Tinh Ngự

Chương 572: Mười năm xa cách, tỷ đệ tình thâm




Lăng Phong nhãn thần co lại, trong khoảnh khắc sinh tử, hắn lật giở hết mọi thủ đoạn trong đầu, hiểu rằng chỉ có lợi dụng sự giúp đỡ của hòa hiệp khải giáp hắn mới có thể thi triển được chiến đấu lực của một nhị dung linh tôn.

Công kích đã gần ngay trước mắt, năng lượng khí tức cường đại chạm vào da đau nhói, Lăng Phong đang định xuất thủ...

Đột nhiên, một tiếng thét lớn vang lên:

- Không ai được đụng vào hắn!

Tiếng thét trong trẻo hóa phá hư không, từng mảng lông vũ đâm ra, đôi cánh dài hơn mười trượng vỗ mạnh một cái, tạo nên một cơn bão cuồn cuộn. Con thiên phượng phượng linh vừa được triệu hoán có số lượng rất ít, có thể sánh ngang với Long Tộc trở thành một trong tam đại gia tộc nguyên nhân chỉ có cự linh của họ thiên sinh quá cường đại.

Không chỉ biểu hiện ở công kích lực mà tốc độ cũng vậy!

Lúc thi triển toàn lực, tốc độ của Phượng thánh nữ thậm chí còn mạnh hơn cả tốc độ của Kim Long Tộc tộc trưởng Ngao Châu lúc thi triển "thần quang độn", trong nháy mắt đã thấy xuất hiện bên cạnh Huyền Nguyên.

Không nói thêm lời thứ hai, nhị dung linh tôn vực chi năng cường đại triển động, một đôi cánh ánh sáng chĩa ra hai bên trái phải, xé rách luồng năng lượng mới nổi lên, ép Huyền Nguyên và Dạ Côn Ngô phải lùi lại.

Hai người chưa kịp xuất thủ đã bị ép quay lại, chỉ cảm thấy một đường nghịch huyết trào lên cổ họng mình, suýt chút nữa thì nôn ra!

Huyền Nguyên cố gắng khống chế thân hình, giận dữ quát:

- Thánh nữ điện hạ, cô làm vậy là có ý gì?

Dị biến xảy ra, bản thân Lăng Phong cũng kinh ngạc, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, thấy Phượng thánh nữ giúp mình chặn hai công kích cường đại nhất, hai người còn lại không thể tạo thành uy hiếp, cùng Thích Thiên Ách xoay người, tránh khỏi phong mang, lập tức độn ra khỏi vòng bao vây.

Lăng Phong không vội chạy ngay, câu hỏi mà Huyền Nguyên đặt ra cũng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc. Mặc dù Thích Thiên Ách đã đoán, Phượng thánh nữ sở dĩ bảo vệ Sáng Tông là vì muốn được vị "thuật luyện sư thần bí sau lưng" ra tay trị thương cho Phượng Ly Thiên.

Nhưng chỉ một chút lợi ích ấy có xứng để Phượng thánh nữ bất chấp mọi chuyện ra tay bảo vệ, thậm chí không ngại đắc tội với ba thế lực cực đỉnh, với nội bộ Phượng Tộc không?

Lăng Phong không nghĩ Phượng thánh nữ lại làm vậy.

Phượng thánh nữ vẫy đôi cánh ánh sáng, mượn uy năng cường đại tạm dừng chiến sự. Nghe thấy tiếng quát của Huyền Nguyên, cô giả như không biết, vẫn tiếp tục chăm chú quan sát Lăng Phong, ánh mắt vừa có vẻ kinh hỉ, vừa có chút mị hoặc, vừa có chút không dám chạm vào, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác muốn bảo vệ!

- Ngươi, có thể bỏ mặt nạ ra không?

Ngơ ngác!

Không ai ngờ im lặng một lúc, Phượng thánh nữ lại đưa ra yêu cầu kì lạ này. Ngay cả Lăng Phong cũng phải ngây ra.

Những người không biết chuyện thậm chí còn nghĩ, không lẽ Phượng thánh nữ lại nổi hứng háo sắc, để ý đến vị Sáng Tông tông chủ này? Nhưng, gu thẩm mỹ của cô không phải hơi kì cục sao?

Vị Sáng Tông tông chủ này mặc dù tướng mạo cũng không tồi nhưng đâu có đẹp trai đến nỗi kinh thiên động địa, đáng để cô phải ra mặt đối kháng với các thế lực tầng cao!

Lăng Phong khẽ nhíu mày, dù sao thân phận của hắn cũng đã bị bại lộ rồi, bỏ thêm mặt nạ chắc cũng chẳng sao. Nhưng nếu bỏ ra trong hoàn cảnh này, hắn cứ cảm thấy như mình đang bị ép. Một người bên ngoài có vẻ ôn hòa nhưng trong lòng lại vô cùng cô ngạo như Lăng Phong không thể chấp nhận điều này.

Hắn mỉm cười nói:

- Phượng thánh nữ có dự định gì thì cứ nói ra, cần gì phải vòng vo, Lăng mỗ quen mang mặt nạ rồi, không có ý định bỏ xuống. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Thái độ không hề khách khí này của Lăng Phong khiến rất nhiều người cảm thấy chán nản, trong mắt họ, Phượng thánh nữ đã ra mặt bảo vệ hắn thì hắn cũng nên phối hợp hay làm người ta vui lòng mới đúng, sao Lăng Phong lại ngạo khí như vậy!

