập tức hiểu ra: quái hộp! Chắc chắn là quái hộp!

Nếu như những gì hắn đoán không nhầm thì quái hộp cũng là một loại linh khí, hơn nữa còn là linh khi đến từ viễn cổ cường giả.

Đối diện với sự bao phủ của thiên hương ngưng, những tiếng u u mỗi lúc một nhiều, không hề có ý định chịu thua.

Hơn nữa, theo như Lăng Phong quan sát thì quái hộp là một thứ bị hư tổn, trong khi thiên hương ngưng mặc dù không rõ nhưng nhất định nó là thứ chỉ truyền thừa cho các tộc trưởng, so sánh hai bên là hoàn toàn không công bằng.

Thiên hương ngưng giống như một tấm lưới lớn, bị năm đầu ngón tay của Âu Mẫu Long bóp chặt, quái hộp liền thu vào trong.

Âu Mẫu Long mặc dù xuất chiêu thành công nhưng mặc không hề tỏ ra quá vui mừng mà chỉ khẽ giật giật hai má, than thở:

- Hao phí quá.

- Tộc trưởng

Thanh long tộc tộc trưởng vừa bay đến, thấy quái hộp bị thu lại, sắc mặc vẫn mang vài phần do dự bắt định:

- Không thể làm gì được tên đó thật sao?

- Ha

Cười vang một tiếng, Âu Mẫu Long nói:

- Thanh Long, ngươi sợ rồi.

Bị Lăng Phong liên tục triển hiện năng lực siêu nhân, mặc dù thân là linh tôn, Thanh long tộc tộc trưởng cũng có vài phần kiêng kị. Bây giờ đột nhiên bị Âu Mẫu Long trực tiếp nhắc tới, hắn không khỏi lúng túng, nhưng trước mặt là vị tộc trưởng tôn kính nhất, hắn không thể phát tác được.

Âu Mẫu Long lạnh lùng nói:

- Người tu luyện có quyết tâm nghịch thiên hành mệnh, không được sợ hãi, nếu không khó tránh khỏi bị bỏ lại, người phải nhớ kĩ điều này,

Thanh long tộc tộc trưởng thoáng rùng mình, biết Âu Mẫu Long đang nhắc nhở mình, vội vàng vâng một tiếng.

Thấy vậy, Âu Mẫu Long chỉ khẽ lắc đầu, hắn biết những lời mình nói Thanh long tộc tộc trưởng vẫn chưa thực sự hiểu ra. Trong lòng không có sợ hãi không có nghĩa là không biết tiến lùi, tự cao tự đại, mà đó là tự biết mình biết người, như vậy mới có thể lấy ngắn nuôi dài, khiến bản thân tu luyện được thêm một tầng mới.

Hắn cũng biết có vài điều mình chỉ nên dừng lại ở việc nhắc nhở, nếu có nói thẳng ra thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Thay đổi chủ đề, Âu Mẫu Long nói:

- Chỉ đáng tiếc là miếng thần thạch của ta, kiếm thì khó mà dùng thì đơn giản, may mà cũng có thể coi như đã được bồi thường.

- Tộc trưởng, có bồi thường gì?

Hắc long tộc tộc trưởng chạy đến, vẫn là bộ dạng tươi cười, lạc quan nói:

- Dù có tìm lại Long tộc ngọc bích thì thần thạch cũng không thể tìm lại được.

Nhìn thấy nụ cười vô tư của hắn, Âu Mẫu Long chẳng biết nói gì, trên thực tế trong bốn vị long tộc tộc trưởng người có vẻ không có đại chí nhất chính là vị Hắc long tộc tộc trưởng này. Nhưng theo như Âu Mẫu Long thấy, hắn chính là người có thể đột phá giới hạn, đạt tới nhị dung và thậm chí có thể trở thành cường giả cùng cảnh giới với mình!

Âu Mẫu Long tạm thời loại bỏ những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, thu thiên hương ngưng vào lòng bàn tay, nhìn vào lớp sương mờ ảo bên trong quái hộp, nói với vẻ vui mừng:

- Nếu như ta đoán không lầm thì nội thế giới này rõ ràng cũng thuộc về viễn cổ cường giả, thậm chí còn là thần chi nhất cấp cường giả!

- Như vậy không phải chúng ta lại có thêm một thần khí khác sao?

Ngao Châu lộ vẻ kinh hỉ, ngay sau đó hắn lại khổ não nói:

- Đáng tiếc khu động mấy viên thần khí thần thạch này, từ viễn cổ đại chiến lần trước đã biến mất, dù có nhiều thêm một chút thì cũng vô dụng.

- Hồ đồ!

Âu Mẫu Long quát, ánh mắt ẩn hàm một tia khó đoán, chầm chậm nói:

- Nội thế giới này có thể chặn được công kích toàn lực của ta, như vậy sức mạnh của nó đã được kích hoạt! Cũng có thể nói, bên cạnh Sáng Tông tông chủ chắc chắn phải có thần thạch! Có thể khu động được thần khí đảng cấp này, e rằng phải cần có không ít thần thạch!

Bốn vị trưởng lão hai mắt sáng rực, nhìn Âu Mẫu Long chờ đợi. chờ đợi câu trả lời mà mình muốn.

Không phụ kì vọng của mọi người, Âu Mẫu Long quả nhiên nói:

- Bên cạnh Sáng Tông tông chủ khẳng định có rất nhiều thần thạch! Theo những thông tin mà ta được biết, hắn từ linh giả tấn thăng linh tôn, thời gian sử dụng rất ngắn. Vốn dĩ ta cứ tưởng là công sức của tinhc hương, bây giờ nghĩ lại có lẽ thần thạch đã giúp đỡ hắn không ít!

- Đúng

Ngao Châu cũng hưng phấn, ngữ khí ẩn hàm một tia tham lam, nói:

- Hắn lúc đó chỉ là một linh giả, làm sao có được thần thạch? Hắc, chắc chắn là vô tình phát hiện ra một kho báu nào đó, nếu như có thể nghe được thông tin chính xác từ miệng hắn thì, hắc! Hắc!

Phát ra liền hai tiếng cười lạnh, khuôn mặt tham lam của Ngao Châu trở nên vặn vẹo nhưng không phải vì thế mà mọi người coi nhẹ những gì hắn nói. Đơn giản vì trong đầu họ đang cùng có một suy nghĩ!

Âu Mẫu Long gật đầu, nhìn quái hộp ánh mắt thâm tình, như bên trong đang cất giấu một món bảo bối mà hắn yêu thích:

- Không sai! Thần thạch quan hệ quá lớn, mấy năm tới, có thể có đủ thần thạch hay không quyết định biến cục giữa các thế lực! Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải kiếm được thông tin liên quan đến thần thạch!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.