Phượng thánh nữ không hề tỏ ra giận dữ mà chỉ nhíu mày, suy nghĩ một lúc đột nhiên lôi ra một chiếc hộp ngọc. Chiếc hộp ngọc vô cùng kì xảo, tán phát ra từng trận hàn ý, khiến cả khoảng không gian vài thước vuông quanh nó mờ mịt sương trắng, xem ra là hàn tinh vạn năm vô cùng hiếm có.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngừng thử, im lặng chờ đợi Phượng thánh nữ giải đưa ta đáp án, không biết bên trong chiếc hộp quý giá đó đang đựng món bảo bối gì.

Phượng thánh nữ chỉ ngón tay ngọc điểm động vài lần chiếc hộp, chỉ thấy chiếc hộp lập tức mở ra!

Sau khi nhìn rõ vật bên trong đó, mọi người không khỏi ngơ ngác!

Bánh mì, là một miếng bánh mì hết sức bình thường! Trong đám đông, không ít người có con mắt tinh tường, đường nhiên nhận ra miếng bánh mì này không phải loại thực phẩm bình thường. Những người xuất thân nghèo khổ hồi nhỏ cũng đã từng ăn qua thứ này, nhưng sau này tu luyện thành công, không bao giờ đụng vào thứ thực phẩm khô ráp này nữa.

Bây giờ, những quý tộc có chút thân phận đều không dùng bánh mì, nói gì đến chuyện đặt nó vào một chiếc hộp hàn tinh vạn năm cất giữ như bảo vật!

Rốt cục là chuyện gì?

Lăng Phong thì ngược lại, đầu tiên còn tỏ ra ngạc nhiên, sau chuyển sang chấn động nhìn Phượng thánh nữ há hốc miệng không nói được câu nào, toàn thân run rẩy!

Cúi đầu, dịu dàng nhìn miếng bánh mì trong chiếc hộp ngọc, Phượng thánh nữ nhẹ giọng nói:

- Trước đây, có một cậu bé đã nói với ta rằng, cậu ta sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, xây một ngôi nhà rộng, không để ta phải chịu gió lạnh, chịu dầm mưa nữa.

- Không phải lo ăn không đủ no, bị người ta ức hiếp, chịu lạnh chịu nóng.

Lăng Phong tiếp lời cô, chậm rãi nói nốt, mỗi một chữ như được thốt ra bằng toàn bộ lực khí trên người hắn, vô cùng khó khăn nhưng cũng vô cùng dịu dàng.

Không hay không biết, Lăng Phong và Phượng thánh nữ cùng quay sang nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau, nhất thời không biết thể hiện sự vui mừng trong lòng mình như thế nào.

Lăng Phong nhẹ nhàng gỡ mặt nạ, không biết đã bao lâu rồi hắn mới lại cảm thấy kích động đến vậy, nước mắt cứ thế trào ra. Hắn hét lớn:

- Tỷ tỷ!

Mặc dù đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra những nét trẻ thơ trên khuôn mặt Lăng Phong. Phượng thánh nữ cuối cùng cũng có thể khẳng định suy đoán của mình, không khỏi đưa tay bịt chặt lấy miệng, từng giọt nước mắt lớn cứ thế lăn dài trên má. Cô cắn chặt môi, biểu tình nửa khóc nửa cười, không hay biết là môi mình đang rỉ máu.

Lăng Phong mang theo một đường thanh điện hình long quyển lao về phía Phượng thánh nữ, nhưng sau đó lại khựng lại ngay trước mặt cô. Hắn giơ hai tay, nhưng lại dừng ngay lại, chẳng khác gì biểu hiện vừa rồi của Phượng thánh nữ, sợ những gì đang diễn ra trước mắt là mơ, đẹp đẽ nhưng dễ vỡ.

- Tiểu Phong!

Phượng thánh nữ ngẩng mặt, đôi mắt đẫm lệ không còn vẻ uy nghiêm tiêu sát thường ngày nữa mà chỉ có một nét ôn dịu vô cùng. Tiếng gọi vừa được thốt ra một cảm giác vô cùng quen thuộc trào lên trong lòng, Lăng Phong tiến lên một bước dùng lực nhưng cũng rất dịu dàng ôm chặt lấy cô!

- Tỷ tỷ, là đệ.

Chun mũi hít lấy khí tức dịu ngọt, Lăng Phong như quay trở lại thời thơ ấu, mặc dù nghèo đói nhưng lại vô cùng thỏa mãn. Mỗi tối, bất luận phải chịu bao nhiêu sự ức hiếp, chỉ cần nằm trong lòng cô, hít căng lồng ngực mùi thơm ấy, hắn lại có thể rơi vào giấc ngủ yên bình.

Bao nhiêu năm nay, mặc dù đã có một căn phòng êm ái nhưng hắn không sao tìm lại được cảm giác yên bình trong mỗi giấc ngủ.

Ôm cô trong lòng, Lăng Phong cảm thấy như mình có được cả thế giới, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Một bầu không khí kì lạ bao trùm lấy bọn Huyền Nguyên, dù trong lòng có muốn đẩy Lăng Phong vào chỗ chết đến thế nào thì lúc này cũng phải dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.